Tiên Đài Có Cây

Chương 31: Rất Hay Quên




Hắn nhìn thấy cũng đã đến lúc mà nàng vẫn chưa về nên nghĩ trước tiên lấy bánh bao ra miễn cho quá lửa khiến mùi vị bị ảnh hưởng. Nhiễm Nhiễm nghe xong thì thấy xúc động trong lòng, sư phụ đúng là cẩn thận, mỗi một câu nàng nói ra người đều nhớ lấy.

Thế là nàng nhanh tay chọn mấy cái bánh ở phía trên có chấm đỏ thổi nguội rồi đưa cho sư phụ:

"Sư phụ không thích ăn hành, mấy cái bánh này con đã làm dấu cho người, nhân lúc còn nóng người nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?"

Nói xong nàng cũng không chờ đợi cầm một cái đưa lên miệng thổi mạnh rồi cắn một miếng lớn, sau đó nhìn chằm chặp sư phụ ra hiệu hắn nhân lúc còn nóng mau ăn. Khóe miệng Tô Dịch Thủy nhếch nhẹ cười như không cười, chỉ làm theo nàng thổi bánh rồi chậm rãi ăn từng ngụm.

Đợi hai sư đồ không bỏ lỡ thời điểm mới ra lò ngon nhất mỗi người nuốt xuống một cái bánh bao, lúc này Nhiễm Nhiễm mới sực nhớ tới chính sự vội kể lại chuyện Mộc Thanh Ca mang theo thánh chỉ đến thăm ải Vọng Hương. Mặc dù nàng đoán giữa hai người ân oán không rõ nhưng dáng vẻ hiện giờ của sư phụ lại bình tĩnh không chút gợn sóng, không hề tỏ ra kích động, hắn chỉ dùng đũa lại gắp một cái bánh bao rồi nhờ Nhiễm Nhiễm pha nước tương tiếp tục chấm ăn tiếp.
Nhiễm Nhiễm tỉ mỉ dựa theo tỉ lệ trong "ngoạn kinh" pha nước tương dầu giấm cho sư phụ, lần này có vẻ hợp khẩu vị nên hắn chậm rãi chấm nước tương ăn thêm một cái, lại mở miệng hỏi:

"Sao ngươi biết ta không thích ăn hành?"

À.. cái này thì...

Nhiễm Nhiễm nhận ra hình như sư phụ chưa từng đặc biệt dặn dò nàng lúc nấu cơm bỏ đi hành tỏi, mặc dù trong quyển "ngoạn kinh" đánh dấu rất kỹ nhưng ngày thường dù trong món ăn có lẫn hành tỏi thì sư phụ cũng không phải là không dùng qua...

"Hơn nữa... sao ngươi lại biết ủ "ngộ thiên tiên", đó dù sao cũng là rượu ngon do Mộc Thanh Ca tự mình sáng tạo?"

Từ sau khi xuống núi Thúy Vi thì sư phụ cũng không tra hỏi tới đầu đuôi gốc rễ, không nghĩ tới lúc này hắn lại bất thình lình đề cập tới khiến nàng không kịp phản ứng. Việc này cũng khó mà nói rằng do tự mình nghĩ được, thế nên sao một hồi trù trừ thì Nhiễm Nhiễm chỉ có thể thấp thỏm nói ra chuyện mình ở trong phòng sách bất cẩn phát hiện ra cái hốc kia.
Tô Dịch Thủy vừa ăn bánh bao vừa nghe đồ đệ gian nan lựa lời nói về chương "hung thú" trong "ngoạn kinh". Đương nhiên loại chuyện như bị nữ ma đầu đùa bỡn năm xưa thì cũng tính là chuyện xấu nên cũng không thể nói quá lộ liễu miễn cho sư phụ lại tức giận, nội dung cụ thể còn phải đợi sau khi sư phụ trở lại Tây sơn tự mình xem qua.

Nhưng sư phụ lại không chịu xuôi theo nhã ý của nàng, mặt không ra mặt mũi không ra mũi biểu thị cho nàng đọc không sót một chữ tất cả những thứ liên quan tới hắn. Nhiễm Nhiễm bị sư phụ từng bước ép sát đến mức cực kỳ túng quẫn, chỉ có thể một năm một mười nói ra, đến khi mọi chuyện bị phanh phui thì cũng không dám ngẩng đầu nhìn sư phụ.

Sư phụ từ nãy đến giờ vẫn lặng yên không nói khiến nàng tò mò thử ngẩng đầu lên xem, lúc này chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ của Tô Dịch Thủy cũng không có căm giận ngút trời như nàng tưởng tượng. Hắn thấy nàng ngẩng đầu mới nhàn nhạt mở miệng nói:
"Sau này nấu cơm không cần bỏ đi hành tỏi, bây giờ ta cũng không kén những thứ kia. Dùng muối để tẩm vào long nhãn là vì không nỡ dùng đường nên mới bất đắc dĩ phải nghĩ ra biện pháp đó, ta không thích ăn."

Nhiễm Nhiễm hơi kinh ngạc, những thứ trước đây sư tôn nhọc lòng đúc kết ra rõ ràng đều là sai. Ngẫm lại thì cũng đúng, sư phụ là một vương tử thì làm sao thích những món ăn vặt của người nghèo.

Đúng lúc này nhị sư thúc Vũ Đồng đến báo:

"Chủ nhân, Mộc Thanh Ca cùng môn nhân phái Cửu Hoa đã tới ải Vọng Hương, hiện Tần Huyền Tửu đã đón nàng đến phủ tướng quân, y phái người đến mời chủ nhân sang đó."

Lúc này Nhiễm Nhiễm mới thở phào một hơi, sư tôn vừa hại người ta cuối cùng cũng có ích, thay nàng giải vây. Nhị sư thúc vừa nãy cũng nghe được vài câu, nhìn thấy Nhiễm Nhiễm bị răn dạy đến hơi khô héo liền an ủi:

"Ngươi không biết cảnh ngộ trước đây của sư phụ ngươi nên tự nhiên sẽ có chút hiểu lầm, người mặc dù là vương tử nhưng đến khi mười tuổi mới được vương gia nhận lại. Thời gian trước đây ở cùng với phu nhân... rất nghèo khó, người từng kể với ca ca ta có lần phu nhân ra ngoài có được một ít long nhãn hiếm gặp, không nỡ ăn mà muốn mang về cho người, bà ấy sợ trên đường về làm hư liền lấy muối tẩm qua để bảo quản. Thời điểm mang về tới chủ nhân vừa nếm một miếng đã thấy rất khó ăn, thế nhưng vì sợ bà buồn lòng nên phải ăn hết mà không kêu than một tiếng."

Nhiễm Nhiễm nghe xong thì mở to hai mắt, không thể tưởng tượng được sư phụ còn có cảnh ngộ như vậy. Thế nhưng nghĩ kỹ thì người dù sao cũng chỉ là con riêng không được thừa nhận, nếu như trước đây vương gia mặc kệ không hỏi tới thì chẳng phải còn không bằng một đứa trẻ nhà nghèo hay sao?

"Thế... vì sao Mộc Thanh Ca nói mỗi lần sư phụ ăn long nhãn tẩm muối thì tâm trạng sẽ khá hơn?"

Vũ Thần lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết.

Nhiễm Nhiễm lúc này nghĩ lại cũng thấy hơi hồi hộp. Nàng hiểu trước đây sư phụ bị ép mới vùi đầu vào làm môn hạ của Mộc Thanh Ca, giai đoạn thiếu niên bướng bỉnh muốn sống dưới mắt của kẻ tính khí thất thường Mộc Thanh Ca khó tránh phải cẩn thận nhịn nhục. Thế nên mỗi lần bị Mộc Thanh Ca chọc cho nóng giận hắn liền ăn long nhãn tẩm muối, chính là học Việt Vương Câu Tiễn khi xưa nếm mật nằm gai.

Cứ thế lửa giận ngập trời bị hương vị chua xót dập tắt, việc này giúp thiếu niên học được tính ẩn nhẫn, giống như băng trên sông mùa xuân, bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại cuồn cuộn sóng ngầm. Có điều Mộc Thanh lại hiểu lầm rằng hắn thích ăn nên mỗi lần trêu chọc đồ nhi nổi giận đều sẽ mang thứ này đến dỗ..

Nhiễm Nhiễm bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, đồng thời chẳng biết vì sao trong lòng cũng chợt dâng lên một cỗ đau thương. Có lẽ lời nói cử chỉ của Mộc sư tôn lúc đó chỉ là chơi đùa một chút nhưng lại khiến cho một thiếu niên vốn tiêu cực nhạy cảm bị làm cho khuất nhục. Loại quan hệ thầy trò lệch lạc mười phần này khiến người ta không khỏi sầu não lẫn thổn thức...

Mỗi lần sư phụ ở trước mặt Mộc Thanh Ca khó khăn nuốt xuống long nhãn, không biết trong lòng có nghĩ sẽ đem sư phụ hắn chặt làm tám khúc hay không? Thế nên nguyên nhân việc cuối cùng hắn tham gia hại Mộc Thanh Ca hồn phi phách tán cũng đã có lời giải đáp.

Nhiễm Nhiễm lại thở dài, như vậy xem ra toàn bộ chương "hung thú" trong "ngoạn kinh" đều sai, toàn bộ nội dung bên trong ước chừng chỉ có mục "có thù tất báo" kia là đúng...

Có lẽ sự áp bức Mộc Thanh Ca gây ra khó mà tiêu tan nên hiện giờ sư phụ đối với nàng ta lãnh đạm cực kỳ, đợi sư phụ và các đồ nhi ăn xong bánh bao rồi vào tướng quân phủ thì tiết trời đã vào lúc giữa trưa. Vệ Phóng theo Mộc Thanh Ca chờ Tô Dịch Thủy đến mất hết kiên nhẫn, lúc này nhìn Tô Dịch Thủy khoan thai đi tới thì đuôi lông mày lập tức nhếch lên, hừ lạnh:

"Tô Dịch Thủy, để nhiều người như vậy chờ đợi có mỗi một mình ngươi, cũng quá là kiêu ngạo!"

Tô Dịch Thủy không thèm nhìn tới hắn mà liếc tới Tần Huyền Tửu đang ân cần bưng trà rót nước tận hiếu cho Mộc Thanh Ca, trực tiếp hỏi:

"Tần tướng quân, ngài tìm ta có việc gì?"

Tần Huyền Tửu lần này rốt cuộc cũng được ân sư nhìn thẳng mấy lần, lúc y kể về chuyện bái sư thì lão nhân gia tựa hồ cũng phủi đi lớp bụi quá khứ mà hơi nhớ lại chút xíu. Có điều đối với những ký ức mờ nhạt nàng vẫn không rõ ràng lắm, phần lớn đều là nghe y nói thôi.

Những người vây quanh ân sư quá nhiều mà trong đó lại còn có đệ tử phái Cửu Hoa, Tần Huyền Tửu giấu đi điểm trọng tâm không đem việc hồn thạch chứa ma lực của yêu ma đề cập, y định đợi lúc vắng vẻ không người mới đem chuyện bí mật này cùng sư phụ nói ra. Có điều mặc dù chưa nói nhưng việc có ma vật ngấp nghé ở đây cũng đủ khơi lên cho người khác sự tò mò, Mộc Thanh cũng vì được bệ hạ Tô Vực nhờ cậy đến đây điều tra sự kiện thủy quái.

Thật ra việc này nàng cũng chẳng để trong lòng, thế nhưng thấy thủ quan là kẻ tự xưng đệ tử thân cận của nàng Tần Huyền Tửu, sau đó từng trong miệng y được biết Tô Dịch Thủy cũng ở chỗ này nên nàng mới thêm để tâm. Chỉ là đến Tô Dịch Thủy cũng không tra được kẻ chủ mưu, nàng mới vừa đến cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất, chỉ đợi đến lúc kẻ đứng sau lại ra tay lần nữa mới có thể truy tìm.

Tần Huyền Tửu sau khi thu xếp tốt cho sư phụ trở về, lúc đi ngang vườn hoa liền trông thấy Nhiễm Nhiễm đứng trước cửa ôm một bầu rượu hỏi:

"Đây là Ngộ thiên tiên mới ủ từ núi Thúy Vi, ta nhớ ngài thích uống nên cố ý mang một bình trở về."

Tần Huyền Tửu nghe xong thì hai mắt sáng rực cười tán thưởng Tiết nha đầu có lòng, y không kịp chờ đợi đã nhận lấy rượu vặn nắp ra uống ngay một hớp. Rượu vừa nuốt xuống ánh mắt Tần Huyền Tửu đã trở nên cứng đờ, thân thể như tòa tháp lung lay chực đổ, cuối cùng cắm đầu xuống đất trực tiếp ngất đi. Đúng lúc này Vũ Thần từ góc tường xông tới kịp thời đỡ lấy Tần Huyền Tửu lôi y vào bên trong một sương phòng, ở đó Tô Dịch Thủy đã ngồi đợi từ lâu.

Tay hắn vẽ một lá bùa rồi dùng ngón tay dẫn lửa đốt cháy thành tro, sau đó hòa vào trong một bát nước sạch để Vũ Thần đổ vào trong miệng Tần Huyền Tửu. Xong hắn lại ra lệnh cho Vũ Thần cởi giày của kẻ đang ngất lịm, chính mình vẽ thêm một đạo bùa chú dưới lòng bàn chân y.

Nhiễm Nhiễm đứng một bên mà trong lòng run sợ, nàng nghi ngờ có phải chính mình vô tình giúp sư phụ phạm vào án mưu hại mệnh quan triều đình hay không? Vừa rồi sư phụ chỉ sai nàng mang rượu cho Tần tướng quân chứ không nói sẽ yểm bùa người ta như vậy!

Tô Dịch Thủy nhìn đôi mắt to tròn của nàng đảo quanh thì đoán được nỗi bất an của nàng. Đợi hắn vẽ xong bùa chú dưới lòng bàn chân của kẻ đó thì liền nói cho Nhiễm Nhiễm đây thật ra chỉ là cái bùa quên, dưới bàn chân cũng chỉ là bùa trừ tà hộ mạng. Hiện giờ hoàng đế mời phái Cửu Hoa đến ải Vọng Hương, bọn họ ở bên trong quấy nhiễu khó mà không sinh ra loạn, thế nên Tô Dịch Thủy dứt khoát cho Tần Huyền Tửu thêm một cái khóa mà thôi.

Để y quên đi chuyện hồn thạch mới không cần dây dưa với phái Cửu Hoa, mặc dù chú này chỉ có hiệu lực trong ba ngày nhưng bao nhiêu đó là quá đủ.

Chờ Vũ Thần mang giày cho Tần Huyền Tửu rồi đặt y vào chỗ té ngã ban này ở nguyện môn, lúc này y mới vừa vặn ôm bầu rượu tỉnh lại. Tần Huyền Tửu mơ mơ màng màng day trán, lẩm bẩm:

"Rượu này sao lại mạnh như vậy...?"

Lời còn chưa dứt thì túi rượu đã bị tiểu cô nương đứng đối diện đoạt đi:

"Chắc là chưa ủ tốt, lần sau lại đưa cái khác cho ngài!"

Nhóc con chạy thật nhanh, lúc Tần Huyền Tửu còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng nàng đã mất dạng.