Cô nương,ngươi cần gì phải cố chấp với một chiếc đèn như vậy? - Tên tùy tùng lúng túng hỏi
- Tiểu thư của ngươi nhất định muốn đồ của ta thì được ?
- Nàng là con gái của quan bộ thương thư. Ngươi đừng tự chuốc rắc rối ,có được không? Giá cả ngươi muốn thế nào,ta đều có thể cho ngươi.
- Đồ của muội muội ta thích. Ta không bán.
Thanh Sơn kiên quyết với quyết định của bản thân. Phàm nhân không biết lễ phép,muốn cướp đồ của nàng lại còn ra tay động thủ với nàng. Quyền thế có thể ép nàng lép vế thì bọn chúng sai rồi.
- Tiểu cô nương,ta cũng không còn cách nào khác.
Thanh Sơn khẽ gật đầu. Nàng chủ động lùi lại một bước giữ một khoảng cách vừa đủ. Nàng thuận tay gỡ cây trâm trên đầu xuống,cầm chắc trong tay,xem như vũ khí giao chiến. Nàng thật sự không muốn bàn tay phải bị nhiễm bẩn với lũ người không biết phép tắc này.
Bao nhiêu kẻ lao lên là bấy nhiêu phát chọc chí mạng. Nàng không có ý sát sinh trong ngày lễ vui vẻ như vậy,cho nên chỉ khiến chúng hoặc bị dọa sợ mất thần trí hoặc khiến tứ chi của chúng bị tổn thương nặng.
Nhưng trong một phút lơ đãng nhìn về phía trước như nhìn thấy hình dáng của Vân Phi,nàng phải nhận lấy một vết rách nhỏ trên gương mặt tuyệt sắc. Chiếc khăn rơi,máu lăn trên gò má hao gầy.
Tiếng bán tán xôn xao giữa chợ. Kẻ thì suýt xoa cho nàng,kẻ thì cảm thấy căm phẫn cho hành động của lũ cướp giật nhưng chẳng thể làm gì. Vân Phi nghe thấy náo nhiệt liền chạy đến tham gia.Nghe người ta đồn,con gái của bộ thương thư muốn cướp đồ của nữ tử nào đó,liền cho người ra tay đánh đập
Trong giây phút hai mắt chạm nhau,thấy gương mặt ứa máu của Thanh Sơn cô lập tức nổi điên lên.
Vân Phi nắm lấy chuôi thanh đao,cướp lấy,đồng thời bẻ ngược tay hắn về hướng ngược lại. Tiếng xương kêu răng rắc nghe thật kinh hãi. Vân Phi xuống tay nhanh gọn,chỉ với một phát chém ,cắt hết toàn bộ gân,cơ trên cánh tay của hắn.
Hắn hét lên trong đau đớn tột độ.Cách hạ thủ này còn đau đớn hơn cả cái chết. Không chỉ dừng lại ở đấy,nàng bước về phía chiếc kiệu lộng lẫy,giật khăn màn ,kéo cô tiểu thư kênh kiệu ra ngoài.
Vân Phi nắm lấy cổ nàng ta bóp chặt cho đến khi nàng ta gần như bị rút cạn không khí mới chịu buông. Ném nàng ta trên mặt đất,Vân Phi mắt một chút cũng không biến sắc. Đôi mắt tàn độc,thêm một chút ma mị khiến người nhìn rùng mình run rẩy.
- Ngươi cho người đánh tỷ tỷ của ta?
- Khụ...khụ...A Lưu...Hộ..hộ giá..
- Ngươi để bọn chúng tổn thương tỷ tỷ của ta?
- Không...không...khụ...ta..ta...sai rồi...Ngươi tha cho ta đi mà.
Lưỡi dao cách chiếc cổ trắng ngần của vị tiểu thư kiêu kì một tấc thì liền giật bắn ra hướng khác. Thanh Sơn nắm lấy cổ tay Vân Phi kéo cả người nàng đứng dậy.
Vân Phi như tỉnh khỏi cơn mộng. Vết xước trên gương mặt Thanh Sơn vẫn còn rỉ máu. Vân Phi ôm chầm lấy nàng bật khóc :
- Tỷ...Muội...muội...xin lỗi...oaa...
- Tỷ không sao. Chúng ta về. Tỷ làm đồ ngon cho muội ăn.
-Muội...Hức...muội...bảo vệ ....tỷ ...không tốt. Bọn chúng ....thật...thật đáng ....chết mà. Muội....phải giết....chết nàng.... ta. Nàng ta..... đáng chết... Oa...Muội...xin lỗi...muội xin lỗi...tỷ.tỷ
- Tỷ không sao. Ngoan. Không khóc. Ngoan Ngoan.
- Nhưng...nhưng....mặt.. của tỷ...
- Vết thương ngoài da,tỷ không sao? Muội muội ngốc,người bị thương đâu phải muội. Muội khóc chuyện gì?
Vân Phi mếu máo đuối lí,vùi mặt vào vai Thanh Sơn sụt sịt. Thanh Sơn bật cười sau đó ôm Vân Phi rời khỏi đám đông.
Cô nhất định không chịu xuống,ôm chặt lấy cổ Thanh Sơn, hai chân ôm chặt lấy eo nàng. Nàng xoa xoa đầu cô an ủi,đưa tay lên miệng ra hiệu cho gia gia đừng nói gì. Con phố lại trở về với không khí náo nhiệt trước đó.
- Lã Thụ...
Nhậm Đình đánh rơi ly rượu đang uống dở,lập tức đứng dậy rời khỏi tửu quán,chạy theo cả ba.