Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 102: Lực sĩ thủy hành




     "Một thớt bảo mã!"

Tô Đình thấy rõ cấp tốc của con ngựa kia, nó chạy nhanh đến mức kinh người, hai mắt không khỏi sáng lên.

Nhưng hắn hơi ngẩng lên nhìn, ánh mắt rơi vào trên mặt người cưỡi ngựa kia, nhất thời méo mặt đi, há miệng, vội vàng quay đầu đi, giống như vừa bị kinh sợ.

Ánh mắt mọi người cũng đều nhìn về phía người vừa nói.

Chỉ thấy ngồi trên con bảo mã trắng như tuyết kia là một thanh niên, thân thể hơi mập, nhưng diện mạo xấu xí, trên khuôn mặt đầy vết rỗ, giống như dấu vết trước đó bị nhiễm bệnh lưu lại.

Không cần nhiều lời, Tô Đình biết người đến là ai.

Đường gia đại công tử!

Thuở nhỏ người này bị bệnh đậu mùa, nhưng lại không chết, ở trên mặt lưu lại rất nhiều vết rỗ, hơn nữa ngũ quan của hắn ta vốn không đoan chính, nên khiến hắn ta có vẻ khó coi.

Có lẽ chính bởi vì như vậy nên Đường công tử này mới yêu thích người có khuôn mặt đẹp, dù trong nhà hắn ta đã thê thiếp thành đàn, nhưng ở bên ngoài vẫn cứ lưu luyến nơi phong nguyệt, đồng thời, hắn ta còn thích nhất học đòi văn vẻ!

Mà nhìn một thớt bảo mã này, Tô Đình có thể kết luận toàn bộ Lạc Việt quận cũng chỉ có một thớt!

Dù cho là Tôn gia chủ đều không có vật cưỡi như vậy!

Bởi vì con ngựa này tất nhiên là có giá trị không nhỏ, mà trừ bỏ vị công tử phá sản này, ở Lạc Việt quận sẽ không có ai vì một con ngựa mà bỏ ra giá tiền quá cao!

. ..

"Vương thúc thúc, khoan hãy động thủ."

Đường công tử thở hồng hộc, đi tới gần, vội vã xuống ngựa, nói: "Vương thúc thúc. . ."

Vương gia chủ không đợi hắn tiếp tục mở miệng, chỉ lạnh giọng hừ nói: "Ngươi tới làm gì?"

Đường công tử vội giải thích: "Tiểu chất nghe nói ngài bởi vì chuyện của Vương huynh mà muốn trừng trị người Tô gia, nhưng có lẽ ngài không biết, Tô Duyệt Tần cô nương này hoàn toàn không có can hệ với việc này, cũng là vô tội người, mà nàng cùng tiểu chất đã định hôn ước, sớm có bà mối tới cửa cầu hôn, tiểu chất xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu thiếp của chất nhi."

Lời này nói ra, Tô Đình tức đến phát run.

Tô Duyệt Tần cũng ngạc nhiên, tràn đầy mờ mịt.

Tô Đình phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Đường công tử đã khác lúc trước.

Định hôn ước? Bà mối cầu hôn?

Thứ quỷ quái gì?

Chỉ dựa vào trò này?

"Đính hôn?"

Vương lão gia lạnh lùng nói: "Lão phu chưa từng nghe nói."

Đường công tử ngượng ngùng nói : "Dù ngài có nghe hay không, nhưng nàng cũng đã là người của Đường gia ta."

Vương lão gia lạnh giọng nói: "Người của Đường gia thì thế nào? Khi đứa nhỏ của ta còn sống, đã để bụng nàng như vậy, lão phu làm phụ thân, dù sao cũng phải hoàn thành tâm nguyện cho nó, nếu thật sự như lời ngươi nói, thì lão phu đành đắc tội với Đường gia ngươi một hồi. . ."

Trong lòng Đường công tử quýnh lên, muốn tiếp tục mở miệng.

Nhưng Vương lão gia lại phất tay, quát lên: "Bớt nói phí lời đi, nơi này là vùng hoang dã, cẩn thận lão phu chôn cả ngươi đấy!"

Đường công tử lập tức biến sắc, trên khuôn mặt đầy vết rỗ kia liên tục biến đổi.

Mà người do Đường công tử mang đến kia cũng là nhân vật đã ngưng tụ khí huyết thành nội kình, lúc này cũng thấy rùng mình, lập tức tiến về trước bảo vệ Đường công tử ở phía sau, trên mặt tràn đầy cảnh giác.

"Vương thúc thúc chớ hiểu lầm."

Sắc mặt Đường công tử biến đổi, mới nói: "Có lời đồn rằng Tô tiểu tử này không hợp cùng Vương huynh, hắn chết không hết tội, nhưng Tô cô nương vốn cũng vô tội, nhưng nếu khi Vương huynh còn sống bởi nàng mà gặp kiếp nạn, như vậy tiểu chất cũng nhịn đau, để nàng điền mệnh cho Vương huynh, chỉ có điều. . ."

Hắn ta nói tới đây, sắc mặt trở nên quái lạ, thấp giọng nói rằng: "Nhưng một mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy cứ chôn ngay tại chỗ thì không khỏi rất đáng tiếc, không bằng giao cho tiểu chất dạy dỗ mấy ngày, sau đó lại đưa nàng đi tìm Vương huynh?"

Tô Duyệt Tần đứng ở phía xa nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trắng bệch, tràn đầy sợ hãi.

Sắc mặt Tô Đình âm trầm, trong ánh mắt tràn đầy hàn ý uy nghiêm.

Những người còn lại không cảm thấy kinh ngạc gì, chỉ càng sâu sắc hiểu rõ về tính tình của vị Đường công tử này, nhất thời ánh mắt đều trở nên quái lạ.

"Đánh rắm!"

Vương lão gia trầm giọng nói: "Nàng là người lão phu dùng để kết âm hôn cho đứa nhỏ số khổ kia. Chỉ cần trong sạch, sao có thể để ngươi đến chấm mút?"

Đường công tử còn muốn lên tiếng.

Nhưng ánh mắt Vương lão gia lạnh nhạt, dần sinh ra sát cơ, tràn đầy ý uy hiếp.

Đường công tử lập tức nhịn lời muốn nói ở yết hầu.

"Nói đủ chưa?"

Đúng lúc này, Tô Đình đột nhiên quát lớn, hắn không thể nhịn được nữa: "Tô gia gia ta vội vã lên đường, không rảnh nghe các ngươi nói chuyện phiếm việc nhà, hôm nay sẽ tiễn các ngươi cùng nhau lên đường!"

Nói xong lời này, hắn sờ tay vào ngực, móc ra một hạt minh châu, tiện tay thả vào ao nước kia.

Mọi người rất kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau.

Nói lời hung ác như thế cũng được, nhưng có liên quan gì đến việc hắn ném minh châu vào trong nước?

Đường công tử hít một tiếng, thầm nói: "Điên rồi điên rồi. . . Tiểu tử này bị doạ điên rồi, đáng thương mỹ nhân kia, cũng phải đi theo rồi."

Hắn nhìn bên kia một mắt, chỉ cảm thấy diện mạo Tô Duyệt Tần thanh lệ, khi nàng đang sợ hãi lại càng mang theo vẻ đẹp động lòng người, không khỏi khiến người ta càng thương tiếc.

Chỉ tiếc mỹ nhân như vậy, hôm nay cũng phải gặp nạn.

Làm sao lúc trước lại để Vương huynh nhìn chằm chằm trước cơ chứ?

Trong lúc hắn ta còn đang âm thầm tiếc nuối, chỉ nghe thấy Vương lão gia lạnh lùng hạ lệnh: "Hái đầu hắn xuống cho ta!"

Tiếng nói vừa hạ xuống, có hai cao thủ tu thành nội kình lập tức xông về phía trước, muốn bắt được Tô Đình.

Nhưng Tô Đình vẫn chắp hai tay sau lưng, thần sắc lạnh nhạt.

Hai người kia đã xông gần đến, mà ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía Vương lão gia, giống như chưa từng nhìn thấy hai người.

Hình ảnh này ở trong mắt người khác, chỉ cảm thấy Tô tiểu tử này hẳn là bị dọa sợ nên không dám nhúc nhích.

"Tiểu tử, lên đường thôi."

Một người chộp tới Tô Đình, muốn giữ chặt hắn.

Mà một người khác lại đánh ra một chưởng, đạp tới đầu Tô Đình, muốn dùng một chưởng đánh chết Tô Đình rồi vặn đầu xuống.

Nhưng Tô Đình vẫn chưa động đậy, trong ánh mắt đột ngột sinh ra vẻ trào phúng.

Hai tên võ giả thấy hắn hiện ra thần sắc như thế, trong lòng bỗng nhiên rùng mình, động tác chậm mất một nhịp.

Mà đúng lúc này, một tiếng ầm ầm!

Trên ao nước nổi lên sóng lớn!

Từ trong cuộn sóng này, đột nhiên vươn ra một bàn tay lớn như quạt hương bồ, toàn thân trong suốt, là do nước ngưng tụ thành!

Cái gì?

Đám người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Nhưng bàn tay lớn từ nước kia lại không dừng lại, trong nháy mắt đã đánh tới, bàn tay này đột nhiên nắm lấy, một tên cao thủ nội kình ở đằng trước đã rơi vào trong lòng bàn tay bằng nước này, không thể động đậy.

Mà bàn tay lớn bằng nước này nắm chặt tạo thành quyền cũng chưa từng dừng lại, nó đánh về phía võ giả ở phía trước.

Dòng nước chuyển động! Tiếng gió ccuồn cuộn!

Tên võ giả kia đột nhiên giật mình tỉnh lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhưng bàn tay lớn bằng nước kia cực kỳ to lớn, đã đánh tới trước mắt, bao trùm quanh thân.

Tên cao thủ này không thể né tránh bỏ chạy, trong đầu đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ theo bản năng bắn ra nội kình, đấm tới một quyền, tiếng vang rung động, khí huyết rừng rực, chính là một tấm bia đá sợ là cũng bị hắn đánh gãy.

Người võ giả này đấm ra một quyền!

Lực sĩ thủy hành đánh tới một quyền!

Một quyền lớn như cả gian phòng, một quyền khác nhỏ giống như miệng chén!

Một lớn một nhỏ, tình cảnh chấn động!

Chỉ thấy một quyền vốn đủ để đanh vỡ bia rạn đá, lúc này đánh vào trên nắm đấm của lực sĩ thủy hành lại chỉ để khiến nước ở bề ngoài nổi nên gợn sóng, bắn ra một dòng nước.

Sau đó, chỉ thấy một quyền của tên võ giả này đánh vào "Quyền chưởng" của lực sĩ thủy hành.

Thậm chí bởi vì dùng quá sức nên nửa cánh tay của hắn, đều rơi vào trong nước, không thể tự kiềm chế.

Tình cảnh đột nhiên yên lặng.

Đám người vẫn khó có thể phục hồi tinh thần lại.

Nhưng cú đấm này của lực sĩ thủy hành vẫn đánh về trước, quấn võ giả vừa ra quyền kia vào bên trong dòng nước!