Tô Đình biết rõ ý trong mắt Thanh Phong.
Tự cho mình quá cao, mà khinh thường đối phương.
Tu hành đến Chân Tiên, các phương diện như thiên tư, ngộ tính, sở học, nhận biết, đều đã là cấp độ cao nhất ở phương thiên địa này.
Nhưng là Tô Đình không để ý đến tâm tính ngàn năm của đối phương.
"Ngươi có bản lĩnh đúng là không nhỏ, nhưng còn quá trẻ."
Thanh Phong bình tĩnh nói: "Dù là Nguyên Thần Tiên gia của ngươi, trong chớp mắt có thể suy nghĩ vô số, nhưng chung quy vẫn khó tránh khỏi suy nghĩ hơi đơn giản... Giống như ta vậy, dù đã sống ngàn năm, nhưng không một vị khổ tu, tâm tính thuần khiết đơn nhất."
Hắn đưa tay nhấn một cái, chỉ thấy thần quang lạnh thấu xương, hết sức cường thịnh, đè xuống Tô Đình.
"Đế Quân bố trí ngàn năm."
"Ta suy tư phá cục, lục đục với nhau, cũng đã mấy trăm năm."
"Ngươi thật sự coi là dựa vào mấy câu của ngươi mà ta có thể chân chính từ bỏ ưu thế của Huyền Không Cốc, chính diện tranh đấu cùng ngươi, thắng bại đều bằng bản lĩnh?"
" Tu hành ngàn năm, ta sớm đã không còn nóng tính khi trẻ tuổi nữa."
"Chỉ cần có thể đè ép được ngươi, có dựa vào bản lĩnh của ta hay không, cũng không quan trọng."
Thanh Phong ung dung nói ra những lời này.
Trong lòng Tô Đình hơi chìm, thầm than một tiếng.
Những ngày qua, hắn nhiều lần tranh đấu cùng tiên thần có đạo hạnh ngàn năm, cũng không phải chịu thua thiệt quá lớn, trong lòng khó tránh khỏi có chút tự đắc.
Nhưng chính như Thanh Phong nói, hắn vẫn khinh thường tiên thần tu hành ngàn năm.
Lần trước so đấu là một trận chiến đấu pháp "Thông minh tài trí".
Bây giờ ước đoán lòng người, hắn vẫn tính sai một bậc.
"Tô Đình!"
Thanh Phong chậm rãi nói: "Lúc trước lưu tính mệnh của ngươi, vì để cho ngươi còn sống sót, trở thành quân cờ được Đế Quân coi trọng. Dù bây giờ ngươi đã là con rơi, nhưng chỉ cần ngươi nguyện ý nghe hiệu lệnh của ta, ta có thể để ngươi lấy lại vị trí vốn có trong lòng Thiên Đình Đế Quân,... Đến lúc đó, chỉ cần ngươi nghe hiệu lệnh của ta, mưu tính ngàn năm của Đế Quân nhất định thành không."
Tô Đình bị ánh sáng Thần thạch đè ép, tựa như Thần sơn trăm vạn trượng nguy nga đang ép lên.
Dù hắn làm Chân Tiên, nhưng cũng bước đi khó khăn, hô hấp ngưng trệ.
"Muốn Tô mỗ nghe triệu lệnh của ngươi, tốt xấu gì cũng nên dùng bản lĩnh của chính ngươi đi."
Tô Đình ngẩng đầu nhìn lại, cắn răng nói: "Ngươi không bằng ta, chỉ là dựa vào huyền không Thần thạch mới ngăn chặn ta, thế thì có tư cách gì mà đòi hiệu lệnh Tô Đình ta? Đổi lại là vị Tử Tiêu đại tiên luyện thành Thần thạch còn tạm được."
Thanh Phong cong ngón búng ra, nói ra: "Như ngươi mong muốn."
Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn hơi quay người, quay về phía Thần thạch, khom người nói: "Mời đại tiên hiện thân."
——
Thiên Đình.
Lăng Tiêu Bảo Điện.
Thiên Đế ngồi trên cao, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, hơi biến sắc mặt.
Hắn chính là chủ Thiên Đình.
Toàn bộ Thiên Đình tụ lại, tựa như một vị Đạo Tổ hoàn chỉnh .
Mà hắn chính là Đế Quân chưởng khống Thiên Đình.
Tam giới lục đạo xảy ra chuyện gì, người phát hiện ra đầu tiên không phải tứ đại thần tướng, mà là vị Đế Quân này.
"Tử Tiêu đại tiên đạo?"
Trong nháy mắt này, Thiên Đình Đế Quân luôn thờ ơ với mọi chuyện, sâu dưới đáy mắt, rốt cục lộ ra vẻ cực kì ngưng trọng.
——
Tây Bắc.
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn đang đi trên đại địa.
Ông chính là Tiên gia cổ xưa nhất, trong tam giới lục đạo này, ngoài Đế Quân ra, ông là người gần đạo nhất.
"Tử Tiêu đại tiên."
Quảng Nguyên Cổ Nghiệp Thiên Tôn dừng một chút, chợt cười rồi nói khẽ: "Năm đó Huyền Không Cốc quả nhiên không phải đột nhiên nổi lên, Tử Tiêu đại tiên vẫn bày ra chuẩn bị ở sau, năm đó Thanh Phong này không siêu thoát theo, chủ động lưu lại, chính là vì việc này sao?"
——
Trong Tử Tiêu Cung.
Cổ kính vẫn là hoàn toàn mông lung hỗn độn.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên chỉ thấy cổ kính sáng tỏ.
Trong Huyền Không Cốc, vẻ mặt Thanh Phong bình thản, đưa tay ép xuống.
Chỉ thấy trên không có một khối nham thạch, tách ra màn sáng hết sức huyền diệu.
Màn sáng như sơn nhạc, nguy nga trăm vạn trượng.
Tô Đình Đã thành Chân Tiên thượng tầng bị áp chế phía dưới.
"Tại sao có thể như vậy?"
Tiểu tinh linh kinh hô một tiếng.
Nàng cũng coi như có chút hiểu rõ đối với vị Thanh Phong cốc chủ kia, đạo hạnh của đối phương gần như chỉ ở Chân Tiên thượng tầng, không tới Chân Tiên đỉnh phong.
Với bản lĩnh của Tô Đình dù là đối mặt với Chân Tiên đỉnh phong, cũng không có vẻ nhỏ yếu như vậy.
Mà ở trước mặt Thanh Phong lại lộ ra vẻ yếu ớt như thế?
Ngọc Linh tiên tử thấp giọng nói: "Đó là Thần thạch năm đó Tử Tiêu đại tiên lưu lại, chính là hạch tâm của tòa động thiên phúc địa Huyền Không Cốc này, đây là chí bảo Đạo Tổ... Nghe đồn hắn dựa vào bảo này, ở bên trong Huyền Không Cốc, thậm chí có thể áp chế Chân Tiên đỉnh phong."
Tiểu tinh linh biến sắc.
Nhưng Ngọc Linh tiên tử dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt đều co rút lại một cái chớp mắt.
"Vì sao lúc trước không thể dò chiếu Huyền Không Cốc, bây giờ lại hiển hiện ra?"
Lại là giọng nói của một nữ tử, nhưng lại cũng không là Ngọc Linh tiên tử.
Tiểu tinh linh nhìn sang, chính là Nữ Đế khai quốc Đại Chu, một vị ký danh đệ tử khác của Thanh Nguyên tổ sư.
Vị Nữ Đế Đại Chu này cũng không có vẻ uy nghiêm gì, thần sắc ôn nhu, quần áo trang nhã, chầm chậm đi tới, tựa như một vị nữ tử nhà bên, tự nhiên nói ra: "Huyền Không Cốc có đại biến."
Ngọc Linh tiên tử nhìn nàng một cái, trong lòng biết nữ tử này cực kì bất phàm, tu vi kém một chút, nhưng là nữ tử lại có thể bình định thiên hạ, được tôn làm Nữ Đế, tự nhiên không phải hạng người tầm thường, suy nghĩ tự nhiên cực sâu, nếu không thì cũng khó có thể hàng phục người có mưu trí sâu xa như Lưu Bạc Tĩnh.
"Tô Đình không có việc gì."
Nữ Đế nhìn về phía tiểu tinh linh, mỉm cười, nói ra: "Tổ sư thân thành đại đạo, tức là thiên địa, tất cả trong thiên địa đều ở trong mắt Đạo Tổ, chỉ có mấy nơi là có Chư Thánh có thể làm ra biện pháp che lấp, cũng chỉ khi tổ sư chủ động nhìn về phía chỗ đó, mới có thể thấy rõ. Lúc trước không nhìn thấy Huyền Không Cốc, là bởi vì tổ sư không để ý tới, bây giờ Huyền Không Cốc hiển hóa trong kính..."
Ngọc Linh tiên tử không nói một lời.
Tiểu tinh linh hoảng sợ nói: "Kính này như mắt của tổ sư, tượng trưng cho ánh mắt tổ sư chủ động nhìn về phía Huyền Không Cốc?"
Nữ Đế mỉm cười gật đầu
Ngọc Linh tiên tử thấp giọng nói: "Tổ sư luôn luôn tôn trọng Tử Tiêu đại tiên, ôm lấy kính ý đối với Huyền Không Cốc, bây giờ ánh mắt nhìn về phía Huyền Không Cốc, chỉ sợ Huyền Không Cốc xảy ra biến cố không nhỏ."
——
Năm đó thời đại phong thần.
Thanh Nguyên tổ sư chưa thành đạo, thân ở nhân thế, hỗn loạn thiên cơ, đột ngột sinh biến số.
Lúc ấy Tử Tiêu đại tiên là một trong Chư Thánh hạ giới, lấy bạch khí là rồng, chỉ thấy bạch long mở đường, Tử Khí hạo đãng ba vạn dặm.
Căn cứ vào ghi chép của Nguyên Phong Sơn, lúc ấy Chư Thánh phòng ngừa khí vận nhân gian xảy ra biến cố, ngăn chặn Tiên gia hạ giới, phòng ngừa lực lượng vượt qua giới hạn nhân gian, ảnh hưởng khí vận phong thần.
Lúc ấy Thanh Nguyên tổ sư lập lời thề, nguyện thủ hộ tam giới vĩnh thế thái bình, từ đó miễn đi kiếp số.
Về sau Tử Tiêu đại tiên trước khi chuẩn bị đi, từng hiển hiện pháp môn, không thấy pháp lực, đã thấy đại đạo luân chuyển, sáng lập ra Huyền Không Cốc.
Trong Huyền Không Cốc, ngũ hành điên đảo, trật tự nghịch chuyển.
Nước chảy lên chỗ cao.
Nham thạch treo ở không.
Đây là chuyện vi phạm đạo lý.
Nhưng Đạo Tổ thân thành đại đạo, chính là đạo lý.
Bởi vậy Huyền Không Cốc từ đó mà thành.
Nơi đây chính là thánh địa của Đạo Tổ.
Nhưng không ai từng nghĩ tới trong hạch tâm Thánh Địa Đạo Tổ lại có thể làm cho Đạo Tổ đã siêu thoát, lưu giữ dư lực trên thế gian.