Chấp Niên Thái Tuế tinh quân, tiền thân là đệ tử Tề Tân Niên của Tiên Tần Sơn Hải Giới, ở thời đại phong thần đã tới Trung Thổ, lấy sức một mình, cưỡng ép áp chế người tu đạo trong một nước, tự lập làm quốc sư, thống lĩnh các phương.
Hắn kiệt ngạo bất tuần, không phục quản thúc, không tin số mệnh.
Đạo Tổ không gì làm không được, không gì không biết, có thể đoán trước chuyện tương lai.
Vạn vật trên thế gian, mọi việc xảy ra đều có định số, không thể sửa đổi.
Chính như năm đó Tề Sư Chính vì mệnh số mà ngồi nhìn đệ tử nhà mình bị người khác giết chết, mà không thể ra tay cứu giúp.
Cho nên Tề Tân Niên ghét nhất là định số, tính tình hắn vốn kiệt ngạo, tùy tính mà làm, cho nên năm đó khi đắc đạo ở nhân gian, mới có hành động giơ kiếm trảm Phong Thần đài.
"Chư Thánh đúng là không gì làm không được, có thể nhìn thấy thế sự, có thể quan sát vạn vật, chính là ngay cả ý nghĩ dùng kiếm trảm Phong Thần đài, cũng đều nằm trong dự liệu... Mệnh số của ta chính là chết bởi Bạch Hạc Đồng Tử."
Tề Tân Niên cười ha ha, nói: "Nhưng mọi việc trên thế gian này cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi, năm đó Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, chính là không nằm trong tương lai mà Chư Thánh thấy, thế đạo bây giờ cũng hoàn toàn khác biệt tương lai mà năm đó Chư Thánh thôi diễn ra."
"Gần ngàn năm qua, tam giới lục đạo luôn âm u đầy tử khí, tất nhiên Đạo Tổ có ý siêu thoát thế ngoại, Thiên Đế có ý bình định lại trật tự, sư đệ ta cũng không tiếc với trợ giúp thêm một phần lực, đánh vỡ thời đại mục nát này!"
"Hôm nay xuất kiếm, không phải là ta trung với Thiên Đế, không phải là ta hiệu lực Thiên Đình."
"Mà là ta muốn phá diệt thế đạo tràn ngập gông cùm xiềng xích này!"
"Sư huynh hãy xem kiếm!"
Kiếm quang của Tề Tân Niên lưu chuyển.
Tề Sư Chính không ngừng lùi lại.
Kiếm quang của vị Chấp Niên Thái Tuế tinh quân này linh hoạt chuyển biến, nhưng lại hết sức lăng lệ, khi thì nặng nề, khi thì sắc bén, khi thì xảo trá, phong cách không ngừng thay đổi, không tuân theo một khuôn mẫu nào.
Trong lòng Tề Sư Chính hơi trầm xuống, hắn tu hành còn trước cả Tề Tân Niên, luôn luôn cho rằng bản lĩnh của mình cao hơn với vị sư đệ này, dù sau khi phong thần cũng vẫn cho rằng bản thân vượt trên sư đệ một bậc.
Nhưng hôm nay tranh đấu, hắn lại là có vẻ không chống đỡ được.
"Sư huynh."
Tề Tân Niên lấn đến gần, cười nói: " Thần vị của chúng ta đều đã định, thần lực vốn bị giới hạn bởi Thần vị mà cố định không đổi, nhiều nhất cũng chỉ dùng hương hỏa nguyện lực để tăng cao mấy phần... Ngươi chính là tài thần, đúng là hương hỏa cường thịnh, nhưng sư đệ ta khinh thường việc mượn dùng hương hỏa, cho tới nay đều đang suy tư, nên làm thế nào để phát huy thần lực của mình đến mức vô cùng tinh tế, càng chăm chú nghiên cứu kiếm thuật mới."
Tề Sư Chính bỗng chấn động.
Tề Tân Niên chém một kiếm tới Tề Sư Chín, nói ra: "Thần lực không thể tăng lên, không có nghĩa là bản lĩnh không thể tăng lên... Năm đó sau khi ta trở thành quốc sư Nam Lương, ngươi đã không còn là đối thủ của ta."
Tề Sư Chính kêu lên một tiếng đau đớn, khẽ thối lui ngàn dặm.
Nếu không phải chính thần trên Phong Thần bảng, đổi lại là một vị Chân Tiên khác thì chỉ sợ giờ phút này đã vẫn lạc rồi.
——
Ầm ầm!
Thanh Đế kêu lên một tiếng đau đớn, cũng phải lùi ra.
Hồng Y cũng không chống đỡ được.
Thanh Phong không hổ là nhân vật tu hành ngàn năm, dù sao cũng là môn hạ của Tử Tiêu đại tiên, cùng một mạch với đương kim Đạo Tổ, dù lấy một địch hai nhưng hắn vốn có đạo hạnh cao hơn một bậc, nên cũng có thể thủ thắng.
"Không gì hơn cái này."
Thanh Phong nghĩ như vậy, ánh mắt quét qua, nhìn về phía Tề Tân Niên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nói: "Năm đó ngươi vẫn lạc dưới kiếm Bạch Hạc Đồng Tử, hôm nay ta lại để ngươi lĩnh giáo một phen kiếm ý của Bạch Hạc Đồng Tử!"
Trong tay hắn lật một cái, đúng là một sợi lông vũ, tựa như lưỡi kiếm.
Một sợi lông này trắng tinh, chém về phía bên kia.
Vẻ mặt Tề Tân Niên nghiêm túc, nhưng không có một chút ý sợ hãi nào, ngược lại chỉ lộ ra vẻ cực kì hưng phấn, giống như lại trở lại năm đó.
Một năm kia, hắn từ bỏ vị trí quốc sư, xông lên hư không giũa hai giới, đắc đạo thành tiên, kiếm trảm Phong Thần đài, nhắm tới Bạch Hạc Đồng Tử.
Đó là lần đầu tiên thất bại từ khi hắn tu hành.
Một lần kia cũng khiến hắn mất mạng.
Sau khi chết được phong thần, từ đây bị giam cầm trong Phong Thần bảng, từ đây bị Thiên Đình thúc đẩy.
Nhưng xưa nay hắn không hận Bạch Hạc Đồng Tử.
Ngược lại luôn tỏ rõ kính ý đối với vị Bạch Hạc Đồng Tử có danh xưng vô địch thiên hạ đã đánh bại mình kia.
Từ ngàn năm nay, hắn nghiên cứu kiếm thuật, tiếc nuối duy nhất chính là dù hắn nghiên cứu kiếm thuật đến cực hạn, cũng không thể giao thủ cùng bạch hạc.
" Kiếm ý còn lại của Bạch Hạc!"
Tề Tân Niên lập tức bỏ qua sư huynh nhà mình, xông lên đón kiếm ý!
Nhưng ánh mắt Thanh Phong ngưng tụ, kiếm ý khẽ chuyển, phá hư không, biến mất trước mặt Tề Tân Niên!
Tề Tân Niên bỗng nhiên khẽ giật mình!
Mà một kiếm này lại chém về phía hư không ngoài xa, xuất hiện trong Tử Liên!
Tô Đình có hắc liên, ma khí um tùm, gần như sắp bị Tử Liên luyện hóa, nhưng đung lúc này, một sợi lông vũ trắng tinh đâm về phía mi tâm của hắn!
Một kiếm này chính là Bạch Hạc Đồng Tử để lại.
Kiếm này tuy không phải Bạch Hạc Đồng Tử tự mình xuất thủ, nhưng trong tam giới lục đạo bên, người có thể tiếp kiếm này, lác đác không có mấy.
Tô Đình là Chân Tiên đỉnh phong, ỷ vào hắc liên, có thể chống cự, nhưng hắn đang ở trong Tử Liên chịu đựng luyện hóa, đã tới lúc kết thúc rồi.
Một kiếm này, đủ để tru diệt Tô Đình!
Các phương cùng nín hơi!
Nhưng đúng vào lúc này!
Lôi đình đột nhiên vang!
Hư không trước mặt Tô Đình xuất hiện một vật!
Chí bảo Lôi đạo, Phượng Sí Lưu Kim Thang!
Lôi đình đột nhiên vang!
Một người từ đó đi ra!
Dáng người khôi ngô, toàn thân tóc đen!
Ánh mắt kim xán như lửa, trên đỉnh đầu là tóc trắng như sương, khí thế dâng trào!
Kiếm ý của Bạch Hạc Đồng Tử bị hắn đón lấy!
"Ai..."
Thanh Phong giật mình.
Trong tam giới lục đạo, có thể đón được một kiếm này, có thể đếm được trên đầu ngón tay, gần như đều ở chỗ này, nhưng tất cả đều có đối thủ, không thể thoát thân.
Là người phương nào có thể tiếp được một kiếm này?
——
"Đáng chết!"
Sắc mặt Tề Tân Niên biến thành vô cùng khó coi.
Từ trước đến nay hắn kiêu ngạo đến cực điểm, nhưng một kiếm này của Thanh Phong lại vượt qua hắn, đâm thẳng tới Tô Đình, không xem hắn ra gì.
Dù ở năm đó, Bạch Hạc Đồng Tử cũng sẽ không làm như thế.
Hắn tự nhận là có thể thử chống cự một kiếm này.
Nhưng Thanh Phong lại khiến hắn không có cơ hội này.
Nhưng càng khiến hắn cảm thấy kinh hãi là một kiếm mà hắn không có hoàn toàn chắc chắn có thể đón lấy lại bị một nhân vật thần bí khác đón lấy.
Tề Tân Niên không lo được chuyện dùng kiếm trảm Thanh Phong, quay đầu nhìn sang.
"Lôi Bộ Tổng binh sứ giả?"
——
Người đứng trước Tô Đình này có dáng vẻ tựa như viên hầu, khôi ngô đến cực điểm, chính là một vị Sơn Tiêu.
Vị Sơn Tiêu này quấn quanh lôi đình, uy thế vô tận, uyển như lôi thần.
Nhưng trên người hắn không có khí tức của thần linh Lôi Bộ!
Ở trên người hắn, chỉ có khí tức của yêu loại thành tiên!
"Không phải Cổ Thương!"
"Lôi Bộ Tổng binh sứ giả, giờ phút này đang trấn áp chư thần Lôi Bộ!"
"Như vậy vị trước mắt này..."
Các phương tiên thần, đều lộ vẻ do dự.
Tô Đình duỗi lưng một cái, đứng lên.
Mà một vị Sơn Tiêu này, trên mặt lộ vẻ băng hàn, bỗng nhiên đánh tới một quyền, phá vỡ hư ảo Tử Liên.
"Người đến là người nào?"
Chính Nhất trầm giọng hỏi.
Vị Sơn Tiêu này liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói ra: " Chân truyền đệ tử của Thanh Nguyên tổ sư tại Tử Tiêu Cung- Chân Tiên Cổ Thương!"