Kinh phong vũ!
Tru quỷ thần!
Lễ chúng sinh!
Từ khi Ngọc Kiếm truyền thế đến nay, trừ Cát Chính Hiên ra, chưa hề có người nào tu thành kiếm thứ ba!
Lần trước Tô Đình đánh với Cát Chính Hiên một trận, đến thời điểm mấu chốt, Cát Chính Hiên đã vận dụng kiếm thứ ba, nhưng chỉ dùng nửa kiếm để che lại chính mình, cuối cùng giữ được tự thân không lo.
Một lần kia Cát Chính Hiên dùng kiếm hộ thân.
Bao gồm cả Tô Đình đều cho rằng chân ý của một kiếm này là phòng thủ.
Kiếm này phòng thủ, mà không phải tấn công!
Nhưng đến lúc này, Tô Đình mới hiểu rõ rằng kiếm này không phải tấn công cũng không phải thủ, mà để vây khốn!
Một kiếm này lan khắp Cửu Thiên Thập Địa, kiếm quang nội liễm, chỉ thấy đại đạo ở Cửu Thiên Thập Địa thu vào trong kiếm quang, bị vây khốn trong đó.
Dù cho là Đạo Tổ, cũng không thoát thân được!
Đây cũng là uy năng của kiếm này!
"Năm đó Cát Chính Hiên thi triển một kiếm này, chỉ có nửa kiếm. . . Hắn vây khốn tự thân, trong ngoài đều không phá được, cho nên giữ được tự thân, nhưng chỉ có nửa kiếm, cho nên sau đó kiếm này tán loạn, hắn thoát được khốn cảnh. . ."
Trong lòng Tô Đình lập tức sáng tỏ, ngày đó Cát Chính Hiên chưa hẳn đã chỉ học được nửa kiếm, có lẽ hắn đã học xong một kiếm này, chỉ là cần nửa kiếm mới là tự cứu, mà không phải tự vây khốn.
Mà lúc này mới thật sự là kiếm thứ ba!
Thiên ngoại siêu thoát kiếm!
Vây nhốt đại đạo!
Trước kia khí thịnh tru quỷ thần!
Hôm nay giác ngộ lễ chúng sinh!
——
Thiên Đình.
Vẻ mặt Thiên Đế nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Quả nhiên không phải Thái Thượng kiếm."
Đối với tiên thần khác, cho dù là Chân Tiên hạng người, cũng không thể suy đoán Đạo Tổ, đều không thể thấy rõ Đạo Tổ, càng không thể phân rõ đại đạo. . . Nhưng hắn làm Thiên Đế, là chủ tam giới, nhân vật gần như là đạo, tự nhiên có thể hiểu rõ đại đạo giữa thiên địa.
Lúc trước Tô Đình chiến đấu với Cát Chính Hiên, bức ra ba thức pháp kiếm này, kì thực chính là một trận thăm dò.
Ba thức pháp kiếm này trong mắc các tiên thần khác, cho dù là Đạo Nguyên Tiên Tôn, đều cho rằng cao thâm mạt trắc, huyền diệu đến cực điểm, gần như không thể tưởng tượng.
Nhưng Thiên Đế sớm đã phân biệt ra, kiếm này không giống đạo của Thái Thượng.
Đây cũng không phải Thái Thượng kiếm.
Nhưng hắn cũng không biết đây là kiếm củ vị nào đã siêu thoát!
Đến tận lúc nà, khi kiếm thứ ba hiện thế, đạo nhân kia hiện thân trong kiếm quang!
Dù Đạo Tổ căn bản là đại đạo, hiển hóa ở bên ngoài có thiên biến vạn hóa, nhưng vị đạo nhân này cũng không phải là Thái Thượng!
Vị đạo nhân trẻ tuổi diện mạo như thiếu niên, trong sáng đến cực điểm.
——
Bắc Vực.
Cát Chính Hiên lần thứ nhất vận dụng kiếm thứ ba.
Hắn học được kiếm thứ ba từ Ngọc Kiếm.
Dùng kiếm thuật thứ ba kích thích chân ý bên trong!
Phát huy ra kiếm thứ ba chân chính!
"Đây chính là vị tổ sư sáng tạo ra kiếm thứ ba sao?"
Cát Chính Hiên thở dốc, hắn nhìn đại đạo biến hóa ở phương tây Thiên giới, trong lòng dâng lên cảm thụ không thể nói rõ.
Hắn không biết vị tổ sư này là ai, cũng không phải là Chư Thánh mà hắn biết được.
Nhưng ba thức pháp kiếm này là ba thức pháp kiếm huyền diệu nhất mà hắn học được từ khi tu hành đến nay!
Mà bảo vật Thái Thượng Tổ Sư truyền về thế gian, cũng không phải là đạo của ngài, mà là mượn Ngọc Kiếm của vị tổ sư này, vận dụng ba thức pháp kiếm này. . . Chẳng lẽ không phải đại biểu cho việc ở trong mắt Thái Thượng Tổ Sư, người sáng tạo ra ba thức pháp kiếm kì thực còn cao hơn một bậc so với đạo của Thái Thượng?
"Tại sao lại như vậy?"
Tiểu tinh linh bị cổ kính ảnh hưởng, tỉnh ngộ lại, nhìn cổ kính dần dần ảm đạm trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác bất an không hiểu.
Cổ kính chính là chí bảo của Đạo Tổ, có thể xưng là đệ nhất chí bảo giữa thiên địa, còn muốn thắng qua Thiên Đế kiếm của Đế Quân.
Nhưng bây giờ đạo quang trên cổ kính ảm đạm, chẳng phải đại biểu cho Đạo Tổ rơi vào tình cảnh đáng lo?
Đạo Tổ căn bản chính là thiên địa đại đạo!
Ai có thể chống lại thiên địa?
Cho dù là Chư Thánh, nhưng cũng là hạng người siêu thoát, mà không phải đại đạo đương thời, làm sao có thể thắng được Thanh Nguyên tổ sư?
——
Thức pháp kiếm thứ ba soi sáng thiên địa, rồi trong nháy mắt lại thu liễm.
Kiếm quang thu liễm ở phương tây Thiên giới!
Rơi tại trong tay đạo nhân trẻ tuổi.
Mà cùng lúc đó, tam giới lục đạo, vô số tiên thần phàm tục, các loại sinh linh, dần dần khôi phục.
Bọn hắn vốn đều ngưng trệ, giống như thời gian đều dừng lại, không chỉ là thân thể đình trệ, ngay cả suy nghĩ đều như bị đóng băng.
Tới giờ phút này mới từng bước khôi phục.
Mà Tô Đình cũng từng bước khôi phục.
Suy nghĩ của hắn vẫn rõ ràng.
Nhưng thân thể của hắn cũng giống như ngưng trệ trong thời gian.
Khi đại đạo của Thanh Nguyên tổ sư bị nhốt trong kiếm quang, thân thể Tô Đình cũng từng bước khôi phục.
"Đây là. . ."
Trong cơ thể Tô Đình, ở nơi không thể nắm lấy, ẩn tàng ở vị trí sâu vô cùng, dần dần dâng lên một luồng sáng nóng rực.
Năm đó ở trong thiên đình, lần đầu Tô Đình nhìn thấy tiểu tinh linh từ Tử Tiêu Cung học pháp trở về, sau một phen đọ sức, hắn bị đánh một cái, giấu vào chuẩn bị ở sau của Đạo Tổ.
Về sau các đại tiên tông có suy đoán, dùng Huyền Không Cốc làm đại giá, ép ra chuẩn bị ở sau của Đạo Tổ trong cơ thể Tô Đình.
Chính là một lần kia, Thanh Nguyên tổ sư lộ ra thủ đoạn, vượt qua đạo của Tử Tiêu đại tiên.
Tô Đình không biết chuyện gì, trong chớp mắt đã qua nửa năm.
Nửa năm sau, Huyền Không Cốc biến mất.
Vào giờ phút này trong đại chiến giữa Chư Thánh, Tử Tiêu đại tiên cũng không còn xuất hiện nữa.
Nhưng đối với các đại tiên tông thì chính là Huyền Không Cốc đã bức ra bố trí của Đạo Tổ trong cơ thể Tô Đình, hủy đi một chỗ dựa của Tô Đình.
Nhưng trong lòng Tô Đình biết được, đạo quang mà Đạo Tổ lưu trong thân thể mình chưa bị diệt đi.
Chỉ là ngay cả Tô Đình đã đạt tới cấp độ Chân Tiên đỉnh phong, cũng không thể phát hiện ra bố trí của Đạo Tổ giấu ở nơi nào.
Đến lúc này!
Tô Đình rốt cuộc đã hiểu rõ!
Hắn ở phương thiên địa này!
Là Đạo Tổ không để hắn phát hiện!
Hắn sẽ không thể phát hiện!
Mà bây giờ Đạo Tổ đã bị nhốt, đại đạo giữa thiên địa đã bị vây nhốt, đại đạo thế gian không trọn vẹn, lại không viên mãn, mà Tô Đình bị đại đạo của Thanh Nguyên tổ sư áp chế, dễ như trở bàn tay nhận ra bố trí của Thanh Nguyên tổ sư.
Thế là đạo hào quang này lưu chuyển trong cơ thể hắn, truyền đến tay phải!
Tay phải của Tô Đình biến thành vô cùng nóng bỏng!
Ngũ sắc tiên quang, không ngừng lấp lánh, chợt hóa thành một đạo bảo!
Nghe đồn năm đó Thanh Nguyên tổ sư tu hành, từng có hai bản mệnh chí bảo, một là cổ kính, một là ngọc như ý.
Bản mệnh chí bảo, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nhưng sau khi tổ sư tu thành Đạo Tổ thì chưa từng thấy hai món chí bảo này!
Thế gian có vô số suy đoán, có lẽ là hóa vào đại đạo, có lẽ là Đạo Tổ không cần vận dụng, có lẽ là như thế nào. . . Nhưng việc quan hệ tới Đạo Tổ, sinh linh trên thế gian đều không thể phân rõ đúng hay sai.
Mà tới hôm nay, Tô Đình rốt cuộc hiểu được.
Một thanh ngọc như ý này tồn lưu trong cơ thể hắn!
"Uy lực của đại đạo!"
Tô Đình cầm ngọc như ý!
Trong nháy mắt này, hắn có tự tin, có thể hủy diệt bất kỳ đại thần thông giả nào giữa thiên đại này!
Nhưng ánh mắt của hắn rốt cục vẫn nhìn về phía phía trước, rơi trên kiếm quang trong tay đạo nhân kia!
Không có nửa phần do dự!
Tô Đình vung ngọc như ý, ra sức đánh về phía trước!
Thiên địa dường như đều bị đánh cho sụp đổ!
"Lễ chúng sinh?"
Tô Đình trầm giọng quát: "Lễ chúng sinh đại gia ngươi!"
Ầm ầm!
Kiếm quang vỡ tán!