Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 1131: Thiên Đế và Tô Đình




     Thanh Nguyên tổ sư siêu thoát tam giới.

Đại đạo biến mất, thiên địa đột biến.

Trên Thiên Đình, ánh mắt Đế Quân phức tạp.

Ngàn năm mưu đồ, cuối cùng đã thành công.

Thủ đoạn của Chư Thánh đã tiêu tan, Thanh Nguyên tổ sư siêu thoát.

Bây giờ tam giới lục đạo do Thiên Đình Đế Quân làm chủ, quyền hành chí cao vô thượng không phải Đạo Tổ nữa.

Dù có Vô Thượng tổ sư biến thành thiên đạo, lại là căn bản trật tự, nhưng không có ý thức, lại không có tư dục, chính là quy tắc đại đạo.

"Có thể cuối cùng trẫm sẽ đi một con đường khác."

Đế Quân nhìn về phía Tô Đình, chậm rãi nói ra: "Ngươi đã cực kì rõ ràng đối với đại đạo, nhưng chín trăm năm qua, trẫm mới gần với đạo nhất... Có lẽ trẫm sẽ thành đạo trước ngươi, nếu như đúng như đây thì vị trí Thiên Đình Đế Quân này sẽ truyền cho ngươi, ngươi có nguyện tiếp?"

"Không tiếp!" Tô Đình dứt khoát nói ra: "Ta đã xác minh được đại đạo, có hi vọng thành tựu Đạo Tổ, không cần ngồi vào vị trí tam giới chí tôn này."

"Không." Đế Quân bình tĩnh nói ra: "Nếu ngươi ngồi ở vị trí này sẽ gần với đại đạo hơn, so với Đạo Tổ sẽ giảm bớt rất nhiều trói buộc đến từ thiên đạo quy tắc."

"Ồ?" Tô Đình hơi nhíu mày.

"Thanh Nguyên tổ sư ở giữa thiên địa này đúng là không gì làm không được." Đế Quân nói: "Nhưng hắn vẫn không thể tùy ý xuất thủ, chín trăm năm qua rời xa tam giới, chính là phóng thích những cố nhân của hắn cũng phải mượn tay ngươi."

"Hình như đúng là như thế." Tô Đình như có điều suy nghĩ.

"Quan trọng nhất chính là, thân thành đại đạo, hóa thân thiên địa, sẽ tìm kiếm siêu thoát."

"Lời ấy giải thích thế nào?"

——

Người tu hành muốn cao hơn một bước, tự nhiên là chuyện Tô Đình biết rõ trong lòng.

Chính như hắn lúc này đã tới Chân Tiên đỉnh phong, có hi vọng thành tựu Đạo Tổ, ngay cả vị trí Thiên Đình Đế Quân cũng đã không có sức hấp dẫn.

Nếu nói Đạo Tổ muốn siêu thoát, đạt tới một bước cao hơn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng lời ấy do Thiên Đình Đế Quân nói ra, hiển nhiên có thâm ý khác.

"Phương thiên địa này, nếu là một tòa cung điện, như vậy chư thiên chính thần chính là nền tảng, xà ngang, cột trụ."

Đế Quân nói ra: "Về phần các tiên thần còn lại, chỉ là mảnh ngói gạch đá mà thôi."

Tô Đình trầm ngâm nói: "Căn cơ tam giới bắt nguồn từ chư thần, đây là chuyện ta đã sớm biết."

Đế Quân tiếp tục nói ra: "Nhưng ngươi có biết, thân thành Đạo Tổ, hóa thân thiên địa, lại biến hóa như thế nào?"

Tô Đình đã có đầy đủ hiểu rõ về Đạo Tổ cảnh, lập tức trầm ngâm nói ra: "Thân thành thiên địa, giống như hóa thân thành căn phòng này, bởi vậy tất cả sinh linh bên trong đều nằm trong lòng bàn tay, tất cả mọi chuyện xảy ra, không gì không biết..."

Đế Quân bình tĩnh nói: "Nhưng thiên ngoại hữu thiên."

Tô Đình lập tức hiểu rõ, trầm mặc lại.

Đế Quân nói ra: "Thiên ngoại hữu thiên, mà ngươi vĩnh viễn bị giới hạn trong căn phòng này, chẳng phải muốn tìm biện pháp siêu thoát?"

Tô Đình giật mình nói: "Khó trách năm đó Chư Thánh siêu thoát, rất sợ thiên địa sụp đổ, thì ra là thế."

Đế Quân nói ra: "Chư Thánh định ra Thiên Đình Địa Phủ, phong thành chư thần, chính là vì siêu thoát. Cho dù là Thanh Nguyên tổ sư, hắn cũng là vì siêu thoát mới có các loại bố cục này."

Tô Đình trầm ngâm nói ra: "Ta chưa thành đạo, không biết thân hóa thiên địa là biến hóa như thế nào, chỉ là thử nghĩ một chút, thân làm giao long trăm trượng, lại cuộn mình trong hồ nước ba thước, vĩnh viễn không được trải dài, đúng là chuyện cực kỳ đáng sợ."

Đế Quân nói ra: "Tất cả những hành động của Thanh Nguyên tổ sư cũng chỉ là vì siêu thoát mà thôi, ngày sau ngươi đi đến con đường của hắn, cần coi chừng cẩn thận, phòng ngừa như Tử Tiêu đại tiên vì cạm bẫy mà hắn bày ra mà mãi mãi không được siêu thoát."

Trong lòng Tô Đình hiểu rõ, lập tức cười nói: "Ý của Đế Quân là muốn ta tạm hoãn thành đạo?"

Đế Quân không phủ nhận, chỉ đáp: "Ngươi nóng lòng thành đạo, chưa chắc đã là chuyện tốt."

Tô Đình cười đắc ý, nói ra: "Nếu như không thành đạo, Đế Quân vẫn là chí cao vô thượng, có thể tùy ý bố cục, cho đến ngày tự thân siêu thoát?"

Đế Quân chắp hai tay sau lưng, nói ra: "Xem ra ngươi vẫn là không tin trẫm?"

Tô Đình thở dài nói ra: "Nói thế nào thì Thanh Nguyên tổ sư vẫn đáng tin hơn một chút."

Đế Quân nhìn về phía thiên hà, ung dung nói ra: "Ngươi rất oán giận trẫm, là bởi vì trẫm coi ngươi là quân cờ, để ngươi nhiều lần rơi vào nguy hiểm? Hay do trẫm chủ động lật ngược thời thái bình thịnh thế ở nhân gian, tạo ra mấy chục năm chiến hỏa, khiến thương sinh loạn ly, dân chúng lầm than?"

Tô Đình dừng một chút, nói ra: "Có lẽ cả hai đều có."

Đế Quân chậm rãi nói ra: "Ngươi nghĩ Thanh Nguyên tổ sư không phải như thế sao? Nhất cử nhất động của trẫm đều là Đạo Tổ ngầm thừa nhận, nếu không thì sao ta có thể nghịch thiên mà đi? Nếu nói đây là thiên đạo vận chuyển, trẫm tự nhiên cũng không thể vượt mệnh số..."

Hắn nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Trước kia trẫm cũng giống như ngươi, thương cảm thương sinh, nguyện vì chúng sinh mà hi sinh hết thảy, cuối cùng tới được vị trí này, ngươi biết việc chấp chưởng tam giới tựa như đánh cờ, luôn có con rơi."

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Chí ít ta còn chưa tới tình trạng như ngươi, mà Thanh Nguyên tổ sư cũng không có đến tình trạng như ngươi. Năm đó Thanh Nguyên tổ sư chưa thành đạo, cam nguyện vì phàm nhân một vực mà chiến đấu với mười phương chân nhân, ta tin tưởng bây giờ Thanh Nguyên tổ sư cũng không thay đổi."

Đế Quân cười nói: "Ngươi xem nhẹ vị Thanh Nguyên tổ sư này, đừng dùng chuyện cũ năm đó hắn làm để suy đoán hắn hôm nay, cần biết rằng Đạo Tổ không lường được. Trẫm đứng trên vị trí này, cũng hiểu rõ quyền hành Thiên Đế, hiểu được tâm tính của Thiên Đế, hắn làm Đạo Tổ, càng thêm vô tình hơn trẫm..."

Tô Đình đi về phía trước mấy bước, cùng sóng vai, nhìn về phía thiên hà, nói ra: "Đế Quân có biết trước khi Đạo Tổ siêu thoát đã nói với ta chuyện gì không?"

Đế Quân nghiêng đầu nhìn hắn.

Tô Đình chầm chậm nói ra: "Không quên sơ tâm."

Đế Quân lập tức trầm mặc.

Tô Đình nói ra: "Năm đó Phật Tổ từng nói, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn, đây là bản ngã chi ngôn. Mà Đạo Tổ cũng từng nói xích tử chi tâm, tu trì chân ngã. Nếu như tu hành đến cuối cùng, ta cũng không phải là ta lúc đầu, chẳng phải là chính mình bây giờ giết chết chính mình lúc đầu?"

Hắn chỉ chỉ bầu trời, nói ra: "Nếu là như vậy, dứt khoát đi tu theo con đường của Vô Thượng tổ sư, thân hóa thành thiên đạo quy tắc, mẫn diệt tự thân ý chí."

Đế Quân bỗng nhiên nói ra: "Bây giờ chỉ sợ ngươi cũng không phải ngươi khi ở Lạc Việt Quận."

Tô Đình vung tay lên một cái, có thể thấy quang mang lấp lóe, hiện ra một bóng người.

Bóng người này rõ ràng là Tô Đình năm đó ở Lạc Việt Quận, diện mạo không khác hắn chút nào, chỉ là hơi non nớt mấy phần.

"Giống nhau như đúc."

Tô Đình sờ sờ mặt, lo lắng nói: "Thời gian chưa từng lưu lại trên mặt ta vết tích gì, vẫn phong thần tuấn lãng."

Đế Quân liếc hắn một cái, đột nhiên cười lớn một tiếng.

"Giỏi cho bản ngã!"

"Tô Đình, bây giờ Thanh Nguyên tổ sư đã siêu thoát, kế tiếp là ngươi cùng trẫm đánh cờ."

"Nhưng thời gian để lại cho ngươi không nhiều lắm."

"Trẫm bố cục mới đã thành đại thế."

"Ngươi không ngăn cản được bước chân của trẫm, nhưng có thể thu thập tàn cuộc mà trẫm lưu lại hay không, phải xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!"