Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 115: Kiếm ý còn sót lại




     Trên Kiếm sơn.

Dưới lầu các cũ kỹ ở giữa núi.

Tô Đình hơi nhắm mắt, rồi chợt mở mắt ra, nhìn về phía biểu tỷ, nói: "Ta muốn lên lầu các một chuyến, dò tìm cơ duyên. . . Nhưng chỗ kia tràn ngập khí tức ác liệt, ta sợ tỷ không chịu nổi."

Trong Kiếm các, nếu thật sự thu nạp kiếm ý thần tiên lưu lại trong truyền thuyết, vậy người thường không có khả năng chịu đựng được.

Khe núi lúc trước kia cách đường rất nhiều có người tâm, có thể không phải ác ý, mà là thiện ý.

Bởi vì người không có bản lãnh có thể lướt qua khe núi này thì hiển nhiên trình độ võ học không thể nói là cao, cũng không đủ cơ sở để bước vào Kiếm các.

Lúc này Kiếm các đang ở trước mắt, Tô Đình muốn lên lầu các kia, lại sợ biểu tỷ sau khi vào Kiếm sẽ bị kiếm ý gây thương tích.

Tô Duyệt Tần hiểu rõ sự lo lắng của hắn, lập tức nói: "Ta ở chỗ này chờ đệ."

Tô Đình khẽ gật đầu, khi ở dưới chân núi, hắn chỉ lo biểu tỷ xảy ra chuyện, nhưng lúc này đã ở trên núi, mà chính mình ở ngay trong Kiếm các, biểu tỷ cũng ở bên ngoài, khoảng cách khá gần, nếu thật sự có chuyện gì, hắn cũng có thể phát hiện ra được.

Nhưng Tô Đình cảm ứng được sát khí lưu lại ở nơi này, nhớ tới Đinh lão tam giống như hung đồ kia, trong lòng hơi lạnh lẽo, vẫn cần phải cẩn thận một ít.

Hắn lấy ra Ngũ Hành Giáp, đặt vào trong tay biểu tỷ, lại lấy từ trong lồng ngực ra một đạo linh phù, chính là linh phù mà hắn tự họa, dùng Chân khí để vẽ.

"Viên linh châu này gọi là Ngũ Hành Giáp, có thể hóa thành lực sĩ Ngũ hành."

Tô Đình nói: "Này linh phù là ta tự họa, chỉ cần dán linh phù lên Ngũ Hành Giáp, bỏ trên mặt đất, nó có thể ngưng tụ thành một người đá. . . Mà bản thân ta cũng sẽ biết được."

Tô Duyệt Tần nghe vậy, không khỏi nói: "Vậy chính đệ thì sao? Trong lầu các kia, cũng không biết có nguy hiểm hay không, không bằng đệ cứ mang bảo bối này vào?"

Tô Đình hơi mỉm cười nói: "Chính ta đã có bản lĩnh."

Thân là người tu hành đã bước vào tầng hai, trên con đường tu hành đã tính là tiến được một bước nhỏ, mà hắn còn nhận được Lôi Bộ chân truyền, còn có các loại diệu thuật trong Lục Áp truyền thừa, trên người có thật nhiều bản lĩnh.

Ngũ Hành Giáp đúng là một cánh tay đắc lực, cũng là thủ đoạn hắn thường dùng nhất.

Nhưng không có Ngũ Hành Giáp, cũng không đồng nghĩa là hắn sẽ không có những thủ đoạn khác.

Leo lên Kiếm các không tính là việc khó.

Đinh lão tam còn có thể có thu hoạch ở trong Kiếm này, huống hồ là Tô Đình hắn?

"Kiếm các đối với ta sẽ không có nguy hiểm gì."

Tô Đình nói: "Nếu như không cảm ngộ được gì, coi như dạo chơi một lần, sau đó ta sẽ lập tức đi ra. Nếu như có lĩnh ngộ, có lẽ cũng sẽ không quá lâu."

Dù từ trước đến giờ Tô Đình luôn tự kiêu, nhưng hắn cũng không phải mù quáng tự đại, chí ít hắn biết được rằng hiện tại đạo hạnh của bản thân còn thấp, chưa tới thượng nhân cảnh, chưa ngưng tụ thành Âm Thần, dù thật sự có lĩnh ngộ thì thời gian cũng sẽ không quá dài.

Chuyện một lần linh ngộ tốn tới ba ngàn năm đó chỉ là nói mơ giữa ban ngày.

"Nhiều nhất là một canh giờ."

. ..

Trong Kiếm các.

Tô Đình một mình đi tới, bước vào trong Kiếm các.

Trong lầu các trống rỗng, hoàn toàn không có vật gì.

Nhưng Tô Đình có cảm giác nhạy cảm, so với người tu đạo tầng hai tầm thường thì mạnh hơn rất nhiều, lúc này lập tức cảm giác được dường như bản thân đang chìm trong "Kim ngọc chi thủy", cả người đều đau nhói, ngay cả hô hấp hút thở không khí đều lạnh lẽo.

"Kiếm ý còn sót lại?"

Tô Đình khẽ cau mày, dù quanh người hắn giống như bị vô số châm nhọn đâm, cả người đau nhói, nhưng trong lòng hắn, kì thực có mấy phần thất vọng.

Bởi vì cả người đau nhói, chỉ đại diện cho việc trong lầu các này đầy rẫy kiếm ý.

Nhưng trong cảm nhận của hắn, kiếm ý này kỳ thực không lợi hại như trong tưởng tượng.

Có lẽ năm đó kiếm ý này sắc bén đến mức có thể phá thiên liệt địa, nhưng 800 năm trôi qua, kiếm ý còn sót lại đến nay bị thời gian ăn mòn, đã yếu ớt tới cực điểm.

Người có duyên tìm từ khí tức còn sót lại này, có lẽ sẽ có thu hoạch.

Ví dụ như người tu đạo đến tầng hai đã lâu ngày, sau đó có thể ngộ ra kiếm ý, nhờ vào đó ngưng pháp, đột phá tới tầng ba. Nhưng võ giả tu luyện nội kình muốn mượn vào khí tức còn sót lại này để ngộ đến cảnh giới võ đạo Đại tông sư lại là không dễ.

Dù sao người tu đạo tu hành chính là đạo pháp, thuộc về đồng tông, mà người tập võ khi đối mặt với kiếm ý này, chỉ có thể dựa vào đó để lĩnh ngộ, tuyệt đối không đạt được lợi ích lớn kinh người như người tu đạo.

"Nhưng người ở đây đột phá trở thành võ đạo Đại tông sư cũng có không ít."

Tô Đình thầm nói: "Nhưng vẫn có điểm không đúng. . . Nếu như nơi này thật sự có kiếm ý năm đó thần tiên lưu lại, như vậy vì sao không thấy người tu hành tới đây?"

Trong lòng hắn có suy đoán, cũng có nghi hoặc.

Người tu hành trên thế gian, nếu như nghe nói về sự tích nơi này, chỉ sợ đều sẽ chen chúc mà tới, cảm ngộ kiếm ý còn sót lại.

Nhưng nơi này cũng không có dấu vết của người tu đạo.

Chỉ có dấu vết của một số người tập võ.

"Xảy ra chuyện gì?"

Trong lòng Tô Đình đầy nghi hoặc, khẽ phất tay áo.

Chân khí bắn ra, bay tới mỗi một góc trong lầu các.

Ầm ầm một tiếng!

Khi Tô Đình thả ra Chân khí, lập tức nghe được một tiếng động vang lên!

Ở phía trước cách chỗ hắn đứng khoảng một trượng, hạ xuống một phiến đá!

Trên phiến đá có chữ viết!

"Quả nhiên là có càn khôn khác."

Hai mắt Tô Đình sáng lên, trong lòng hiểu rõ đây là do hạng người có đạo hạnh cao thâm tạo ra một mặt phiến đá, nhưng phải có khí tức của người tu đạo mới có thể chạm đến trận pháp trong lầu các này, làm phiến đá hạ xuống.

Trong lòng hắn càng hiếu kỳ, đi về phía trước, đến gần rồi cẩn thận xem văn tự bên trên.

. ..

800 năm trước, Thục Quốc có một kiếm đạo cao nhân tên là Cổ Kiến Uyên bị người vây giết mà ngã xuống ở đây.

Người này có đạo hạnh cao thâm, kiếm thuật phi phàm, kiếm ý còn sót lại trăm năm không tiêu tan, khiến ngọn núi này thành tuyệt địa, cây cỏ không mọc được, chim muông không sinh ra.

Ngô sư thấy cảnh này sinh lòng thương sót nên dựng lên lầu các, thu nạp kiếm ý trong núi, để trong núi trở về hình dáng ban đầu, mà trong lầu các này, kiếm ý còn sót lại có thể giúp hậu nhân quan sát, có ích với tu hành.

Bây giờ duyên phận đã đến, tiểu đạo phụng mệnh mà đến, cảm ngộ kiếm ý để bản thân sử dụng.

Năm xưa Ngô sư thu nạp kiếm ý ở đây, bây giờ tiểu đạo thu hồi kiếm ý, cũng là duyên phận nhân quả, mong người đến sau chớ trách.

Ngoài ra, trong Kiếm các này, kiếm ý đã không còn, chỉ còn sót lại khí tức, nhưng người hữu duyên, hoặc có thể dựa vào khí tức còn sót lại này để ngộ ra mấy phần cơ duyên.

——Năm 362 Tân Chu, đệ tử Chính Tiên đạo- Cát Chính Hiên.

. ..

Chữ viết phiêu dật, không dính khói lửa.

Người viết hiển nhiên có trình độ thư pháp cũng cực kỳ cao.

Tô Đình thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ trong lòng: "Thì ra là như vậy."

Không phải kiếm ý kia trải qua 800 năm nên tiêu tan, mà là những năm trước, kiếm ý này bị đạo nhân tên là Cát Chính Hiên này thu lấy rồi.

Thế nên lúc trước Kiếm các thường có võ giả tu luyện đạt thành tựu võ đạo Đại tông sư, nhưng mấy năm gần đây, trong Kiếm các lại không có nhân vật như vậy.

Cũng chính bởi vì kiếm ý đã mất, Tô Đình mới không nhìn thấy dấu vết người tu đạo ở chỗ này.

Dù sao người tu đạo có năng lực đi tới nơi này, đạo hạnh cũng coi như không thấp, cũng có thể khiến phiến đá này lộ ra ngoài, biết được nguyên do. . . Người tu đạo lại báo cho nhau tin tức kiếm ý đã không còn, không cần tới đây ngộ kiếm.

"Đại Chu thành lập 800 năm, trong đó từng xuất hiện phản loạn, vì vậy ở trong mắt người tu hành, đây là Tân Chu."

"Năm 362 Tân Chu, cũng tương đương với năm 797 Đại Chu. . . Đạo nhân này lấy đi kiếm ý lúc, chính là tám năm trước?"

Tô Đình không khỏi cảm thấy tiếc nuối thất vọng, cảm thán một tiếng, nói: "Muộn mấy năm. . ."

Nhưng hắn vừa dứt tiếng, trong lòng bỗng nhiên chấn động, giống như đã phát hiện ra cái gì.

Ánh mắt của hắn nhất thời trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chú vào những văn tự kia.

"Những chữ viết này. . ."