Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Trong tiểu viện.
Ánh nắng ban mai mới nổi lên, chiếu xuống trên người Tô Đình.
Hắn ngồi khoanh chân, hô hấp lâu dài.
Mà ở trước người hắn có đặt một thanh đao nhỏ bằng sắt, toàn thân đen kịt, dài chừng 7 tấc, chiều rộng tầm hai ngón tay.
"Lên!"
Tô Đình quát khẽ một tiếng.
Thần đao theo đó mà động, hóa thành một tia sáng đen bay múa quanh người.
Không dùng tay chân khống chê, chỉ dựa vào một tia ý niệm, chỉ dựa một tia Chân khí, đao nhỏ đã bay mua không ngừng, không khác gì Hắc Long du tẩu, phong mang sắc bén.
Tay hắn chỉ một cái, tia sáng đen kia bắn qua.
Trên mặt đất lập tức nứt ra một cái khe.
Tô Đình vẫy tay, thu thần đao về trong tay, vận chuyển Chân khí, khẽ vuốt ve.
"Trước kia vận dụng thần đao, dù chỉ lướt qua trên không trung cũng vẫn sợ tổn hại tới linh tính."
"Lúc này phi kiếm đã luyện tới mức tiểu thành, có thể tự do bay lượn, thậm chí có thể chém đất cắt đá, dù có giết người nhuốm máu cũng sẽ không ảnh hưởng."
"Trừ phi là máu chó đen, hay cốt lân phấn, hoặc là thiên quỳ huyết là những thứ có thể dễ dàng ăn mòn sự vật, mới có thể làm phi kiếm tổn hại."
"Đợi sau khi phi kiếm của ta luyện tới đại thành, dù là những vật có tính ăn mòn này cũng không cần sợ hãi."
Suy nghĩ trong lòng hắn lóe lên, thầm nghĩ: "Điều động thần đao, có thể giết người ở khoảng cách trăm bước, ở giữa nhân thế này, dù đối mặt với võ đạo Đại tông sư cũng không cần e ngại, chỉ cần kiêng kỵ đám Thượng nhân đã tu thành Âm Thần kia."
Bây giờ phi kiếm của hắn mới chỉ luyện tới tiểu thành, không thể điều khiển trong trăm bước, chỉ có thể điều khiển trong mười bước, mà chỉ có thể thả chứ không thể thu, giống như đánh ra ám khí thôi.
Chỉ có điều trong vòng ba bước quanh người, thần đao vẫn có thể bay vờn quanh không ngừng, giống như một vòng bảo vệ vậy, không khác nào Hắc Long bên người. Hơn nữa, lĩnh ngộ trong hai ngày nay giúp khoảng cách ba bước này cũng từ từ ra mở rộng, cũng coi như trình độ của hắn càng cao hơn một chút.
"Tốc độ này vẫn không phải là kém."
Tô Đình khẽ gật đầu, xem như thoả mãn.
Hắn lại thả thần đao vào trong hộp gỗ.
Chất liệu làm hộp gỗ này là gỗ sưa, trước khi lên đường hắn đã tháo cái bàn trong cửa hàng kia ra, sau đó một lần nữa đánh bóng, làm thành một hộp gỗ, hắn chuẩn bị sau khi giao hộp ngọc kia ra thì tạm dùng một thời gian.
Gỗ sưa tuy rằng không sánh được với thần mộc như gỗ trầm, nhưng cũng có thể tính là loại thượng đẳng, chỉ là chất liệu so với hộp ngọc thì đúng là kém hơn nửa bậc.
Nhưng bây giờ ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Kỳ thực, có rất nhiều người tu hành tu luyện phi kiếm, lúc bắt đầu tu đạo, bản lĩnh chưa thành, sẽ không có bao nhiêu người có thể dùng đồ vật quý giá như hộp ngọc, thông thường đều dùng hộp gỗ để đựng phi kiếm, bên trong chứa nước thuốc, dùng thuốc để tẩm bổ phi kiếm, rồi lại dùng hô hấp để thành lập liên kết, dần dần, người cùng phi kiếm sẽ hình thành liên hệ.
Sau khi phi kiếm chìm bên trong nước thuốc quý giá sẽ dần biến thành sắc nhọn, đặt phi kiếm trong hộp gỗ trong thời gian lâu, nước thuốc thường sẽ thấm qua chất gỗ rồi chảy ra, vậy nên cần phải thay đổi.
Thứ nhất là lãng phí nước thuốc quý giá, thứ hai là thay đổi nhiều lần cũng không thích hợp.
Nhưng cũng may bây giờ phi kiếm đã tu luyện đến mức tiểu thành, đã vượt qua giai đoạn kia, lúc này đổi sang hộp gỗ cũng không ảnh hưởng gì lớn.
"Hộp gỗ cũng được, hộp ngọc cũng thế, đến lúc phi kiếm thành công thì chúng đều chỉ là hộp đựng mà thôi."
Trong lúc ôn dưỡng, phi kiếm không tiện lộ ra, chỉ lo sẽ tổn hại tới linh tính.
Mà bây giờ hắn cảm ngộ được kiếm ý, phi kiếm có thể đạt tới mức tiểu thành, đừng nói tới chuyện lộ ra trong không khí, cho dù có giết người nhuốm máu cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Vậy nên tác dụng của hộp ngọc đã không lớn như lúc mới đầu nữa.
Mặt khác, sau khi tu luyện phi kiếm thành công, nó sẽ tự sinh ra linh vận, nước thuốc tẩm bổ quý giá cũng dần giảm tác dụng, cũng chỉ có mấy loại mới có thể có tác dụng lớn.
Cũng tức là nói sau khi đạt đến một bước này, việc ôn dưỡng phi kiếm sau này đa số người tu hành đều dựa cả vào Chân khí của chính mình.
"Nhưng thần đao này vô cùng thần dị, Tô mỗ ta cũng chưa dùng bao nhiêu thuốc quý giá, dựa cả vào Chân khí của chính mình, cơ sở cực kì thâm hậu."
Hắn từ từ thở ra một hơi dài, đưa tay khép hộp gỗ lại, bỏ vào trong ngực rồi mới đứng dậy.
Một đường tu hành tới đây, đạo hạnh của hắn cũng tăng lên không ít.
Bây giờ một đoàn Lôi Quang trong cơ thể tỏa ra tia sáng rừng rực, đã lớn bằng trứng ngỗng rồi.
Dựa theo tốc độ như vậy, không cần bao lâu nữa, hắn sẽ tu luyện đến cảnh giới "Lôi Quang" đỉnh phong, cũng tức là đỉnh điểm tầng hai.
Nếu như tăng thêm một tầng, đó chính là Ngưng Pháp.
Cũng chính là tầng ba.
Giới hạn cao nhất ở nhân thế.
"Không xa nữa."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía đông, cả người chìm trong ánh nắng ấm áp buổi sớm, trong miệng phát ra một tiếng cảm khái.
"Đây là cảnh giới mà bao nhiêu người tu hành dùng cả một đời đều khó mà với tới."
. ..
Cùng lúc đó.
Trong vườn giữa một tòa viện khác của Tô gia.
Mấy lão giả ngồi vây quanh bàn đá, tinh tế thưởng thức trà.
Trạch viện Tô gia vô cùng rộng rãi, các đời không ngừng tu sửa, cũng không ít lần trùng kiến, cho nên không có vẻ cũ kỹ gì. Ngay cuối năm năm ngoái, hoa viên của hậu viện này lại được xây dựng thêm một phen, bây giờ trong như lâm viên vậy.
Bóng cây mát mẻ, dưới tán cây có đủ bàn đá ghế đá.
Mấy lão nhân đều đang thưởng trà.
Xung quanh có hai tên hộ vệ, mấy thị nữ, cả đám đều không nói một lời, không dám quấy rầy.
"Hộp ngọc kia đã tách ra, cũng đi thăm dò về Liệt Nguyên Hỏa Mộc, lai lịch của Tô Đình cũng đang điều tra, chư vị cứ bình tĩnh đừng nóng."
Lão gia chủ cười nói: "Lúc này Tô Đình kia không vội, chúng ta cũng không vội, mấy lão già chúng ta cũng không thể không nhẫn nại bằng hắn được nhỉ? Đến, trước tiên thưởng thức trà đi."
Ông lão được gọi là lão Thất kia nhấc chén trà lên, uống một hớp, tán dương: "Trà này đúng là không tệ, chắc cũng phải có mấy chục lượng bạc một lạng."
Lúc này, bên cạnh lại có một ông lão cười ha ha rồi nói: "Từ đâu đến đây?"
Sau khi nghe câu hỏi này, ánh mắt những người khác đều rơi vào trên người gia chủ.
Lão gia chủ năm này đã hơn bảy mươi tuổi, mà vẫn có tinh thần quắc thước, ông ta vuốt râu cười nói: "Cái miệng này của lão thất phẩm trà đúng là rất lợi hại. . . Trà này từ kinh thành đến, chính là cháu trai ruột Tô Lập của ngươi tự mình đưa tới."
Nghe vậy, Thất trưởng lão nhất thời cười mắng: "Tên oắt kia, thân gia gia là ta mà nó không hiếu kính, trà ngon thế này mà lại đưa đến trong tay gia chủ thôi."
Nghe đến đó, những lão nhân khác đều bắt đầu cười ha hả.
Tô lão gia chủ lộ ra ý cười, nhìn về phía đám người.
Mấy lão nhân này chơi với ông ta từ nhỏ chơi đến già, bây giờ đến tuổi già, cả đám tụ hội lại, cùng thưởng trà nói chuyện, tình cảnh có vẻ vô cùng ấm áp.
Chỉ là, trong thời gian ông ta nắm quyền, chuyện ngươi lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau, khúc mắc trong lòng dù sao cũng không xóa đi được, hơn nữa bây giờ mưu cầu quyền binh vì hậu bối của chính mình, kì thực đa số đều là không hợp ý nhau.
Đặc biệt bây giờ ông ta cũng già nua, chọn gia chủ đời mới, thời gian cũng mới đây, nên trong lúc mấy người nói chuyện, bầu không khí lại có mấy phần lạnh lẽo.
"Đứa nhỏ Tô Lập này, gần đây đúng là cũng không tệ."
Tô lão gia chủ gật đầu nói: "Trước đây mấy ngày, ta phái hắn đi kinh thành đi một chuyến, đàm luận chuyện kinh doanh, kết quả còn còn tốt hơn so với mong muốn của ta, đều bái phỏng những cáo già ở kinh thành kia một lần, đúng là đúng mực."
Thất trưởng lão nhất thời vuốt râu mỉm cười, khá tự đắc.
Mà một người khác cũng cười một tiếng, nói: "Nói đến đây, tiểu tử Tô Việt nhà lão ngũ, mấy ngày trước đã tham dự tiệc rượu của chư vị sĩ tử ở kinh thành, thi thố thơ từ tại chỗ, sau đó ở trước mặt Binh bộ Thị lang vẫn hiện ra khí độ, khiến Binh bộ Thị lang kia khen không dứt miệng, còn có ý muốn gả tôn nữ cho Tô Việt."
"Binh bộ Thị lang?" Cửu trưởng lão gật đầu nói: "Thật ra ta đã từng gặp qua hắn, quản lý binh gia quyền thế, uy thế không nhỏ, hầu như có thể so với gia chủ."
Thất trưởng lão gật gật đầu, nhìn gia chủ một cái, lại nói: "Đám hậu bối trong tộc chúng ta, chính là thấy mấy người chúng ta đều nơm nớp lo sợ, lời nói không lưu loát, không có tác dụng lớn. Chỉ có mấy người như Tô Lập còn có thể nói năng rõ ràng trước mặt gia chủ."
Cửu trưởng lão đáp lại một tiếng: "Tương lai Tô gia chúng ta cũng sẽ dựa vào mấy hậu bối có thể tính là xuất sắc kia."
Mấy lão nhân trò chuyện với nhau, nhìn như khá thoải mái, cũng không có bao nhiêu kiêng kỵ.
Nhưng Tô lão gia chủ nghe vào trong tai, lại không khỏi hít một tiếng.
Mấy vị có thể chân chính lạc quan, không hề e dè kia, thì đã hóa xương khô bụi bặm từ lâu.
Mấy vị trước mắt này dù có là lão thất thẳng tính nhất, cũng khó có thể tránh thoát việc đấu đá lung tung với nhau.
"Nói đi cũng phải nói lại, thời gian trước, mấy cọc sinh ý ở kinh thành làm khong tệ, chính là vẫn còn chút sơ hở, phải cố gắng thu dọn một phen, chuẩn bị trên dưới."
Lão Ngũ tuổi hơn bảy mươi kia trầm giọng nói: "Gia chủ chuẩn bị để hậu bối nào đi?"
Lão gia chủ khẽ cau mày, không lập tức mở miệng.
Thất trưởng lão nêu ý kiến nói: "Ta thấy Tô Lập không tệ, thời gian trước, hắn tới bái phỏng mấy lão gia hoả quen biết ở kinh thành kia, cũng không thất lễ."
Cửu trưởng lão nói rằng: " Có lẽ Tô Việt càng tốt hơn, đã gặp qua các thiếu gia tuổi trẻ tuấn kiệt, đã va chạm xã hội nhiều, thậm chí ở trước mặt Binh bộ Thị lang, đều có thể tự tại tùy tính."
Lão Ngũ hơn bay mươi tuổi kia, ánh mắt hơi trầm, không mở miệng.
Gia chủ dù sao cũng đã già rồi, rất nhiều quyền thế cần từng bước truyền xuống.
Hiện tại ôm đồm ở trên người rất nhiều chuyện sẽ rất có ích.
Tô gia lão gia chủ cũng hiểu rõ điểm ấy.
Ông ta trầm ngâm hồi lâu, trong lòng đang so sánh Tô Lập cùng Tô Việt, khi đang muốn mở miệng, trong đầu lại đột nhiên lóe qua một bóng người, ông ta không khỏi bật thốt lên, nói: " Tô Đình kia, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Dứt tiếng, trong vườn yên tĩnh.
Mấy ông lão còn lại, ánh mắt kinh ngạc, ngơ ngác hồi lâu.