Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 127: Thần Thái Phong Lưu Như Ta, Trừ Bỏ Tham Gia Hội Thơ, Còn Có Thể Làm Gì?




     Cái gọi là hội thơ kia không tổ chức ở đại trạch Tô gia, cũng không tổ chức ở tửu lâu, mà là ở một toà trang viên thuộc về Tô thị cách đại trạch Tô gia không xa.

Trước kia cũng có hội thơ, nhưng năm nay Tô Lập từ kinh thành trở về nên có vẻ ngày càng long trọng.

"Có người nói lần này Tô Lập huynh từ kinh thành trở về, đúng lúc gặp được học sĩ Lưu đại nhân thuộc Thiên Chương các ở kinh thành cũng đến Khảm Lăng du lịch, hội thơ lần này tổ chức sớm hơn trước kia, chính là bởi vì Lưu đại nhân có ý muốn xem sĩ tử Khảm Lăng có tư chất thế nào."

"Nói như thế thì hội thơ lần này thật sự không như bình thường."

"Đây là chuyện đương nhiên, nếu ai được Lưu đại nhân coi trọng, không nói tới chuyện nhất thời đề bạt, có thể một bước lên mây, riêng việc lưu lại một ấn tượng không tồi với vị đại nhân kia đã là cực kỳ đáng quý rồi, ngày sau lên kinh thành thành, có lẽ sẽ có thu hoạch vô cùng lớn."

"Tô Lập huynh đúng là tạo phúc cho chúng ta."

" Lưu đại nhân ở kinh thành đến rồi, như vậy quan huyện Đinh đại nhân của chúng ta chắc là cũng sẽ đến."

"Việc này thì ta không biết."

Không ít người đang bàn luận về hội thơ này.

Mà khi Tô Đình đến, tình cảnh đã khá náo nhiệt.

Nhưng khi hắn muốn đi vào lại xảy ra một chút bất ngờ nho nhỏ.

Sau này khi Tô Đình về kể chuyện hội thơ cho biểu tỷ nghe, đã đổ việc bất ngờ này là do hạ nhân trông cửa có ánh mắt quá kém, nguyên nhân tuyệt đối không phải do bản thân mình.

. ..

"Đứng lại!"

Hạ nhân đứng ở cửa kia quát lên: "Làm gì đây?"

Tô Đình ngẩn ra, nhìn chung quanh một chút, rồi chỉ vào mũi chính mình, ngạc nhiên nói: "Ngươi cản ta à?"

Khi nãy hắn thấy những người tiến vào lúc trước kia cũng không hề bị ngăn cản gì.

Làm sao đến lượt chính mình đi qua lại bị ngăn cản?

"Phí lời, không ngăn cản ngươi thì còn ngăn ai?" Người kia nói.

"Tên gia hỏa mắt chó coi thường người khác." Tô Đình giận dữ nói: "Làm sao lúc trước mấy người kia vào không thấy ngươi chặn đường, mà lại đến cản ta?"

"Mấy vị đó đều là sĩ tử có tiếng ở Khảm Lăng, có hội thơ lần nào thiếu bọn họ đâu?" Người này đánh giá Tô Đình một cái rồi nói: "Còn ngươi thì ta chưa từng gặp, tới đây làm gì?"

"Ta?"

Tô Đình lui lại một bước, sau đó xòe hai tay ra, nói: "Ngươi xem ta tới là để làm gì? Thần thái phong lưu như ta, xuất chúng bất phàm, khí chất thoát tục như thế này, ngoài tham gia hội thơ ra thì còn có thể tới làm gì?"

"Tham gia hội thơ?"

Người kia có chút ngạc nhiên, nói: "Ngươi tới tham gia hội thơ?"

Tô Đình nhất thời buồn bực, nói: "Ngươi thấy ta không giống sao?"

Người kia lắc lắc đầu, nói: "Không giống."

Tô Đình đen mặt một lại, móc thiệp mời ra rồi quăng tới, giận dữ nói: "Mở mắt chó của ngươi ra, nhìn cho cẩn thận."

Người này vội tiếp lấy thiệp mời, nhìn kỹ lại một lần lại càng kinh ngạc, sau đó hắn cũng không dám thất lễ, vội cúi đầu thấp đầu, liên tục xin lỗi.

Tô Đình cầm lại thiệp mời, thu vào trong tay áo, sải bước lớn đi vào bên trong.

Nhưng mới đi qua ngưỡng cửa, hắn đã lập tức dừng chân, nhìn về phía hạ nhân kia, nói: "Khi nãy là có người để ngươi cản ta?"

Tên hạ nhân kia hơi hoảng loạn, vội cúi đầu nói: "Không có."

Tô Đình cười lạnh nói: "Vậy sao ngươi dám cản ta? Các sĩ tử khác dù có cần kiểm tra thiệp mời, các ngươi cũng nên khách khí, chắc chắn sẽ không quát lớn nhỉ?"

Người kia chần chờ một chút mới nói: "Chỉ là ngài ăn mặc có vẻ không hợp."

"Không hợp?"

Tô Đình cúi đầu đánh giá chính mình một chút.

Y sam màu vàng nhạt, bị tẩy đến mức phai màu, nhưng cũng mộc mạc tự nhiên.

Không có hoa văn hoa lệ, cũng không có miếng vá cũ nát, vẫn đúng quy đúng củ.

"Một tên đệ tử nhà nghèo từ đâu tới?"

Đúng lúc này, bên cạnh có một người lớn tiếng nói, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Tô Đình theo tiếng nhìn lại, người nói chuyện kia đã rời đi, chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn, người này mặc quần áo rất hoa lệ.

Ánh mắt đảo qua, ở trong trang viên này không nói tới chuyện người người đều mặc quần áo hoa lệ, nhưng cũng đều không tầm thường.

Chỉ nói riêng người lúc trước này, chính là đầu đội mũ quan, thân mặc trường bào, chân đi giày bó, eo thắt đai ngọc, đồng thời tay cầm quạt giấy thỉnh thoảng đung đưa, dáng vẻ rất phong độ.

Tô Đình đảo mắt qua, đánh giá đám người, hình như cũng chỉ có hắn ăn mặc hơi keo kiệt chút.

Sau đó hắn trầm mặc chốc lát, trong lòng lóe lên hai chữ.

"Tao bao!"

"Một đám tao bao!"

"Đưa mắt nhìn toàn trường, vẫn là Tô mỗ ta tính tình thuần phác, quần áo mộc mạc, cao thượng nhã sĩ, nổi bật giữa đám đông. . ."

Trong lòng Tô Đình hiện ra một trăm tám mươi chữ, sau đó hắn vỗ vỗ vạt áo, bước lớn đi vào.

. ..

Trong trang viên.

Bên trong có một tòa lầu các.

Không giống với sự náo nhiệt ở phía dưới, nơi này có vẻ hơi yên tĩnh hơn một chút.

"Người trẻ tuổi tụ họp, chúng ta xuống cũng hoàn toàn không hợp."

Tô lão gia chủ cười nói: "Vẫn là nơi này yên tĩnh."

Bên cạnh cũng có một vị lão nhân, khí thái nho nhã, mái tóc xám trắng, vuốt râu nói: "Tô huynh nói rất đùng, đám người thế hệ trước chúng ta đi xuống, chính mình không thể tự tại, bọn họ cũng không dễ chịu, chờ đến lúc phát huy tài học, khó tránh khỏi sẽ khiến đám người trẻ tuổi kia cảm thấy gò bó, rồi bị ảnh hưởng."

"Lưu đại nhân nói rất đúng."

Một nam nhân trung niên khác nở nụ cười ha ha rồi nói: "Sĩ tử ở Khảm Lăng có bao nhiêu kiệt xuất, hôm nay Lưu đại nhân nên xem mấy người, nhìn xem có thể chọn ra hiền tế ở Khảm Lăng hay không?"

Vị lão nhân nho nhã kia cũng cười ha ha nói: "Đinh đại nhân nói cũng đúng, vậy thì ta sẽ chăm chú nhìn."

Mà ở phía sau lão nhân nho nhã, còn có hai thiếu nữ, quần áo không giống nhau, hiển nhiên là một chủ một phó.

Vị đại tiểu thư kia, có tướng mạo tú lệ, chỉ là hơi phùng má lên, tựa hồ không vui vẻ gì, hung hăng trừng vị Đinh đại nhân này một cái.

Đinh đại nhân không nhìn thấy, chỉ là nhìn đám sĩ tử cách đó không xa kia, khóe miệng mỉm cười.

Ngược lại một hạ nhân phía sau Đinh đại nhân, thấy dáng vẻ của thiếu nữ này, cảm thấy khá thú vị.

Nếu Tô Đình thấy thì có thể nhận ra tên hạ nhân này chính là gia đinh của Đinh gia ở Cảnh Tú huyện kia, cũng chính là tâm phúc của Đinh Nghiệp đại nhân ở Khảm Lăng huyện.

. ..

Trong trang viên.

Tô Đình mặc quần áo đơn giản, có vẻ hơi có sự khác biệt với người khác, hơn nữa hắn vốn không phải người trong đạo này, lúc này tham dự vào cũng hoàn toàn không hợp.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, như vậy lần này hắn cũng chỉ tới làm một người khán giả, để mở mang tầm mắt. Nhưng nếu có người lòng mang ý đồ xấu, đặc biệt mời hắn đến, như vậy sẽ luôn luôn khó tránh khỏi "Bất ngờ".

"Người nào là Tô Lập?"

Phóng tầm mắt nhìn toàn trường, Tô Đình cũng không thấy người quen nào, ngay cả Tô Lập của Tô gia kia, hắn căn bản cũng không nhận ra.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, sau khi đi vào cũng không đi làm phiền người khác, chính mình tìm một góc, bên cạnh có mấy cái bàn, bày chút đồ ăn đồ uống cho người tham gia hội thơ.

Tô Đình tiện tay cầm lấy một trái cây, gặm một miếng, quan sát tình cảnh có chút xa lạ này.

Nói thật thì cả kiếp trước kiếp này, hắn đều chưa từng tham dự trường hợp như vậy.

Còn việc va chạm xã hội thì ngược lại cũng không kém.

"Kẻ này là ai?"

"Có lẽ là một sĩ tử nhà ngheo, ăn mặc quá keo kiệt, không biết làm sao có thể trà trộn tiến vào đây?"

"Vừa vào đã đi tìm đồ ăn ăn, chỉ sợ là kẻ nghèo đói đến mức bụng hỏng rồi."

"Đúng là xấu hổ những người ở đây."

Bên tai truyền đến tiếng từng nói nhỏ .

Tô Đình ngẩn người, nhìn y phục của chính mình một chút, lại nhìn trái cây trong tay một chút.

"Nếu như ta không nghe lầm. . ."

Tô Đình sờ sờ mặt, trong lòng suy đoán nói: "Bọn hắn đang nói tới sĩ tử keo kiệt hình như là ta?"

Hắn mới nghĩ như vậy, đã thấy xung quanh mình từ từ có người tản ra.

Lúc đầu vốn có chút sĩ tử cũng không thèm để ý, nhưng thấy có người khác lui lại, chính mình vẫn ở lại giống như sẽ bị người khác xem thấp đi một bậc, thế là cũng lui lại theo.

Chỉ trong chốc lát, bên người Tô Đình lập tức trống một vòng.

Những sĩ tử xung quanh kia nhìn Tô Đình bằng ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, giống như trên người hắn tản ra mùi thối, không dễ thân gần.

"Đây là đang cô lập ta?"

Tô Đình cắn một miếng táo, trong lòng buồn bực nói: "Đây chính là thủ đoạn của Tô Lập kia? Đây là trò xiếc gì? Cô lập ta làm gì? Có thể làm gì chứ? Ta căn bản không cùng một con đường với những người này. . ."