Trong thức hải mênh mông, hỗn độn không có dấu tích.
Tô Đình đứng thẳng giữa trời, tay nâng hồ lô, ánh mắt lạnh lẽo.
Mà ở phương đông, thình lình có một con Hỏa Long màu đỏ thẫm, nhưng đầu rồng dĩ nhiên lại đang từ từ tiêu tan.
Ngay ở phương tây, còn có một con hổ dữ sặc sỡ, đầu hổ cũng đã rơi xuống, thân hình cũng dần dần tiêu tán trong hư huyễn.
Lúc trước Tô Đình cầm hồ lô hoá thành Trảm Tiên Phi Đao, hướng về phía đông chém một con rồng, rồi lại đi tới phía tây chém một con hổ.
Lúc này trong đầu hắn mới coi như từ từ bình tĩnh lại.
" Long Hổ Huyền Đan này còn kinh người hơn cả ta tưởng tượng. Ta chỉ đưa tay vào trong lò luyện đan đểlấy Long Hổ Huyền Đan, bị nhiễm mấy phần khí tức, thế mà đã bị đan khí thẩm thấu."
"Mà đan khí này thâm nhập vào trong đầu, hóa thành một long một hổ, dĩ nhiên so với Âm Thần của Thượng nhân kia còn cường thịnh hung hãn hơn mấy phần?"
"Nếu không phải truyền thừa này tồn tại ở hình thức Trảm Tiên Phi Đao, sợ là sẽ thực sự phiền phức, trừ phi ta đã tu thành Âm Thần, tọa trấn ở đây, mới có thể không bị long hổ xâm hại."
Hắn nâng hồ lô trong tay, cất bước trong chốn hỗn độn mênh mông này, ý niệm trong lòng chuyển động, không ngừng suy đoán.
Cũng may trong biển ý thức của hắn có Lục Áp truyền thừa tọa trấn, vì vậy có thể vạn tà bất xâm.
Mà trước mắt, một long một hổ này bị Trảm Tiên Phi Đao của hắn chém xuống, khí tức đang tan rã, hòa vào trong vùng thiên địa hỗn độn này.
"Một long một hổ kia lại chỉ là một tia đan khí?"
" Khí thế hung hãn như vậy, còn không là bản thể của Long Hổ Huyền Đan?"
Tô Đình thầm nói: "Cho dù là khi Long Hổ Huyền Đan toàn thịnh, sợ là cũng chỉ kinh người như vậy thôi? Vậy Cát Chính Hiên luyện đan kia rốt cuộc vì sao lại bỏ qua một viên đan dược kinh thiên như thế này?"
Nhưng dù hắn nghĩ như thế nào, dù Long Hổ Huyền Đan này có mầm họa gì hay không, nhưng ít ra lúc này điểm tốt lại không hề giả tạo.
Long Hổ Đan Khí hòa vào trong biển ý thức của hắn, để hắn từ từ lĩnh ngộ.
Một phen lĩnh ngộ này giúp hắn từ từ đột phá cảnh giới trước mặt.
Nhân họa đắc phúc!
. ..
Ngoài trận.
Trừ Kiếm Thủ Liễu thị ở lại đây, bốn người khác đều đã cầm kiếm đi ra bên ngoài rồi.
Bởi vì trước đó không lâu, có người đã đặt chân vào trong động phủ Yêu Hổ này.
Cũng may người đến đạo hạnh không tính là quá cao, không khó ứng phó.
Chỉ là một lão đạo tầng ba Ngưng Pháp, còn có ba người đạt tới tầng hai miễn cưỡng có thể thi pháp, chỉ trong chốc lát đã bị mấy huynh đệ Liễu thị tru diệt ở trong điện.
"Đã có người đi tới động phủ này."
Kiếm Thủ Liễu thị trầm giọng nói: "Đã bắt đầu có người tu hành ở nơi khác đặt chân tới Khảm Lăng, đi tới Bạch Kham sơn, thậm chí đến động phủ Yêu Hổ này. Nếu như ở tầng ba, năm người huynh đệ ta có thể không để vào trong mắt, nhưng nếu có Thượng nhân kịp thời đuổi tới thì năm huynh đệ ta khó mà ứng phó được."
Hắn nhìn về phía trận sư, nói rằng: "Hiện tại, đã qua hơn hai canh giờ rồi."
Trận sư hiện ra vẻ nôn nóng, nói: "Ta đang dò xét, đã có đầu mối."
Kiếm Thủ Liễu thị trầm giọng nói: "Ta cũng không sợ nói rõ cho ngươi biết, trong vòng một canh giờ nữa mà ngươi không phá được trận pháp này, chúng ta sẽ không có kiên trì cùng ngươi. . . Hơn nữa, chưa chắc ngươi đã có một canh giờ."
Trận sư thấp giọng nói: "Ta hiểu rõ."
Trong vòng một canh giờ này, nếu có cao nhân có thể uy hiếp đến Ngũ Kiếm Liễu thị đến đây, như vậy năm huynh đệ Liễu thị nhất định sẽ trừ khử hắn trước rồi lại đi nghênh địch.
Thứ nhất là để diệt khẩu, thứ hai là cũng bớt đi một đối thủ.
. ..
Trong trận.
Tô Đình vẫn ngồi khoanh chân như cũ.
Lôi Quang vẫn tỏa ra như cũ.
Không khí nơi này nóng rừng rực, và đầy rẫy tia sáng chói mắt.
Tiểu tinh linh ngồi trên phong châu, không ngừng dùng gió bảo vệ chính mình, khi thì nhìn Tô Đình, khi lại nhìn đại địch ngoài trận kia.
Thời gian chờ đợi luôn vô cùng dài.
Thời gian chờ chết lại vô cùng lo lắng.
Tiểu tinh linh chờ đợi trong trạng thái vừa lo lắng vừa khó chịu vì khí nóng, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng lâu. . . Nhưng nhớ tới ba canh giờ đã sắp hết, "Tử kỳ" cũng càng ngày càng gần, nàng lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, có thể lại kéo dài một chút thì càng tốt hơn.
. ..
Tô Đình đóng hết ngũ giác.
Tâm thần hoàn toàn chìm trong thức hải.
Hắn đang cảm ngộ pháp ý!
Chân khí ngưng tụ thành pháp ý, đa số người tu hành xưng là "Pháp lực", dù pháp lực không thể so với người khác, nhưng ít ra sau khi ngưng tựu pháp ý, uy năng của chân khí sẽ không giống trước kia nữa.
Thế gian này có vô số người tu hành, trong đạo gia, dù bắt nguồn từ nhà nào, dùng phương pháp tu hành nào, thì trong cảnh giới tầng ba đều cần Ngưng Pháp!
Ngưng Pháp này chính là pháp ý!
"Ngũ hành?"
Thế gian vạn vật đều thuộc ngũ hành.
Người tu hành cũng như vậy!
Sở dĩ người tu hành ngưng tụ ra pháp ý đều vì Ngũ hành, dù cho có kỳ diệu khó lường nhưng hầu như đều không thoát ra khỏi phạm trù kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ví dụ như loại hình băng sương, nhìn như không thuộc về ngũ hành, kì thực cũng do nước diễn sinh mà ra.
Nhưng Tô Đình biết pháp ý trên thế gian còn có hai loại, dựa vào Ngũ hành mà sinh ra, nhưng cũng vượt qua Ngũ hành.
Một loại là thiên ý!
Một loại là nhân ý!
"Nghe đồn thiên ý gọi là đạo ý, Ngũ hành đều sinh, khắp nơi đều có, chỉ là từ cổ chí kim, có rất ít người có thể ngưng tụ thành thiên ý."
"Còn nhân ý vốn có rất nhiều tranh luận, nhưng bên trong nhân ý, được công nhận nhất chính là sát ý. Ngàn năm tới nay, chỉ có mấy người Ngưng Pháp bằng sát ý. . . Dựa vào việc giết chóc trong nhân thế sinh ra sát ý, so với pháp ý Ngũ hành thì càng thuần túy kiên định, cũng càng lạnh lẽo ác liệt, chỉ là chuyện này khiến đất trời oán giận, vì vậy người ngưng tụ sát ý hầu như đều không chết tử tế."
"Mà ta. . ."
Tô Đình cảm ứng biến hóa do long hổ mang đến.
Phương đông thuộc mộc, chủ sinh.
Phương tây thuộc kim, chủ tử.
Mà hai tôn long hổ này lại là một phương thuộc hỏa, một phương thuộc thủy, tính là thủy hỏa, lại thuộc về âm dương.
"Âm dương thủy hỏa, sinh tử tâm ý."
"Chỉ cần ta chọn bất kỳ một loại là có thể hiểu rõ pháp ý?"
"Thế nhưng. . . Hồ lô này dường như có cảnh báo khác?"
Mới nghĩ tới đây, bỗng nhiên một tiếng sấm nổ vang!
Trong chốn hỗn độn mênh mông, mây mù mịt mù này, đột nhiên có sấm chớp, giống như xé rách bát phương.
Cảnh tượng này, khi hắn thu được Lôi Bộ chân truyền bên trong Ngũ Hành Giáp, ở trong đầu đã từng xuất hiện một lần!
Chẳng lẽ, bây giờ Lôi Bộ chân truyền này có thêm điều huyền bí để tương truyền?
Tô Đình kinh ngạc một hồi, mà đang lúc này, hồ lô lại là bỗng nhiên hơi động, ánh lửa lập tức tràn ngập.
Lôi hỏa hô ứng!
Lôi hỏa tương sinh!
"Thiên lôi? Địa hỏa?"
Tô Đình đột nhiên đưa tay, bắt được hồ lô kia, trong lòng hiểu ra.
Lôi là thiên uy!
Thiên uy tức thiên ý!
Đây là thiên lôi căn cứ vào ngũ hành, nhưng lại vượt ra bên ngoài Ngũ hành, chính là thiên ý!
Âm dương sinh tử, thủy hỏa long hổ, hắn vốn chỉ cần chọn bất kỳ một cái là có thể Ngưng Pháp.
Vậy mà vào giờ khắc này, lôi hỏa khiến thiên địa biến sắc.
"Thiên ý!"
Trong mắt Tô Đình dần dần sáng sủa.
Trong thiên ý bao hàm vô cùng tận, dù là Ngũ hành, hay âm dương sinh tử, thủy hỏa long hổ, đều có thể hòa vào trong đó.
Không cần chọn bất kỳ một cái nào!
Chỉ cần ngưng tụ thành đạo ý, chính là các loại pháp ý!
Tô Đình nắm chặt hồ lô, ánh mắt rừng rực, như lửa như lôi, trong lòng hiểu ra.
"Thì ra là như vậy!"