Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 174: Sắc trời tối sầm




     Ánh đao lóe lên, nháy mắt đã bắn tới!

Một tiếng va chạm chói tai vang lên!

Người áo xanh cản pháp khí mâm tròn ở trước người, chặn lại một đao này.

"Lợi hại."

Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng, thu hồi thần đao.

Một đao này hắn đánh ra tay nhanh như chớp giật, khi nãy đã giết được mấy người tầng ba, tất cả đều không có người nào có thể phản ứng lại, càng không cần nói tới chuyện chống lại thần đao này.

Nhưng người áo xanh này đang tranh đấu cùng lực sĩ, lại vẫn có thể phân tâm chống đỡ được thần đao của hắn.

Chỉ bằng phần bản lĩnh này, người tầng ba tầm thường đã không thể so với.

Oành một tiếng!

Người áo xanh dùng mâm tròn đi ngăn thần đao, bản thân lại vận chuyển pháp lực, va chạm cùng lực sĩ, sau đó phải bay về sau mấy bước.

Ánh mắt Tô Đình nghiêm nghị, không nói một lời, chỉ yên lặng vận công.

"Kẻ này so với ta tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều lắm."

Trong lòng hắn lóe lên suy nghĩ như vậy.

Trước đây Ngũ Kiếm Liễu thị được xưng là có thể đấu với Thượng nhân!

Nhưng trước mắt xem ra, dù Ngũ Kiếm Liễu thị có năm người hợp lực kết thành kiếm trận, nhưng so với Thượng nhân chân chính thì vẫn kém hơn một bậc.

Người áo xanh kia lại có thể lấy uy thế của bản thân và pháp lực để hộ thể, chính diện tranh đấu cùng Ngũ Hành Giáp đã biến thành lực sĩ, mà trong lúc tranh đấu còn có thể đỡ được thần đao của hắn.

Bản lĩnh như vậy, thực sự làm người giật mình.

. ..

"Thanh Loan Đông Hành!"

Bỗng nhiên, hai tay người áo xanh kia kết ấn, đột nhiên đánh tới.

Dấu ấn màu xanh lấp loé nháy mắt, hoá ra một con chim loan màu xanh.

Con chim loan kia ngẩng đầu hí dài một tiếng, chợt nhào tới trên người lực sĩ.

"Đến!"

Tô Đình khẽ quát một tiếng, lại duỗi vung tay lên, chỉ thấy lực sĩ đằng trước giương quyền đánh tới.

Oành một tiếng!

Con chim loan kia đột nhiên tán loạn.

Mà nửa người lực sĩ cũng đều hóa thành bụi đất, rơi xuống dưới.

Dù sao thân thể lực sĩ này chỉ dùng đất đá ngưng tụ thành, cũng không phải bảo thể gì.

Chỉ là dưới suy nghĩ của Tô Đình, lực sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, đạp chân xuống, thổ địa sụp đổ, vô số bùn đất nham thạch từ hai chân leo lên, chỉ trong nháy mắt, thân thể lực sĩ lại hoàn hảo không chút tổn hại.

" Ngũ Hành Giáp này. . ."

Thượng nhân áo xanh kia thấy thế, sắc mặt không khỏi khẽ biến, thần sắc càng nghiêm nghị.

Nhưng trong lòng Tô Đình cũng hết sức kiêng kỵ đối với hắn.

Từ khi Ngũ Hành Giáp ra tay tới nay, xưa nay chưa từng gặp bất lợi, thần uy nghiêm nghị, không khác gì Thiên binh thần tướng, dường như gặp bất cứ đối thủ nào đều có thể nện thành cặn.

Lúc trước ứng phó với Ngũ Kiếm Liễu thị, hắn chủ động tản đi Ngũ Hành Giáp, để thử dùng các loại bản lĩnh.

Mà lần này, hắn dốc toàn lực ra tay, nhưng vẫn bị Thượng nhân áo xanh này dùng phép thuật đánh nát một nửa người.

Dù có thể dễ dàng khôi phục, dù chỉ là đất đá ngưng tụ thành, nhưng không thể phủ nhận, phép thuật cấp Thượng nhân thực sự cao hơn so với kiếm trận của Ngũ Kiếm Liễu thị rất nhiều.

"Lại đến!"

Ánh mắt Tô Đình lạnh lẽo, điều khiển Ngũ Hành Giáp, xông lên, nhấc quyền đánh tới.

Cú đấm này đánh tới mang theo kình phong cuồn cuộn, tiếng vang nặng nề, dường như muốn đánh Thượng nhân áo xanh này thành thịt vụn.

Chỉ là Thượng nhân áo xanh kia không kinh không sợ, lần thứ hai bắt ấn, lại là một tia sáng xanh.

Tia sáng xanh biến ảo, hóa thành một Thanh Điểu.

Con chim loan kia nhào tới, đánh vào Ngũ Hành Giáp.

Oành tiếng vang.

Trong chớp mắt, chim loan tán loạn, hóa thành một tia khói lửa.

Nhưng tia khói lửa này lại bọc lực sĩ ở trong đó.

Tô Đình hơi biến sắc.

Bởi vì hắn phát hiện lực sĩ này giống như rơi vào trong bùn lầy vậy, hành động chậm chạp, vô cùng gian nan.

"Ngũ Hành Giáp đúng là rất lợi hại."

Thượng nhân mặc áo xanh lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía Tô Đình, nói: "Đáng tiếc đạo hạnh của ngươi vẫn còn hơi nông. . . Bằng không, ta căn bản không được thể thương tổn tới lực sĩ này."

"Đạo hạnh nông cạn?"

Tô Đình cười lạnh nói: "Cũng đủ để giết ngươi rồi!"

Thanh âm chưa dứt, hắn lại vung tay lên, một tia sáng đen kịt bắn ra.

Chỉ thấy ánh đao lóe lên, chớp mắt đã tới gần.

Một tiếng va chạm chói tai vang lên!

Lại là mâm tròn ngăn cản.

Người áo xanh lộ vẻ mặt nghiêm túc, dùng pháp khí mâm tròn kia cản ở trước người, chặn lại ánh đao.

Nhưng ánh đao không ngừng lại, vây quanh Thượng nhân áo xanh này, không ngừng bắn tới, vô cùng ác liệt.

Thượng nhân áo xanh kia tuy không tập luyện thủ đoạn phi kiếm, nhưng dù sao cũng là Thượng nhân, pháp lực ngưng tụ, thành tụ Âm Thần, hắn thao túng pháp khí, không ngừng qua lại giao kích cùng chuôi thần đao này.

Chỉ thấy pháp khí xoay chuyển, cố gắng ngăn cản thế tiến công của thần đao, bảo vệ tự thân chu toàn, không bị thần đao gây thương tích.

"Không hổ là Thượng nhân."

Từ khi Tô Đình luyện phi kiếm đến mức tiểu thành tới nay thì chưa từng thất thủ, đặc biệt là lúc này sau khi đã Ngưng Pháp thành công, phi kiếm gần như đã đại thành, trong phạm vi mấy chục bước, nó có thể tung hoành khắp nơi.

Dù là Ngũ Kiếm Liễu thị, hay tên trận sư kia, hoặc là hơn hai mươi người tu đạo lúc trước, không có người nào có thể chống đỡ được một đao của hắn.

Nhưng Thượng nhân áo xanh trước mắt này, dùng mâm tròn kia ngăn cản hết thế tiến công của thần đao.

Việc này không khỏi khiến trong lòng Tô Đình càng kiêng kỵ.

. ..

Lúc này trong lòng Tô Đình đang kiêng kỵ vì bản lĩnh của Thượng nhân, mà trên thực tế, trong lòng Thượng nhân áo xanh kia cũng rất kinh hãi, so với Tô Đình còn sâu hơn.

Thiếu niên trước mắt này, tuy rằng đạo hạnh mới chỉ ở tầng ba, chưa đạt tới Thượng nhân cảnh, nhưng bản lĩnh đấu pháp lại lợi hại hơn bất kỳ người tu hành đã Ngưng Pháp nào mà hắn từng gặp phải trong đời này.

Đạo lôi đình kiếm chỉ khi nãy cũng đủ khiến Thượng nhân như hắn cảm nhận được sự uy hiếp tới tính mạng.

Nhưng trước mắt, thuật phi kiếm này lại, càng là dễ điều khiển, linh hoạt và bén nhọn như vậy.

Chỉ dựa vào một thanh phi kiếm này, thiếu niên này đã có thể xưng hùng trong đám người tầng ba, thậm chí có thể uy hiếp đến tính mạng của Thượng nhân.

"Khốn!"

Hắn điều khiển pháp khí mâm tròn, bảo vệ quanh thân, cố gắng ngăn chặn phi kiếm, mà bản thân lại nhảy ra, thoát khỏi phạm vi phi kiếm thảo phạt, rồi lại dùng pháp khí ngăn cản phi kiếm, tránh khỏi phi kiếm này đâm tới lần thứ hai.

Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, mới nhìn về phía Tô Đình, nói: "Đệ tử của Nguyên Phong sơn, quả nhiên không kém."

Tô Đình nghe vậy, hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì lập tức rõ ràng.

Lúc trước chính mình giả vờ cãi nhau cùng tiểu tinh linh, đã tự xưng là tử đệ Đạo môn chính thống.

Mà trên đường đến đây, dù là trên đường đi hay ở trước cửa động phủ Yêu Hổ, hắn đều lưu lại dấu ấn Nguyên Phong sơn.

Thượng nhân áo xanh nhìn ra này dấu ấn là do Tô Đình lưu lại, nên nghĩ Tô Đình là đệ tử từ Thánh địa Đạo môn -Nguyên Phong sơn toà kia đi ra.

"Nếu ngươi không phải là đệ tử Nguyên Phong sơn, chúng ta còn có thể thương lượng, ta lấy Long Hổ Huyền Đan, thật sự tha cho ngươi một mạng."

Thượng nhân áo xanh buông tiếng thở dài, nói: "Đáng tiếc, ta không đắc tội được với Nguyên Phong sơn."

Tô Đình nghe vậy, suýt nữa đã tức giận mắng thành tiếng.

Trước đây nữ tử áo đỏ kia đã nói, dấu ấn Nguyên Phong sơn này có thể bảo mệnh, trừ phi gặp phải kẻ thù của Nguyên Phong sơn, hoặc là kẻ bị lợi ích che mắt, muốn giết người diệt khẩu.

Lúc này đúng là bị nàng nói trúng rồi, có một kẻ bị lợi ích che mắt muốn giết người diệt khẩu.

Chỉ là, đến trình độ này cũng không thể kìm được thỏa hiệp.

Có phải là đệ tử của Nguyên Phong sơn không đều không quan trọng, quan trọng chính là tên khốn này muốn giết người đoạt bảo.

"Ngươi rất lợi hại."

Thượng nhân áo xanh nhìn ánh đao kia một cái, nói: "Dựa vào phi kiếm này, trong đám người tu đạo tầng ba, có thể đánh ngang tay cùng ngươi thật sự rất ít người."

. ..

Nghe đối phương tán thưởng như thế, theo đạo lý thì Tô Đình nên đáp một tiếng quá khen.

Nhưng Tô mỗ tinh tế nghĩ một hồi, đối phương cũng không hề khen quá gì.

Pháp môn luyện kiếm của hắn bắt nguồn từ Lục Áp truyền thừa, chính là pháp môn chính thống chí cao.

Đến nay hắn luyện kiếm đã lâu, trình độ không thấp, hơn nữa chuôi thần đao này vốn bất phàm, đúng là hết sức lợi hại.

Trước kia, khi đạo hạnh của hắn còn ở tầng hai, phi kiếm mới tiểu thành, khi vận dụng nó, dù đối mặt với người có bản lĩnh tầng ba cũng thể hiện rõ sự lợi hại.

Bây giờ hắn đã thành công Ngưng Pháp, thuật phi kiếm ở tầng ba có thể xưng hùng, thậm chí ở Thượng nhân cảnh cũng là đủ khiến Thượng nhân kiêng kỵ.

Vậy nên lời Thượng nhân áo xanh này nói cũng là thật, không hề khuyếch đại.

Nghĩ tới đây, Tô Đình khẽ gật đầu, đồng ý nói: "Ngươi thực sự nói đúng."

Thượng nhân áo xanh nghe thấy câu trả lời khác thường này, không khỏi có chút kinh ngạc.

Nhưng Tô Đình lại không có dấu hiện ngừng lại, trong tay lại bắn ra một đạo Thiên Lôi Kiếm Chỉ.

Ánh mắt Thượng nhân áo xanh ngưng lại, hai tay nhấn một cái, cũng bắn ra một phép thuật của Thượng nhân cảnh.

Tiếng va chạm ầm ầm vang lên!

Hai đạo pháp thuật va chạm, tiêu tan không còn dấu vết.

Thấy thế, vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc.

Mà Thượng nhân áo xanh càng lộ ra vẻ kinh dị.

Hai đạo pháp thuật va chạm vào nhau, lại cùng nhau tiêu tan, cũng chính là nói hai đạo pháp thuật này có uy năng hầu như không cách biệt gì mấy.

Tuy nói đó là Lôi Bộ chân truyền rất uy mãnh bá đạo, thế nhưng người tu đạo mới ở tầng ba triển khai ra, lại có thể sánh ngang cùng phép thuật Thượng nhân, không khỏi cũng quá mức làm người ta giật mình.

"Ngươi thật sự rất xuất sắc."

Thượng nhân áo xanh nghiêm túc nói, nhìn sang Ngũ Hành Giáp dường như muốn thoát khỏi pháp thuật điều khiển của hắn, lại nhìn "Phi kiếm" gần như muốn đánh rơi mâm tròn pháp khí của hắn kia, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ nghiêm túc.

Thiếu niên này có bản lĩnh dù là so sánh với Thượng nhân, cũng coi như không kém.

Mà nếu sử dụng thủ đoạn thuật phi kiếm này ở trong võ lâm, thì càng là phong thái vô địch.

Rốt cuộc phi kiếm ra tay, bản thân không ra, chỉ cần tấn công, không cần phòng thủ, đã có thể đứng ở thế bất bại.

Mà người trong võ lâm giao thủ cùng phi kiếm, ở dưới phi kiếm này, không thể tiến tới gần người thi pháp người, chỉ có thể ứng phó với phi kiếm, nhưng không mục tiêu có thể ra tay, dù chiêu thức có cực kỳ tinh diệu cũng hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có thể cố gắng phòng thủ bản thân, cố gắng không bị phi kiếm gây thương tích, mà không thể tấn công.

Một người thiếu niên như vậy, không biết đã vượt qua so với hắn năm đó khi còn ở tầng ba bao nhiêu lần.

Chẳng trách Ngũ Kiếm Liễu thị lại thất bại trong tay của hắn.

Chẳng trách lúc đó hơn hai mươi người tu đạo bị hắn dọa sợ không dám ra tay.

Chẳng trách hắn dám to gan tranh đấu cùng Thượng nhân, coi thường hơn hai mươi người tu hành.

Bản thân hắn đã có bản lãnh như vậy, hơn nữa còn có một tôn Ngũ Hành Giáp của Chính Tiên đạo, thực sự không thua gì Thượng nhân, thậm chí khi chính diện đấu pháp, nó còn lợi hại hơn ba phần so với Thượng nhân tầm thường.

"Ngươi rất xuất sắc, đáng tiếc là gặp phải ta."

Thượng nhân áo xanh nhìn về phía Tô Đình, nghiêm túc nói rằng: " Bản lĩnh của Thượng nhân, dù sao người tu đạo tầng ba cùng không thể so với."

Nói xong, hắn nhìn lên trời, bình thản nói: "Sắc trời tối sầm."

Hắn còn chưa dứt lời, Tô Đình đã vung mạnh hai tay.

Oành!

Pháp khí mâm tròn đã bị thần đao chém xuống đất.

Mà ở bên kia, lực sĩ bỗng nhiên gào thét, hai tay chống ra, khói lửa vây quanh lập tức tiêu tan.

Thần đao nháy mắt mà đến, ánh đao chớp mắt đã tới!

Lực sĩ bổ nhào đến, đánh về phía Thượng nhân áo xanh kia!

Mắt thấy ánh đao sắp chém người này thành hai nửa, còn lực sĩ muốn đánh người này đánh thành thịt vụn, nhưng trong tìn thế ngàn cân treo sợi tóc, Thượng nhân kia vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như cũ, giống như chưa từng phát giác.

Trong chớp mắt, hai mắt của hắn hoảng hốt, lu mờ ảm đạm.

Vào thời khắc nguy hiểm tới tính mạng, hắn lại giống như ngủ quên vậy, cứ thất thần như vậy.

Ngay khi sắp đắc thủ, tru diệt đối phương.

Nhưng trong lòng Tô Đình cũng dâng lên vẻ nghiêm nghị.

Nhưng còn không chờ hắn có phản ứng, đã cảm giác trong đầu trống rỗng.

Trong chớp mắt, thần sắc Tô Đình hoảng hốt, ánh mắt mờ mịt, dần dần thất thần.

Không có tinh thân Tô Đình thao túng, chỉ thấy thần đao đột nhiên dừng lại, mà Ngũ Hành Giáp biến thành lực sĩ cũng ngừng lại theo.

Tình cảnh yên tĩnh, giống như ngưng trệ, biến thành một bức tranh.

Chỉ là gió mát thổi qua khiến ngọn cây đong đưa, một chút lá cây rơi xuống.

Sắc trời dần tối, ánh nắng dần ảm đạm đi, đã vào đêm.