Sắc trời rất đúng dịp.
Đốt giấy vàng, tro tàn theo gió bay đi.
Hai người đứng sánh vai với nhau.
Tô Đình lộ ra ý cười, cảm thấy hơi thoả mãn.
Vẻ mặt ông lão hơi có mờ mịt, cũng ngơ ngơ ngác ngác không biết sao lại biến thành như vậy, hai người gọi nhau là huynh đệ vốn chỉ là một xưng hô, làm sao lại thành kết bái giao tình rồi?
"Đại ca!"
Tô Đình cười ha ha, vỗ vỗ vai ông lão.
Ông lão bất đắc dĩ gật gù, đáp một tiếng.
"Lão nhị."
Một câu xưng hô nhẹ nhàng, rơi vào trong tai Tô Đình lại giống như tiếng sét!
Lão nhị?
Tô Đình sững sờ.
Hắn há miệng, không biết nói gì.
Sau một lát, mới thấy hắn hồi thần rồi nói: "Đại ca, trong nhà của ngươi còn có huynh đệ sao? Ta xếp lão tam cũng được. . ."
Ông lão không biết vì sao hắn lại mâu thuẫn đối với danh xưng lão nhị này như vậy, trong lòng buồn bực, nhưng cũng nói: "Vi huynh từ nhỏ đã bái vào Nguyên Phong sơn, vốn chỉ một thân một mình mà thôi, đến hôm nay cũng chỉ có một nữ nhi."
Nói xong, ông ta không nhịn được hỏi: "Lão nhị, ngươi. . ."
Tô Đình khụ một tiếng, nói: "Đại ca, vậy thì chúng ta đừng khách khí gì, gọi ta là lão đệ đi, ta cảm thấy càng thân cận hơn đó."
Ông lão gật đầu nói: "Nhị đệ."
Tô Đình chỉ cảm thấy danh xưng này vô cùng không được tự nhiên, nhưng nhị đệ cũng tốt hơn lão nhị, đành cúi đầu ủ rũ chấp nhận.
Chỉ là vừa mới cúi đầu nhận danh xưng này, đa nhìn thấy bên hông ông lão có một cái hồ lô.
Hồ lô kia có màu xanh, như là chất ngọc, dù không hiện ra ánh sáng lộng lẫy, nhìn như cổ xưa, nhưng trong lòng Tô Đình nhảy lên, hiển nhiên đây không phải vật phàm.
Tô Đình nhất thời sáng mắt lên, ngẩng đầu lên, nói rằng: "Đại ca, huynh đệ chúng ta kết giao, ngươi là huynh trưởng, ta là đệ, nên ban tặng bảo vật chứ."
Vừa dứt tiếng, không chờ ông lão đáp lại, Tô Đình đã lấy từ trong lồng ngực ra một vật, đưa tới, nghiêm mặt nói: "Đây là vật quý của tiểu đệ, hôm nay tặng cho huynh trưởng, coi như tâm ý."
Ông lão tâm mờ mịt, nhưng đồ vậ đã bị Tô Đình nhét vào trong tay.
Ông lão ngơ ngác cúi đầu, liếc mắt nhìn, đây là một thanh kiếm.
Mà thanh kiếm này nhìn vô cùng nhìn quen mắt.
Đây hình là bội kiếm của Huyết tán nhân ở trong động phủ Yêu Hổ kia?
Nhớ tới Huyết tán nhân kia chết rồi, kiếm này hẳn là bị Tô Đình thu hoạch.
Một thanh kiếm này đặt ở chốn hồng trần thế tục, có thể nói là thần binh lợi khí, nhưng mà ở trong mắt người tu hành có đạo hạnh cao thâm, ngay cả pháp khí cũng không được tính, càng không thể nói tới chuyện bảo bối.
"Đại ca, đây là vật quý của tiểu đệ âu yếm, mang theo nhiều năm, sớm chiều ở chung, sớm có cảm tình, hôm nay kết bái cùng đại ca, lấy ra đem tặng, ngày sau nếu đại ca nhớ tiểu đệ, chỉ cần thấy rõ vật ấy, tựa như gặp mặt ta."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm chỉnh, ngữ khí cũng nghiêm túc.
Ông lão há miệng, dù là ông ta đã có kinh nghiệm từng trải hơn ba trăm năm, nhưng cũng vẫn không kịp đáp lại.
Tô Đình thở dài một hơi, nói: "Đại ca nhận lấy vật ấy, nhất định cũng sẽ tặng tiểu đệ bảo bối, nhưng trong lòng tiểu đệ biết đại ca có thân phận lớn, đạo hạnh cũng cao, bảo bối nhất định không tầm thường, vì vậy không dám nhận đại ca trọng thưởng."
Ánh mắt ông lão càng mờ mịt, trong lòng càng buồn bực, chính mình muốn tặng bảo bối cho tên tiểu tử khốn này từ khi nào?
Tô Đình không để ông lão mở miệng, đã lại nói tiếp: "Tiểu đệ không đành lòng để đại ca tiêu pha, cũng sẽ không muốn bảo bối gì, chỉ là thấy cái hồ lô này bên hông đại ca, nhìn cũ nát như vậy, chỉ là mang theo bên người cũng không thích hợp, hiển nhiên không phải vật quý trọng, như vậy ta xin vật ấy đi. . ."
Vừa dứt tiếng, hắn đã dò tay ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng chụp tới bên hông ông lão, khi rút tay về, trong tay chính là một cái hồ lô.
Hồ lô này dường như bằng ngọc, nhưng cầm vào tay lại nặng nề, giống như kim thạch, nhưng xúc cảm ấm áp chứ không lạnh lẽo, càng có vẻ kỳ dị.
Trong lòng Tô Đình vui vẻ, càng kết luận đây là một bảo bối.
Ít nhất cũng là một pháp khí, thậm chí là pháp bảo.
"Ngươi. . ."
"Đại ca, không nên khách khí."
Tô Đình buộc hồ lô vào bên hông, đưa tay ra chắn trước mặt ông lão, nói rằng: "Ta biết ngươi băn khoăn, nhất định là muốn thu hồi cái hồ lô không đáng giá này, muốn đổi một vật đáng giá cho lão đệ, nhưng lão đệ càng băn khoăn, chỉ cần cái hồ lô trong tay này là được."
Ông lão hoảng hốt, ông sống mấy trăm năm sống cũng có thể nhận là cáo già, làm sao lúc này lại bị thiếu niên này chơi đến xoay quanh?
Tiểu tinh linh càng trợn mắt ngoác mồm, đầu tiên là nhìn Tô Đình, rồi lại nhìn ông lão, trên khuôn mặt non nớt tràn ngập kinh ngạc, trong ánh mắt cũng tràn đầy sửng sốt, trong lòng không khỏi âm thầm nghĩ: "Ta theo Tô Đình này, xem ra cũng không phải chuyện xấu, tuy rằng không thể học được tiên gia diệu pháp gì, nhưng cũng coi như học được một ít bản lĩnh. Ngày sau khi giao thiệp với người khác, ta còn có thể dùng tới, ờ, cuối cùng cũng coi như học được một bản lĩnh, học tập, học tập. . ."
Ông lão phục hồi tinh thần lại, thần sắc quái dị, nhìn Tô Đình một lát, trong lòng cũng hiểu rõ, tên tiểu tử vô liêm sỉ là nhằm tới hồ lô của chính mình, đồng thời còn quyết tâm muốn chặn miệng mình, tuyệt đối không để mình mở miệng nói hồ lô này là bảo bối gì, càng sẽ không để mình mở miệng đòi lại hắn.
Sống hơn 300 năm, hạng người vô liêm sỉ như vậy, ngược lại cũng đúng là lần đầu thấy rõ.
Kẻ này đê tiện vô liêm sỉ như vậy, hoàn toàn không có một chút phong độ nào của người tu đạo kiệt xuất, rốt cuộc hắn lừa gạt khuê nữ của mình thế nào vậy?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có lẽ vì hắn đê tiện vô liêm sỉ như thế, hắn mới có thể nói năng bậy bạ lung tung, lừa khuê nữ của mình?
"Nhị đệ. . ."
Ông lão hít sâu một hơi, lộ ra ý cười hòa ái, vỗ vỗ vai Tô Đình, nói: "Nếu ngươi yêu thích cái hồ lô này, vi huynh cũng không nhiều lời cùng ngươi."
Tô Đình nghe vậy, ngược lại cứ có cảm giác quái lạ, chẳng lẽ lão đầu này dễ dàng như thế đã đưa hồ lô cho mình?
Chẳng lẽ người Nguyên Phong sơn đều giàu có tới cực điểm?
Chẳng lẽ lão giả này luôn luôn hùng hồn thành tính, vô cùng phá sản, cho nên mới huyên náo vô cùng không vui cùng nữ nhi của ông ta, hai người mới thất lạc nhiều năm mà vẫn không thể thân cận?
Nhưng vô luận nói như thế nào, cuối cùng hồ lô cũng coi như đắc thủ.
"Nhị đệ, bên này chúng ta xem như là định ra rồi, ngày sau coi như cùng thế hệ."
Ông lão tựa hồ hơi thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo cánh tay Tô Đình, đi về trong phòng.
Tô Đình muốn tránh thoát, lại phát hiện tay lão giả dùng sức, giống như gông xiềng, dù hắn vận dụng pháp lực đều không thể tránh thoát, hiển nhiên lão giả này muốn mạnh mẽ kéo hắn vào trong phòng.
. ..
Tiến vào trong phòng.
Nữ tử áo đỏ đã lquay về bức tranh.
Thấy rõ một già một trẻ nắm tay tiến vào trong phòng, có vẻ vô cùng thân cận, nữ tử áo đỏ trên bức tranh có vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Nhị đệ a."
Ông lão lôi kéo Tô Đình, đi tới trước mặt nữ tử áo đỏ, nói rằng: "Đến đến đến, gặp qua cháu gái lớn của ngươi đi."
Đầu óc Tô Đình hơi trống không.
Thứ gì?
Cháu gái lớn?
Hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã cảm thấy rùng cả mình.
Nữ tử áo đỏ trên bức tranh, ánh mắt lạnh lẽo, hình như có hàn ý.
Tô Đình không khỏi run lên một cái, đang muốn nói chuyện, lại cảm thấy trong tay trống rống, hồ lô đã biến mất không còn tăm hơi.
Mà trong tay ông lão cầm một cái hồ lô, thả vào bên trong bức tranh
Trong chớp mắt, trên bức tranh có có thêm một cái hồ lô.
"Nhị đệ a, ngươi cũng coi như là người làm thúc thúc, liền tiện tay cầm vật không đáng giá này làm lễ ra mắt đi."
Ông lão quay đầu nhìn về phía Tô Đình, cười dài mà nói.
Tô Đình miệng đắng lưỡi khô, chỉ chỉ ông lão, cũng không biết mở miệng thế nào.
Sáo lộ!
Toàn là sáo lộ!
Lão đầu nhi này, dĩ nhiên chơi sáo lộ còn cao minh hơn so với Tô mỗ nhân?