Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 191: Không cam lòng làm nô




     Bên trong huyện nha.

Đinh Nghiệp nhìn thiếu niên đến đây, thần sắc phức tạp.

Ban đầu tuy rằng bởi vì liên quan đến mẫu thân nên mới chú ý thêm tới thiếu niên này, sau đó trải qua việc ở hội thơ, hắn cũng đánh giá cao thiếu niên này, nhưng lạichưa từng nghĩ tới thiếu niên này lại bất phàm như vậy.

"Trước đó, có vị đạo nhân của Ty Thiên giám đến đây tìm ngươi." Đinh Nghiệp nói.

"Ta biết." Tô Đình cũng không giấu diếm gì, thật lòng nói: "Hắn là sư điệt của ra, đặc biệt từ kinh thành đến bái phỏng với ta, sau khi bái kiến ta xong đã trở lại kinh thành đi rồi."

"Sư điệt?"

Đinh Nghiệp cảm thấy danh xưng này vô cùng quái dị, nhưng tinh tế đánh giá Tô Đình một chút, trong lòng hơi có vui mừng.

Tô Đình này có bối phận lại có thể cao hơn cả trung niên đạo nhân ở Ty Thiên giám kia.

Cũng may lúc đó trong lòng hắn có cân nhắc, không trực tiếp bán Tô Đình, bằng không, chỉ sợ Tô Đình này đến chính là muốn hưng binh vấn tội.

Hai phe đều là nhân vật không thể trêu chọc, nhưng hiển nhiên Tô Đình càng không thể trêu chọc.

"Lần này Tô mỗ muốn rời khỏi Khảm Lăng, đi tới kinh thành."

Tô Đình mỉm cười nói: "Lần này đến là muốn chào từ biệt Đinh đại nhân."

Đinh Nghiệp liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói rằng: "Không chỉ là chào từ biệt đi?"

Tô Đình cũng không có vẻ thẹn thùng gì, thản nhiên nói: "Đúng là còn có một việc khác."

Đinh Nghiệp thoáng giơ tay, nói: "Cứ nói đừng ngại."

Tô Đình bình tĩnh nói: "Ta thấy thủ hạ của Đinh đại nhân có một gia đinh tuổi trẻ, người cũng thông tuệ, hành sự thận trọng, đáng tiếc là nô tịch, không khỏi đáng tiếc, không bằng thả tự do cho hắn?"

Đinh Nghiệp trà trộn vào chốn quan trường nhiều năm, có thể chấp chưởng cả vùng Khảm Lăng này, tự nhiên cũng là người thông minh, lúc này lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nói: "Đinh Ngôn đúng là có bản lĩnh, cũng có dã tâm, xem như là giúp đỡ đắc lực cho ta, mọi việc giao cho hắn, ta đều có thể yên tâm. . . Ngươi làm thế là muốn ta tự chặt đứt một tay sao?"

Tô Đình cười nói: "Đinh đại nhân nghĩ như thế nào?"

Đinh Nghiệp buông tiếng thở dài, nói: "Dù có là giúp đỡ đắc lực, nhưng nếu không thể đồng tâm, Đinh mỗ cũng không thể tiếp tục coi hắn như tâm phúc để đối xử nữa."

Nói tới đây, hắn lại nhìn Tô Đình một cái, nói: "Hắn ta đúng là người có năng lực, đáng tiếc lại quá thông minh, không thể an phận thủ thường, ta đã sớm biết điểm ấy, chỉ là không ngờ hắn ta lại có thể tới thỉnh ngươi đến giúp đỡ."

Tô Đình cười nói: "Tô mỗ kỳ thực cũng không thích quản việc không đâu, thế nhưng chuyện lần này ở Bạch Kham sơn, ta nhận được lợi không nhỏ, nên cũng không tiện bội ước."

Đinh Nghiệp bình tĩnh nói: "Nếu ngươi đã mở miệng thì cứ làm thế đi."

Tô Đình chắp tay cười nói: "Đa tạ."

Đinh Nghiệp hơi giơ tay, nói: "Đi thong thả."

. ..

Trước cửa Đinh phủ.

Đinh Ngôn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại.

Thuở nhỏ đã sinh sống ở Đinh gia, dường như phủ đệ Đinh Nghiệp này chính là lao tù của hắn ta.

Bây giờ rời khỏi lao tù đó, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, lại không còn gì ràng buộc.

Đinh Ngôn phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt, quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Đa tạ tiên sinh."

Tô Đình thoáng giơ tay, nói: "Đứng lên thôi."

Hắn nhìn gia đinh tuổi trẻ này, thoáng đánh giá.

Với thế đạo hiện nay luôn chú trọng tôn ti, hầu như không thể vượt qua.

Ở Đinh gia có hơn một trăm gia đinh, cũng không có ít người thông minh, nhưng chỉ có người này là nhận được coi trọng mà không bằng lòng với hiện trạng, muốn thoát ly khỏi nô tịch.

Ở hoàn cảnh đương đại thì việc này có ý nghĩ tương tự với tạo phản.

Đinh Ngôn đứng dậy, nhìn lại một cái, thấp giọng nói: "Đinh gia không tệ với ta, ngày sau tiểu nhân đạt được thành tựu, nhất định sẽ báo đáp."

Tô Đình chỉ nở nụ cười, không ý kiến gì.

Đinh Ngôn lại khom người nói với Tô Đình: "Đinh Ngôn rời khỏi Đinh gia, ở trong mắt tiên sinh, có phải là ta không có tôn ti, tâm có phản ý, nhưng trên thực tế, dù trong lòng Đinh Ngôn muốn thoát ly nô tịch, nhưng ít ra khi làm việc ở Đinh gia, ta luôn luôn tận tâm tận lực. Thực sự không dám giấu giếm, Đinh gia đối với ta cũng không tệ, chỉ là. . ."

Ngữ khí của hắn trầm thấp, nói: "Hạ nhân dù sao cũng chỉ là hạ nhân, ta có bản lĩnh to lớn hơn nữa, vẫn chỉ là người làm việc thay Đinh gia, mà không thể làm việc cho chính mình."

Tô Đình bình tĩnh nói: "Ta có thể hiểu được."

Dù sao Tô Đình cũng xuyên từ một thế giới khác đến, tư tưởng của hắn cùng người ở thế giới này vốn không giống nhau, có thể nói là trái với lẽ thường.

Kỳ thực hành động Đinh Ngôn thoát ly nô tịch đã là trái với lẽ thường, nhưng ở trong mắt Tô Đình, chuyện này cũng chỉ như vậy mà thôi, chỉ có điều khiến Tô Đình có chút kinh ngạc là rõ ràng Đinh Ngôn xuất thân từ Đinh gia, xuất thân từ thế giới này, thế mà lại có tâm tư không cam lòng như vậy, thật sự khiến cho người ta phải liếc mắt nhìn.

Đinh Ngôn thấy Tô Đình cũng không tỏ vẻ kinh dị, trong lòng hơi cảm thán.

"Đứng ở chỗ cao nhưng thị lực có hạn thì không hẳn có thể nhìn ra xa."

Đinh Ngôn cười khổ nói: "Nhưng đứng ở trong giếng, dù thị lực có tốt, cũng không thể nhìn xa."

Tô Đình khẽ gật đầu, nói: "Xem ra ngươi đi theo Đinh Nghiệp, ngược lại cũng từng đọc sách mấy năm, hiểu được chút đạo lý."

Đinh Ngôn buông tiếng thở dài, nói: "Ta đã thấy rất nhiều người thông minh, thân phận không cao mà không thiếu thông minh tài trí, nhưng người như vậy không có thân phận tương ứng, cuối cùng đều chỉ có thể tính toán được mất một hai lượng bạc ở trong phố phường. Ta không muốn như vậy, ta thường nghĩ nếu như có tự do, ta có bao nhiêu năng lực thì sẽ cố hiển lộ hết ra. . . Bây giờ được lợi từ tiên sinh, cuối cùng cũng coi như được đền bù như mong muốn."

Nói tới đây, hắn khom người xuống bái, nói: "Ân tình của tiên sinh không thua gì đức tái sinh."

Tô Đình tựa như cười mà không phải cười, nói: "Miễn đi, chúng ta chỉ là làm một lần giao dịch, lần này ta ở Bạch Kham sơn nhận được lợi, thuận miệng thay ngươi nói ra một câu, không ai nợ ai."

Đinh Ngôn cười khổ nói: "Với tiên sinh mà nói thì đây chỉ là một câu nói thôi, nhưng đối với Đinh Ngôn thì đây lại là thay đổi một đời một kiếp, không có bất kỳ vật gì có thể xóa bỏ ân tình như vậy."

Tô Đình liếc nhìn hắn một cái, dường như cảm thấy bản thân mình có chút xem nhẹ người này.

"Tiên sinh có thân phận phi phàm, có lẽ không rõ ở trong lòng tiểu nhân, việc bỏ đi nô tịch quan trọng cỡ nào."

"Tiên sinh là tiên, thế gian là người, nhưng chúng ta là nô, ngay cả người cũng không phải."

"Những nô tài chúng ta này, địa vị thấp, dù sao cũng là người dưới người, vì vậy người ước ao quyền quý kỳ thực cũng như tục nhân ở thế gian, toàn tâm toàn ý muốn cầu lấy tu tiên luyện đạo."

Đinh Ngôn nói: "Tiểu nhân gặp qua danh lưu quyền quý trên triều đình, cũng đã gặp người ở tầng dưới chót nơi phố phường."

"Kỳ thực người ở ngoài phố phường không hẳn đã ngu dốt hơn người trong chốn triều đình, có lẽ bọn hắn càng thông minh hơn, nhưng thân phận địa vị của bọn hắn, đã quyết định dùng tài trí thông minh của bọn hắn cũng chỉ có thể tính toán một hai lượng bạc giữa phố phường."

"Mà người trong triều đình, trí tuệ của bọn hắn không hẳn cao bao nhiêu, nhưng vị trí có địa vị quyền bính, chỉ cần phát hiệu lệnh ra, thì sẽ liên quan đến sự sống còn của vô số người, ảnh hưởng có thể đếm bằng ức vạn kế của cải."

"Ví dụ như tiểu nhân, dù lại có bản lĩnh, ý nghĩ to lớn hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là người làm cho Đinh gia."

"Thế nhưng bây giờ tiểu nhân có bao nhiêu bản lĩnh thì đều là bản lĩnh của chính mình."

Đinh Ngôn nói mấy câu này mà tràn ngập cảm khái.

Tô Đình chưa từng làm nô, vốn nghĩ tình cảnh khi chính mình vừa mới xuyên qua đã đủ quẫn bách, đã là người ở tầng dưới chót trên thế gian, nhưng cũng chưa từng ý thức được, một hàng ở tầng càng thấp này, nghe hắn nói mấy câu cũng hơi có ngộ ra.

"Trước đó Đinh gia có một vị bạn tốt của ta, cũng là gia đinh hạ nhân, chính là đi theo Đinh nhị gia ra ngoài, vì nhị gia cản một mũi tên, khi chết đi cũng khiến nhị gia khá thương cảm, nhưng sau đó cũng bị quên lãng, vẫn không bi thương như người Đinh gia chân chính khi chết đi."

"Mà sau đó ta ở kinh thành, cũng từng nghe nói rất nhiều chuyện, có hạ nhân theo chủ nhà ra ngoài, sau khi gặp nạn, chủ nhà chết đi, hạ nhân may mắn thoát nạn, nhưng cũng vì bảo vệ bất lực mà vẫn phải chôn cùng chủ nhà."

"Thậm chí, học sĩ Thiên Chương các - Lưu đại nhân thời gian trước vừa tới đây từng có một chuyện xưa."

Ngữ khí Đinh Ngôn vô cùng trầm trọng, tràn đầy cảm thán bi ai.

"Chuyện gì?" Tô Đình hỏi.

"Tục truyền trong nhà Lưu đại nhân có một bức họa, nhưng có một vị võ đạo Đại tông sư nhìn trúng bức tranh này."

Đinh Ngôn thấp giọng nói: "Nếu không dâng tặng bức họa kia, Lưu gia sẽ gặp cảnh gà chó không yên, dù cho là nhất phẩm Đại học sĩ, cũng khó phòng võ đạo Đại tông sư. Lưu đại nhân có ý tặng tranh, nhưng trên tranh có ngự bút của hoàng thượng, nếu tặng tranh đi thì chính là bất kính đối với hoàng thượng. . . Vậy nên ông ta để tùy ý võ đạo Đại tông sư kia lấy tranh đi."

Tô Đình khẽ cau mày, không nói tiếp.

Đinh Ngôn tiếp tục kể.

"Khi đại tông sư này lấy tranh, đã đánh chết một gia đinh chặn đường, nhưng buông tha một gia đinh khác."

"Có thể vì gia pháp nghiêm chỉnh, gia đinh tránh được đường sống kia vì hộ vệ bất lực, lại bị trượng giết."

"Vậy nên dù mấy gia đinh kia có đi cản võ đạo Đại tông sư không, đều sẽ chết. . . Ngăn cản thì võ đạo Đại tông sư kia sẽ giết bọn hắn, không chặn đường, Lưu đại nhân sẽ giết bọn hắn."

Đinh Ngôn nói rằng: "Đây chính là địa vị của những hạ nhân như chúng ta."

Tô Đình thấp giọng nói: "Câu chuyện tương tự, có vẻ rất quen tai?"

Đinh Ngôn cười khổ nói: "Đúng là có tiền lệ, nghe nói 800 năm trước, tẩm cung của Lương đế bị Nguyệt phi xông vào, mà người hộ vệ lại hộ vệ bất lực, luận tội chém giết. . . Sau đó lại có người ngăn cản Nguyệt phi, bị hạ nhân của Nguyệt phi đánh chết mấy người, thậm chí, còn lại mấy cái, sau đó bởi Nguyệt phi không thích, bị Lương đế giết để giải hận."

"Hạ nhân chung quy là hạ nhân."

"Mệnh không đáng giá."

"Ta không làm hạ nhân."

"Không dám làm nô, không cam lòng một đời chỉ làm sính lễ cho chủ nhà."

Đinh Ngôn nói như vậy, ngữ khí rất nặng nề.

Tô Đình sờ sờ cằm, suy tư không nói.

Người này có ý tưởng như thế, ngày sau sợ là cũng sẽ không bằng lòng với hiện trạng, bây giờ cũng coi như là có chút năng lực, ngày sau có lẽ có thể thành đại khí.

Nhưng tiền đề là không được chết trẻ.

Sống đến nay, Tô Đình tự nhiên rõ ràng, con người có họa phúc sớm tối.

Trên đời luôn tràn ngập bất ngờ, cũng không ai biết, ngày mai có còn ngày mai không.

Ví như Tô Lập, Hà Vân Phương, ai đều cho rằng bọn hắn có tương lai xán lạn, xuất thân từ đại tộc, tài học phi phàm, một người rất có thể sẽ trở thành gia chủ quản lý cả gia tộc, một người kia rất có thể sẽ làm quan ở kinh thành.

Nhưng ai ngờ sau khi bọn hắn trêu chọc Tô Đình thì lại cùng chết trong một đêm, mất đi tiền đồ tốt đẹp.

"Nghe ngươi nói như thế, cũng có không ít cảm ngộ."

Tô Đình gật đầu nói: "Nhưng dù chuyện này đối với ngươi quan trọng bao nhiêu, thì đối với ta cũng chỉ là một câu nói mà thôi."

Đinh Ngôn nghe vậy, sắc mặt biến đổi liên tục, nói: "Kỳ thực tiểu nhân. . ."

Tô Đình phất tay nói: "Ngươi và ta vô duyên, ta không thu đồ đệ."

Hắn bình thản nói, khóe miệng hình như có nụ cười, giống như cười mà lại chế nhạo.

Đinh Ngôn liếc hắn một cái, thoáng cắn răng, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ.

Hạng người tu hành luôn coi trọng duyên pháp.

Lời đã đến nước này, đủ thấy đối phương thật sự không có ý thu đồ đệ.

Quả nhiên là vô duyên.

Đinh Ngôn lại thi lễ rồi từ biệt rời đi.