Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 23: Huyện lệnh thăm tù




     Trong ngục.

Thiếu niên diện mạo đoan chính, thần sắc bình thản, đang ngồi khoanh chân.

Hắn mặc y sam màu vàng nhạt vốn đã bị giặt nhiều đến trắng bệch.

Hắn ngồi ở góc âm u, có vẻ không đáng chú ý gì.

Hắn nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp bằng phẳng.

"Trong lao ngục âm u ẩm ướt, nếu người thường ở đây lâu, dễ dàng thương tổn đến thân thể, thậm chí thương tới hồn phách tinh thần, trở nên điên cuồng."

"Nhưng đối với người tu đạo chúng ta, bên trong lao ngục, sát khí nặng nề sẽ tổn hại đạo hạnh, giống như máu chó đen, máu nguyệt sự của nữ tử, có thể làm ô uế đạo hạnh của người tu đạo."

"Trong lao ngục này, chính là vị trí sát khí ngưng tụ, có lực chấn nhiếp của triều đình, có Ngạn Thần trấn thủ, hơn nữa vô số kẻ ác bị bắt vào lao ngục, làm ác khí ngưng tụ, mà trong số các phạm nhân lại có người phải chịu hình phạt hay bị giết chóc, cho nên chết oan, phẫn nộ, không cam lòng, e ngại, kêu khóc biến hóa thành sát khí, có thể hại thân người."

Tô Đình nhớ tới ghi chép trong quyển sách kia, không ngừng suy tính, không ngừng suy tư.

"Căn cứ vào lời nói trên quyển sách kia, lao ngục là nơi người tu đạo tương đối kiêng kỵ, nhưng lôi pháp chí dương chí cương, có thể khắc âm tà, cũng có thể khắc chế âm sát."

Hắn trầm ngâm nói: "Nếu như ta muốn ở đây tu hành, nhất định sẽ hấp thu cả sát khí, nhưng tu luyện ( Thần Tiêu Ngọc Phủ Thiên Uy Pháp Quyển ) nên có thể loại bỏ sự tổn hại từ sát khí, sẽ không sinh ra bất lợi đối với thân thể. Mà trong đầu ta có Trảm Tiên Hồ Lô, sát khí căn bản không thể ăn mòn hồn phách của ta."

"Đối với người tu đạo tầm thường thì đây là cấm địa không dám đặt chân."

"Thế nhưng đối với ta mà nói, thì nơi này có thể coi như vị trí đầy đủ linh khí, tiến hành tu hành, làm ít mà hiệu quả nhiều."

"Thực sự là chỗ tốt."

. ..

Trong khi Tô Đình khoanh chân tu hành.

Ở bên ngoài nhà tù lại là một mảnh vắng lặng.

Sắc mặt Phương đại nhân âm trầm, lặng lẽ không nói.

Mấy vị ngục tốt nơm nớp lo sợ, không dám nói gì.

Bọn họ vừa mới đang uống rượu vung quyền, đồng thời đánh cuộc mấy chuyện, nhưng không ngờ Phương đại nhân bỗng nhiên đi đến nhà lao, nhìn thấy bọn họ không tuân thủ pháp luật kỷ cương như vậy.

Kỳ thực điều này cũng không tính là chuyện lớn gì, Nhâm đại nhân lúc trước hầu như đã ngầm thừa nhận.

Nhưng Phương đại nhân luôn luôn chính trực, làm cho người kinh hãi.

"Chuyện của các ngươi chờ một lúc lại nói."

Phương Khánh hừ một tiếng, phất tay nói: "Dẫn ta đi gặp Tô Đình."

Ngục tốt run lên, nói: "Tô Đình?"

Phương Khánh nói: "Chính là Tô Đình hôm nay bị bắt."

Ngục tốt nghe vậy, lập tức rùng mình, không ngờ Tô Đình dĩ nhiên quen biết cùng Phương đại nhân, may là trước đó vội uống rượu đánh bạc, vẫn còn không kịp doạ dẫm vơ vét, cũng chưa dựa vào cơ soát người để ra tay đánh đập.

"Dẫn ta đi gặp Tô Đình."

"Vâng, đại nhân."

. ..

Đi qua địa giới âm u.

Ngục tốt dừng bước, chỉ chỉ về phía trước.

Phương đại nhân nhìn tới, chỉ thấy thiếu niên kia đang ngồi khoanh chân, thần sắc bình tĩnh, hô hấp bằng phẳng.

"Quả nhiên là người tu đạo."

Trong lòng Phương Khánh vốn mấy phần do dự, lúc này thấy thế lập tức bị đánh tan, tuy rằng ông ta không phải người tu đạo, nhưng cũng có thể nhìn ra, tư thế này của Tô Đình là đang ngồi, thấy thiếu niên này nhập thần như vậy, có lẽ đạo hạnh không cạn, đã có thể nhập định.

Không nói chuyện là hắn là người tu đạo, chỉ riêng việc một thiếu niên bị bắt vào lao ngục mà còn có thể bình tĩnh tự nhiên, ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần như vậy, cũng đủ khiến người khác phải liếc mắt nhìn.

Trong khi Phương đại nhân đang cảm khái, lại thấy thiếu niên kia mở mắt ra, trong mắt loé ra một tia sáng, ở trong phòng giam âm u này, giống như một vệt sao băng lóe qua.

Phương Khánh rùng mình, vội thi lễ, nói: "Phương Khánh bái kiến Tô tiên sinh."

Nghe thấy Huyện lệnh đại nhân cung kính như thế, ngục tốt dẫn đường kia cũng ngây người như phỗng.

Tô Đình nghe vậy cũng ngẩn ra, suy nghĩ chốc lát, hắn không có ấn tượng gì đối với người trung niên có khí độ bất phàm trước mắt này, dường như trước đây không hề quen biết, nghi ngờ hỏi: "Không biết vị đại ca này là?"

"Tại hạ là Huyện lệnh Lạc Việt quận- Phương Khánh." Phương Khánh thi lễ, ngữ khí ôn hòa.

"Hóa ra là Huyện lệnh đại nhân."

Tô Đình đứng dậy, đáp lễ lại, trong lòng thầm nhủ khó hiểu.

Hắn vốn không quen biết vị Huyện lệnh này, vì sao Huyện lệnh này lại nhận ra hắn? Mặc dù nhận ra cũng thôi đi, ông ta đường đường là quan chức triều đình, mình chỉ là một dân thường, sao lại phải cung kính như thế?

Mà ngục tốt dẫn đường kia đã đứng trố mắt ngoác mồm từ lâu.

Phương Khánh ra hiệu cho ngục tốt lui xuống rồi mới nói: "Phương mỗ may mắn từng gặp thoáng qua Tô tiên sinh ở thần miếu, biết được thân phận của Tô tiên sinh."

Tô Đình thầm nhủ một tiếng thì ra là vậy, nhưng trong lòng càng thấy quái lạ.

Nếu là như vậy thì ông ta cần gì phải cung kính như thế?

Nghi hoặc này trong nháy mắt đã tan đi.

Ở kiếp trước, khoa học kỹ thuật phát triển, những chuyện thần tiên quỷ quái đều bị xếp vào loại phong kiến mê tín, nhưng vẫn còn có nhân vật là quan lớn vững tin vào phong thuỷ, thường xin xâm đoán mệnh.

Mà ở thời đại này, chuyện thần tiên tuyệt đối không phải giả, ngay cả hoàng đế đương triều đều xây dựng ra phủ Quốc Sư, thờ phụng thần phật, huống hồ một vị Phương huyện lệnh?

Vị Phương đại nhân này chắc biết hắn là người tu đạo, vì thế mới không dám thất lễ.

"Việc của tiên sinh, Phương mỗ vừa mới biết được, đã lập tức sai người đi điều tra rõ việc này, trả lại trong sạch cho tiên sinh."

Phương Khánh thi lễ nói: "Việc này tuy chưa điều tra rõ, nhưng Phương mỗ tin chắc, Tô tiên sinh tuyệt đối không phải kẻ trộm, vì vậy tự mình đến đây bồi tội, trước hết mời Tô tiên sinh đi ra, để tránh phải chịu khổ."

Tô Đình cũng hiểu rõ suy nghĩ của vị Phương đại nhân này, vốn định đồng ý đi theo ra ngoài, nhưng trong lòng hắn hơi động, mỉm cười nói: "Nhập thế xuất thế, chính là quá trình những người như chúng ta nên trải qua, nếu đã bị bỏ tù, vậy thì cứ ở trong ngục chờ đợi. Khi nào Phương đại nhân có thể điều tra rõ ta là vô tội, lúc đó ta sẽ đi ra ngoài, cũng tránh chuyện làm Phương đại nhân phá vỡ quy củ."

Phương Khánh nghe vậy thì có chút kinh ngạc.

Trong phòng giam không phải nơi tốt lành.

Dù là ai nghe nói có thể ra tù trước thời hạn, cũng đều vô cùng vui mừng.

Huống chi người tu đạo thường kiêng kỵ nhất là chốn lao ngục, vì bị bắt vào đây sẽ bị sát khí tổn thương đến bản thân.

Sở dĩ Phương Khánh muốn thả Tô Đình ra, chính là vì mơ hồ biết chuyện này, ông ta chỉ lo Tô Đình bị giam trong lao ngục sẽ tổn hại đạo hạnh, do đó trong lòng phẫn hận, sau này nếu trả thù sẽ có thể phá hỏng vận làm quan của ông ta.

Ngoài ra, đối với Phương Khánh thì đây cũng là một cơ hội kết giao cùng người tu đạo Tô Đình lànày.

Vậy mà Tô Đình lại từ chối?

Chẳng lẽ người này có đạo hạnh cao thâm, có thể không sợ sát khí trong lao ngục thương tổn?

Vậy đạo hạnh của hắn chẳng phải còn cao hơn cả so với Tùng lão?

"Phương đại nhân không cần lo lắng, phần ân tình này Tô mỗ sẽ ghi nhớ rồi."

Tô Đình khoát tay áo một cái, cười nói: "Chỉ là lần này cũng coi như vượt kiếp. . . Đợi điều tra rõ mọi chuyện, Tô mỗ nhất định sẽ được thả ra khỏi lao ngục, cũng không tính là trễ."

Phương Khánh cẩn thận quan sát một chút, không thấy Tô Đình có vẻ oán giận gì, ở lại trong lao ngục cũng không phải chỉ nói suông, mà là thật sự muốn lưu lại, dù trong lòng khó hiểu nhưng ông ta cũng không kiên trì nữa, chỉ gật đầu nói: "Như vậy đành oan ức tiên sinh."

"Không oan ức."

Tô Đình gật gật đầu, dừng một chút mới cười hỏi: "Nói đi cũng phải nói lại, tối nay ta bị giam cầm ở đây, nếu ở bên ngoài xảy ra án mạng gì, cũng sẽ không tra được đến trên đầu ta nhỉ?"

Phương Khánh chấn động, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng khí lạnh.

Người tu đạo có phép thuật huyền diệu, pháp thuật chú giết có thể giết người trong vô hình.

Chẳng lẽ người này đã không giới hạn ở phạm vi thăm dò phong thuỷ, trắc định cát hung nữa?

Chẳng lẽ người này đã có thể triển khai phép thuật huyền diệu?