Trên bầu trời xanh thẳm.
Trong tầng mây.
Tiểu tinh linh biến thành một con chim xanh, mượn nhờ phong châu, mang cả tiểu bạch xà cùng đến, nhìn xuống phía dưới.
Nàng đang tính toán ra tay với người nào, nhưng lúc này lại thấy Đỗ Hằng ở phía dưới lại chỉ lên phía trên.
"Đây là. . ."
Tiểu tinh linh ngẩn ra, trong lòng cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, sau khi Đỗ Hằng chỉ tay.
Ở bên cạnh hắn, một người lấy cung tên ra.
Người kia vận chuyển pháp lực, khí tức cường thịnh, đủ thấy đạo hạnh cũng không cạn, mà hắn giương cung lắp tên, lập tức tản ra nhuệ khí ngút trời.
Tiểu tinh linh bỗng nhiên kinh hô một tiếng!
Trong lần thịnh hội này, lại còn có một kẻ mang theo cung tên?
Tên Tô Đình miệng xui xẻo kia, quả nhiên không thể tin tưởng!
Vèo!
Tiếng cung tên vang lên!
Chỉ thấy mũi tên kia hiện ra ánh sáng lộng lẫy, xuyên qua vòm trời, nhắm thẳng tới tiểu tinh linh.
Nàng đang ở trên không, mũi tên kia từ dưới mặt đất phóng tới, khoảng cách vốn vô cùng xa xôi, hơn nữa gió mạnh trên không luôn gào thét, dễ dàng khiến mũi tên chếch đi.
Theo đạo lý thì lần này cũng không khó tránh đi!
Nhưng trên mũi tên này dường như có chứa pháp lực, vô cùng sắc bén giống như phi kiếm vậy.
Gió mạnh trên bầu trời hoàn toàn không thể làm mũi tênbắng chệch hướng.
Mà nàng đang muốn trốn đi nhưng lại phát hiện quanh thân như bị đóng .
Nhuệ khí từ mũi tên kia nhắm thẳng vào nàng!
Mũi tên này là pháp khí!
Cây cung thần kia cũng là pháp khí!
Người bắn tên chính là Thượng nhân!
Mũi tên này bắn ra, chính là người tu hành tầng ba tầm thường đều khó mà tránh thoát được!
"Xong xong. . . Chết rồi chết rồi. . ."
Trong đầu tiểu tinh linh bỗng biến thành trống rỗng, chỉ có nỗi hoảng sợ khi đứng trước sinh tử.
Chỉ là lúc này ở bên người nàng đột nhiên bắn ra một luồng khí tức cường đại.
Một luồng khí tức này lạnh lẽo mà âm u, vô cùng hung tàn, nổi giận gầm lên một tiếng, vây quanh tiểu tinh linh.
Đây rõ ràng là một con bạch xà, toàn thân trắng nõn, không khác gì ngọc, hai con mắt lạnh lẽo, lấp lóe huyết quang.
Mũi tên này chớp mắt đã tới!
Mũi tên đâm vào lân giáp của bạch xà!
Trên không gió mạnh thổi!
Mũi tên hóa thành bột mịn!
Trên lân giáp của bạch xà chỉ hơi có một dấu vết mờ mờ!
——
Trên mặt đất.
Ánh mắt Đỗ Hằng ngưng lại.
Một mũi tên kia bắn lên trời cao, uy thế ác liệt, chính là Đại Ngưu đạo nhân đích thân tới, lấy đạo hạnh tầng ba của hắn cũng chưa chắc có thể tiếp được đến.
Lần này vốn nghĩ có thể bắn giết con chim nhỏ của Đại Ngưu đạo nhân xuống, không ngờ bên người chim xanh lại có một bạch xà bị mây trắng che dấu, chỉ khẽ lắc đầu rung đuôi, trong chớp mắt đã lớn lên, bảo vệ chim xanh kia.
"Ồ?"
Đỗ Hằng thu hồi ánh mắt, nhìn xuống.
Vị Thượng nhân kia lọ ra vẻ khó coi, thấp giọng nói: "Mũi tên này có uy lực thế nào, công tử cũng đã thấy, dưới Thượng nhân ra thì không thể chống đối, trước mắt xem ra con bạch xà trên bầu trời kia đã là yêu vật, có thể so với Thượng nhân."
Đỗ Hằng đáp một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: " Đại Ngưu đạo nhân kia đúng là cũng thật có mấy phần sức lực, ngoại trừ bảo vật có thể hóa thành người khổng lồ kia, lại còn có một con bạch xà có thể so với Thượng nhân trợ giúp, chẳng trách hắn sức lực mười phần, có gan dám trở mặt cùng ta. Chỉ có điều, bảo vật người khổng lồ kia cũng được, bạch xà yêu vật này cũng tốt, dù sao cũng chỉ bị hạn chế ở tầng bốn, mà Đại Ngưu đạo nhân hắn kia, đạo hạnh chưa đạt tới Thượng nhân cảnh, còn chưa biết được trong Thượng nhân cũng có khác biệt trên dưới, hắn còn vọng tưởng mượn hai ngoại lực có đạo hạnh tầng bốn mà muốn thắng được ta, thật là không biết sống chết!"
Trong lòng hắn ta nghĩ như vậy, rồi nhìn về phía Thượng nhân bắn cung khi nãy kia, hỏi: "Ngươi cũng là người đã tu thành Âm Thần, ngưng tựu pháp lực, lại có thêm một thanh cung thần này, bảy thần tiễn đều là pháp khí, mà không bắn giết được một tiểu yêu sao?"
Tên Thượng nhân kia nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút, giống như bị hắn ta kích thích tâm tình.
Rốt cuộc đều là người trẻ tuổi, lại còn là người tài ba trong số những người trẻ tuổi, mặc dù lúc này tạm thời đi theo bên người đối phương, nhưng khó tránh cũng có mấy phần ngạo khí.
Nghe Đỗ Hằng nói mấy câu kia, ánh mắt Thượng nhân này trầm xuống, nói rằng: "Ta tận lực triển khai, Thượng nhân đều bắn giết được, huống hồ chỉ là một con yêu xà?"
So sánh với Thượng nhân đã tu thành Âm Thần, kỳ thực yêu vật tầm thường còn dễ dàng giết hơn mấy phần.
Dù sao Thượng nhân tu luyện đến đây, có bao nhiêu đạo thuật thần thông đi theo.
Mà yêu vật tầm thường, trừ phi tự thân huyết thống bất phàm, hoặc là cũng có sư thừa, hoặc lại có kỳ ngộ khác, bằng không, tuyệt đại đa số yêu vật đều chỉ có thể tự tìm tòi, dù có thể tu hành, thậm chí có bản lĩnh đấu pháp, nhưng dựa vào yêu thuật mà tự thân chúng phỏng đoán ra thì không sánh được với truyền thừa phép thuật của người tu đạo.
"Đợi ta lại bắn một mũi tên!"
——
Trên bầu trời.
Tiểu tinh linh có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Bạch xà lớn lên, thô như cánh tay, dài khoảng một trượng, bảo hộ tiểu tinh linh ở quanh thân, dựa vào phong châu, bay lên cao, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, lộ ra vẻ giận dữ.
"Đừng!"
Tiểu tinh linh nhìn thấy người phía dưới kia lần thứ hai giương cung lắp tên, vội vàng kêu lên: "Chúng ta chạy mau!"
Trong ánh mắt bạch xà lộ ra vẻ lạnh lẽo, hiển nhiên chưa tan tức giận, nghĩ muốn trả thù, nhưng nghe tiểu tinh linh dặn dò thế cũng không dám cãi nghịch, lập tức che chở nàng, lắc đầu quẫy đuôi bay đi.
Mà đang lúc này, tiểu tinh linh mới nhớ tới chính sự, vội vã lấy Ngũ Hành Giáp mà Tô Đình giao cho nàng ra, phủ lên linh phù do Tô Đình dùng pháp lực vẽ, ném xuống!
——
"Đáng chết!"
Thượng nhân kia vừa mới vận pháp lực, đã thấy bạch xà che chở chim xanh kia, trốn trong tầng mây, cứ bỏ chạy như vậy.
Tuy rằng hắn có thể súc thế phát tiễn, thậm chí có thể giết người, thế nhưng trên bầu trời, bạch xà kia lại muốn chạy trốn thì thực sự không bắn được.
Trong lòng hắn tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành thu mũi tên, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Hằng, cũng có mấy phần xấu hổ.
Đỗ Hằng lại không có để ý tới, chỉ là ánh mắt hơi nheo lại.
"Trên trời dường như rớt xuống vật gì đó?"
Đỗ Hằng tự lẩm bẩm, nhãn lực của hắn vô cùng tốt, rõ ràng nhìn thấy khi bạch xà kia rời đi, dường như có món đồ gì từ trời cao rớt xuống.
Hắn vận pháp lực, lập tức nhìn lại.
Chỉ thấy một vật từ không trung rơi xuống!
Vật kia nhìn không rõ ràng, nhưng bên ngoài có một lá bùa bao bọc, khí tức cường thịnh bám vào.
Lá bùa này nhắc tới cũng kỳ, chỉ dùng để bao bọc sự vật, nhưng từ trên trời cao rớt xuống với tốc độ cực nhanh, tùy ý gió mạnh thổi qua mà hầu như có thể sinh ra ánh lửa, nhưng lại không bốc cháy lên, cũng không bị thổi ra đi.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn!
Vật được linh phù kia bao bọc đã rơi xuống!
Mặt đất dường như cũng vì thế mà rung động, nhấc lên bụi trần đầy trời!
Trong lòng Đỗ Hằng chợt thấy bất an, cũng thấy quái lạ, vật từ trên trời giáng xuống kia dường như vẫn không lớn bằng nắm đấm, làm sao sau khi rơi xuống đất, lại gây ra động tĩnh như vậy?
Trong lòng hắn có nghi hoặc, đang muốn dặn dò người bên cạnh đi tra xét trước, đột nhiên, phía trước lượn lờ bụi trần, bỗng nhiên vang vọng một tiếng!
Một thân ảnh khổng lồ từ bên dưới thổ địa nhảy lên, hung hãn tuyệt luân!
Người khổng lồ này mới vừa xuống đất, chưa thấy rõ diện mạo, chính là một trận quét ngang!
Nhiều người ở đây đạo hạnh chỉ tầm tầng hai, tầng ba, cũng là nhân vật có thể triển khai phép thuật, ở phàm trần tục thế cũng đều là tồn tại như thần tiên sống!
Nhưng mà người khổng lồ quét ngang qua, chính là vô số tia sáng lấp loé!
Đó là lệnh bài phát ra tia sáng hộ thân!