Sóng gió ngập trời dần tụ hội ở đây.
Mặc dù có một số người chưa đến, nhưng đa số người có năng lực, hầu như đều đã tới đây rồi.
Có thật nhiều người đã hiện thân, cũng có thật nhiều người vẫn ẩn nấp trong chỗ tối.
Nhưng không thể phủ nhận, nơi này đã ngày càng hỗn loạn.
Chu Ôn nhìn ra trong bại cục có loạn tượng, tại từ loạn tượng nhìn ra sinh cơ.
Hai mắt hắn sáng lên, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ tìm đối sách.
Theo đạo lý thì hắn không đấu lại Đỗ Hằng, mà người của hắn cũng không đấu nổi người bên phe Đỗ Hằng.
Nhưng tình huống lúc này hỗn loạn như thế, địa thế đã không giống lúc trước.
Hắn muốn phòng bị người ở phe thứ ba đến, Đỗ Hằng cũng phải phòng bị người từ phe thứ ba.
Thế nhưng Chu Ôn có thể thử để những người này va chạm với đám người Đỗ Hằng.
Ví dụ như hồng thủy trên núi mãnh liệt kéo đến, cát bụi bùn đất trên đường cũng thuận theo chảy xuống, hoàn toàn thân bất do kỷ, vì có dòng nước cuốn đi, không ngừng đi xuống.
"Nếu ta sớm chắc chắn hơn một chút, những người bên cạnh này nhất định sẽ thấy sợ hãi, người trước khiếp nhược không tiến, người sau lại mèo khóc chuột, thực sự là sẽ tự sụp đổ."
"Bây giờ có người ngoài, đẩy những người ngoài này lên phía trước, bọn hắn sẽ tận lực làm, mà người ở phe thứ ba đến, sẽ thành khôi lỗi bị chúng ta đẩy tới, rồi lại khó có thể thoát thân, để tiêu hao lực lượng bên Đỗ Hằng."
"Nhưng chỉ sợ trong những người đến này có người có thể phá trận thế của ta."
Chu Ôn không ngừng tính toán, trong lòng có vạn ngàn suy nghĩ.
Hắn nghĩ tới rất nhiều phương pháp ổn thỏa.
Dù lúc này đang vô cùng khẩn cấp, nhưng hắn cũng không thể kìm được vẫn nghĩ những biện pháp khác.
"Thôi, đành phấn đấu một hồi!"
——
Tô Đình ẩn núp trong bóng tối, nhìn mà thầm giật mình.
Chu Ôn này cũng coi như lợi hại, chỉ là tầng ba mà có thể nắm giữ nhân tâm, tụ tập mọi người, còn có bản lĩnh ứng biến như vậy.
Mấy người vừa mới hiện thân này không phải người của Chu Ôn, nhưng trong trận hỗn chiến lại bị Chu Ôn kéo vào trận thế, rồi đẩy tới đằng trước.
"Nếu như bọn hắn là người của Chu Ôn, chỉ sợ, Chu Ôn không làm được cảnh tượng như vậy."
"Chính là bởi vì không phải người của Chu Ôn, thế nên những người đi theo hắn này có thể dốc toàn lực, không hề e dè."
"Người này cực kì thông minh, được truyền thừa chính là pháp môn bài binh bày trận, cũng thực sự là làm người cảm thấy kinh ngạc."
"Quả nhiên ngàn vạn người tu hành, thiên kỳ bách quái, có các loại bản lĩnh khác nhau, cũng có thật nhiều pháp môn, dù là Thánh địa Đạo môn đều cảm thấy sửng sốt."
"Nhưng Ty Thiên giám tổ chức thịnh hội, ngoại trừ mục đích ghi chép thông tin người tu hành trong Đại Chu ra, cũng còn vì muốn biết được các loại bản lĩnh kỳ dị của người tu hành thiên hạ này."
Tô Đình mơ hồ hiểu ra.
Mà tiểu tinh linh nhìn trận đấu kia thì hết sức kích động, giống như muốn hò hét khen hay.
Tô Đình vội kèo nàng xuống, nói: "Nguy hiểm lắm. . . Ngươi trốn xa chút trước đi, tiểu bạch xà không thể bảo hộ ngươi, nó phải ở lại làm trợ thủ của ta, chính ngươi tự che chở chính mình."
Tiểu tinh linh bất đắc dĩ, đáp một tiếng rồi rời đi.
Tô Đình thở dài một hơi rồi nói: "Theo đạo lý thì một lát sau, đa số người đều đã hiện thân, chỉ còn mấy người là có thể nhẫn nhịn. . . Nhưng cũng chắc chắn sẽ không có người nào có thể nhịn như ta, thịnh hội đã tới lúc kết thúc, ngươi cần chuẩn bị trước đi, tốt nhất là ra bên ngoài làm một vòng hoa, ta muốn một cái vòng nguyệt quế."
——
Trong chỗ ở của Quốc sư.
Trung Quan Chính tán thưởng nói: "Chu Ôn này đúng là một nhân tài, có lẽ thiên phú tu đạo của hắn kém hơn đám người Đỗ Hằng, nhưng bản lĩnh thu phục nhân tâm, quản lý mọi người thì không kém. Nếu như có thể khảo sát tâm tính một phen, nhận được chúng ta tán thành, cũng có thể ngoại lệ mời vào Ty Thiên giám, sau này Ty Thiên giám ta lại có một nhân vật làm cố vấn."
Quốc sư bình thản gật đầu đồng ý: "Đúng là một nhân tài."
Ở trong thịnh hội này, có thể xưng là bản lĩnh, không hẳn chỉ xét tới đạo hạnh cao thấp, không hẳn chỉ so bản lĩnh đấu pháp mạnh yếu.
Người như Chu Ôn có thể bày mưu tính kế, kì thực cũng coi như hạng người kiệt xuất.
Trung Quan Chính liếc mắt nhìn quốc sư rồi hỏi: "Quốc sư cảm thấy thế nào?"
Quốc sư hỏi: "Ngươi cảm thấy ra sao?"
Trung Quan Chính trầm ngâm nói: "Người này tuy còn trẻ, nhưng vẫn có tài, nếu như dược rèn luyện thì không hẳn không thể trở thành trí giả như Cát tướng năm đó."
Quốc sư lắc lắc đầu, nói rằng: "Hắn vĩnh viễn không có thể trở thành người như vậy."
Trung Quan Chính hơi cảm kinh ngạc, nói: "Vì sao?"
Quốc sư nói rằng: "Bởi vì Chu Ôn có tinh lực!"
Nói xong, không đợi Trung Quan Chính đáp lời, quốc sư lại nói: "Ta từng đượcThiên Đình sắc phong, lúc đó nhìn thấy Tiên quan, người này cũng là nhân vật từ 800 năm trước, nhưng có thể ở trong bóng tối quấy đục phong vân, danh tiếng không bằng Cát tướng, nhưng bản lĩnh của người này không hẳn đã kém Cát tướng. Lúc đó ta từng có tiếp xúc với người này, sau đó gia sư đã nói, người này có thể nói là tính toán không một chỗ sai sót, người như thế thận trọng từng bước, tuyệt đối không tính sai, tuyệt đối không mạo hiểm, tuyệt đối không phấn đấu, thậm chí kết cục thân tử đạo tiêu cũng là thành quả cuối cùng mà người này tính toán."
Trung Quan Chính không biết người này, chỉ hơi cảm kinh ngạc, lại nói: "Cũng chưa chắc, Chu Ôn rốt cuộc còn trẻ nhiệt huyết, lại thêm mấy năm cũng sẽ không như thê."
Quốc sư lắc đầu nói: "Còn trẻ nhiệt huyết rồi đến khi lớn tuổi thì huyết cũng lạnh dần, nhưng như Tiên quan Bạch thị, như tướng gia Cát thị kia, có lẽ từ khi còn trẻ đã không có lòng dạ đàn bà gì, bọn họ bày mưu nghĩ kế, giết người mà không thấy máu, động niệm mà giết mọi người, cấp độ so với Chu Ôn thì cao hơn quá nhiều."
Trung Quan Chính cười nói: "Nhưng có dũng khí phấn đấu, không hẳn là chuyện xấu."
Quốc sư trầm giọng nói: "Chuyện xấu."
Hắn chỉ tay một cái, nói: "Chu Ôn chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ, dù hắn địch nổi Đỗ Hằng, cũng không đấu được người trong chỗ tối, huống chi, hắn đánh cược lần này cũng đã thua."
Trung Quan Chính ngẩng đầu nhìn lại, bỗng nhiên cả kinh.
Chu Ôn để người bên cạnh biến trận, từ đó người của phe thứ ba đến bị cuốn vào.
Nhưng trong số những Thượng nhân này, lại có hai người có thể phá trận pháp!
——
Trận pháp của Chu Ôn.
Bỗng nhiên tán loạn!
"Kẻ này xong rồi."
Tô Đình ánh mắt híp lại, nhìn thiếu niên giữa đám người.
Thiếu niên kia, hai mắt nhắm chặt, thần sắc an bình, trong miệng dường như thở dài một hơi, có chút tiếc nuối, nhưng cũng đành nhận mệnh.
Khi trận thế hết mức sụp đổ, lấy đạo hạnh tầng ba của hắn thì ở nơi đây chỉ giống như giun dế thôi.
Nhưng hắn cũng không có vẻ oán trời trách đất gì, chỉ hơi chút thất vọng, rồi đành chấp nhận vận mệnh.
Dù sao đây cũng không phải chiến đấu sinh tử, có lệnh bài hộ thân, tính mạng có thể bảo đảm.
Mà ở bên kia, Đỗ Hằng lộ ra nét mừng, người đứng bên cạnh hắn ta quét ngang tới, mà bản thân hắn ta lại nhắm thẳng vào Chu Ôn, chỉ cần một đạo thuật đã đánh thiếu niên này bay xa mười mấy trượng, để lệnh bài trên người hắn lấp loé lên, chợt biến mất.
Nếu không phải có lệnh bài, Chu Ôn cũng đã thân tử đạo tiêu.
"Cuối cùng cũng coi như giải quyết xong hắn."
Đỗ Hằng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếp theo lại là thế cuộc càng trầm trọng.
Nhân vật khắp nơi lục tục kéo đến, nơi này đã là chiến trường cuối cùng.
Khi Chu Ôn thất bại, nhìn người thuộc phe Đỗ Hằng còn đang quét ngang người tu đạo còn lại, trong chỗ tối cũng có thật nhiều người đã không kiềm chế nổi.
Nếu chờ Đỗ Hằng thu dọn xong tàn cục, như vậy tình huống càng không ổn.
Những người còn lại chỉ có thể lần thứ hai liên thủ, trước tiên đánh bại Đỗ Hằng, rồi mỗi người lại dựa vào thủ đoạn của riêng mình để tranh cướp lẫn nhau.
Có suy nghĩ như vậy, trong chỗ tối có thật nhiều người liên tiếp nhảy ra ngoài.
Mà ở phía đông, cũng có một thân ảnh cường tráng chạy ra, ngang nhiên rít gào.
Đây là một gấu lớn, cao tới khoảng một trượng, phi thường hùng tráng, lực lượng lớn vô cùng, còn có uy thế Thượng nhân, đặt chân giữa trường có thể quét ngang bát phương.
Thấy con hùng yêu này, trong lòng Tô Đình vui vẻ, thầm nghĩ: "Lại tới nữa rồi, những người có thứ tự khá cao mà tiểu tinh linh nói trước đó, cơ bản đến đông đủ!"
Lúc này tình cảnh đã vô cùng hỗn loạn.
Tán tu khắp nơi có tâm liên hợp, để chống đỡ đám người Đỗ Hằng, nhưng cũng sợ sệt bị người sau lưng đâm đao, bó tay bó chân.
Trái lại là con gấu lớn này hung hãn tới cực điểm, không kiêng dè gì.