Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 243: Tô Đình lạnh rồi




     Tình cảnh nhất thời vắng lặng.

Thiếu niên vừa mới đánh lén Đỗ Hằng một đao, cả người đầy hăng hái, coi mọi người như không có ai, đứng trên cao nhìn xuống bát phương, chỉ điểm sơn hà.

Nhưng chỉ vừa nói được một nửa, thiếu niên này đã bị người khác ở phía sau đập một nhát, trực tiếp cắm mặt vào trong bùn, không còn nhúc nhích.

Mà ở phía sau thiếu niên vốn đứng thẳng kia lại dần dần lộ ra một người, rõ ràng là thân ảnh đạo nhân, diện mạo cũng còn trẻ, thần sắc lạnh lùng, trong tay nắm chặt một viên gạch màu đen, ánh mắt lạnh lẽo.

"Người này. . ."

Trong lòng chúng giả hơi lạnh lẽo.

Dù là Đỗ Hằng, hay Đông Phồn tăng nhân, đều cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì đạo nhân tuổi trẻ này lại có tu vi tầng năm, nhưng từ khi lần thịnh hội này bắt đầu tới nay, người này còn chưa từng ra tay, gần như luôn mai danh ẩn tích, khiến người ta lãng quên hắn.

Sau khi hắn hiện thân, dường như mới có người chú ý tới hắn.

Người này có thuật ẩn nấp không kém gì Ngũ Nguyệt đạo nhân, mà đạo hạnh của hắn lại cao hơn Ngũ Nguyệt đạo nhân.

Vị đạo nhân tuổi trẻ này đảo mắt qua, vẫn luôn chú ý tới Tô Đình, trên trán khẽ nhăn lại một cái.

Hắn vốn tưởng rằng sẽ ẩn nấp đến cuối cùng, sau đó đánh một đòn giành lấy vị trí người đứng đầu thịnh hội, sau đó một bước lên trời.

Nhưng hắn cũng thoáng nghe thấy, người này đã đánh bại Ngũ Nguyệt đạo nhân, hắn có thể nhìn thấu thuật ẩn nấp của Ngũ Nguyệt đạo nhân, cũng chưa chắc đã không thể khám phá ra thuật ẩn nấp của chính mình.

Mà quan trọng nhất chính là thủ đoạn lúc trước Đại Ngưu đạo nhân này đánh lén Đỗ Hằng, hắn đặt tay lên ngực tự hỏi rồi kết luận là hắn cũng không thể ngăn cản được.

Thế nên không bằng hắn ra tay trước một bước, bắt lấy Đại Ngưu đạo nhân.

Còn những người khác, cũng chưa chắc đã có thể thắng được hắn.

"Hả?"

Đạo nhân tuổi trẻ đang muốn tiếp tục biến mất, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy quái lạ.

Hắn không suy nghĩ nhiều, thuận tay lại đập một viên gạch xuống ót Tô Đại Ngưu.

Đầu của Tô Đại Ngưu chìm vào trong đất bùn, cả người cũng không nhúc nhích, chỉ có máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ bụi bặm, mà sinh cơ dần biến mất, hiển nhiên đã ngỏm rồi.

Mọi người ở đây, tuy nói đều là người trẻ tuổi, nhưng tu hành lâu ngày cũng từng thấy mạng người, nên cũng không có gì không khỏe.

Chỉ là tình cảnh hơi cứng đờ.

Nhưng không chờ đám người phản ứng lại.

Mặt đất chấn động!

Tranh đấu lại tiếp tục.

Bởi vì đạo sĩ tuổi trẻ đánh lén Đại Ngưu đạo nhân này lại muốn biến mất.

Trong lòng đám người đều biết, đạo sĩ tuổi trẻ có bản lĩnh ẩn nấp quá cao minh, nếu như để hắn biến mất, thì trên đầu đám người luôn lơ lửng một thanh kiếm sắc.

Trong lòng đám người cũng biết không thể để mặc hắn rời đi, nên lập tức ra tay nhằm về phía đạo sĩ trẻ tuổi kia.

Tình cảnh tranh đấu tiếp tục có vẻ vô cùng hỗn loạn.

Mà Đại Ngưu đạo nhân từng lực ép toàn trường trong nháy mắt, vẫn nhào trên đất, cũng không nhúc nhích.

——

"Chuyện gì thế này?"

Tiểu tinh linh bay trên bầu trời, trợn mắt ngoác mồm.

Nàng nhìn thấy Tô Đình lén ra tay, đánh trọng thương Đỗ Hằng, đang muốn lực ép toàn trường, lại bị người khác lén lút đập một viên gạch, sau đó lập tức ngã nhào xuống.

Hiện tại Tô Đình lại không nhúc nhích, hiển nhiên tình huống vô cùng không ổn.

Tô Đình vừa mới lên sàn, kết quả lại lật thuyền?

Tô Đình cho rằng hắn là nhân vật chính ra trận cuối cùng, đảm nhiệm nhân vật ngư ông, trên thực tế còn có thợ săn chân chính không ra trận, coi Tô Đình là chim sẻ?

Cuối cùng ra trận mới là nhân vật chính, kết quả Tô Đại Ngưu không phải người ra trận cuối cùng?

"Xong rồi, lật qua lật lại. . ."

Nàng vỗ vỗ tiểu bạch xà, vội nói rằng: "Mau mau lẻn xuống xem một chút, theo đạo lý thì có lệnh bài ở nơi đó, hắn sẽ không bị đánh chết. . ."

Tiểu bạch xà cũng hơi căng thẳng, tìm một phương hướng rồi lẻn xuống phía dưới.

Nó cũng được Tô Đình truyền cho thuật ẩn nấp, lén lẻn xuống dưới, hơn nữa bản thể của nó vốn nhỏ bé, không quá dễ thấy, so với người lúc trước đánh lén Tô Đình kia còn khó phát hiện hơn.

Nó lặn xuống bên người Tô Đình, bò qua bò lại trên người Tô Đình.

Một lát sau, nó mới coi như tra xét rõ ràng, nhưng lại chưa từ bỏ ý định, lần thứ hai tra xét, vẫn không dò ra nửa điểm sinh cơ trên bộ thân thể này, thế là bất đắc dĩ rời đi.

Bò đến ngoài rìa vùng hỗn loạn.

Tiểu tinh linh bay xuống, mang nó lên trời cao.

"Thế nào rồi?"

Tuy rằng tiểu tinh linh rất muốn nhìn thấy Tô Đình bị người cầm gạch đập, nhưng cũng không muốn Tô Đình xảy ra chuyện, vẻ mặt cũng tràn đầy sầu lo.

Tiểu bạch xà lắc lắc đầu, vẫy vẫy đuôi, ý tứ chính là: Lạnh.

Tiểu tinh linh run lên.

Tô Đình lạnh?

——

Dư Nhạc đạo nhân im lặng, không thể tin tưởng.

Vân Tích đạo nhân trợn mắt ngoác mồm, ngạc nhiên một lúc lâu.

Trong khoảng thời gian ngắn, thầy trò hai người kinh ngạc tới cực điểm.

Vị ngoại môn trưởng lão Nguyên Phong sơn này mới ra trận không quá một câu nói, đã bị người ta cầm gạch đập ngã?

"Chuyện lạ."

Vân Tích đạo nhân cảm thấy rất thoải mái, nhưng lại cảm giác vị trưởng lão Nguyên Phong sơn này ngã quá nhanh rồi.

——

Trong chỗ ở của quốc sư, cũng một mảnh trầm mặc.

Trung Quan Chính thở dài một hơi, nói: "Lần thịnh hội này bắt đầu tới nay, chỉ có một màn trước mắt mới khiến lòng người vui sướng."

Quốc sư cười lạnh một tiếng, nói: "Các đời thịnh hội tới nay, nếu như dựa vào bản lĩnh thì có lẽ Tô Đình còn khó làm người đứng đầu, nhưng nếu bàn về bản lĩnh đê tiện vô liêm sỉ, hắn có thể làm đệ nhất."

Nói xong, quốc sư phất tay nói: "Đi chuẩn bị thôi, người đứng đầu lần thịnh hội này, nhất định chính là Tô Đình."

Trung Quan Chính lắc đầu nói rằng: "Nhue thế không công bằng, dù hắn có phải là đệ nhất thịnh hội không, kỳ thực quốc sư đều đã quyết định hắn là đệ nhất."

Quốc sư bình thản nói: "Ngươi nói đúng, dù hắn có thể đoạt được vị trí người đứng đầu hay không, hắn đều là đệ nhất. Thế nhưng, lần này, hắn có thể dựa vào bản lĩnh để đoạt được đệ nhất, không tin ngươi chờ xem. . ."

Trung Quan Chính lặng lẽ nói: "Hắn không phải đã bị người đập ngã sao?"

Quốc sư chậm rãi nói rằng: "Nhưng hắn còn có thể chuyển bại thành thắng."

Nói tới đây, quốc sư vỗ vỗ bờ vai của ông, nói rằng: "Có thể khiến Nguyên Phong sơn coi trọng hắn, không phải thiên tư, mà là vì hắn vô liêm sỉ, nếu bàn về điểm này, ngươi cũng không bằng hắn."

——

Oanh!

Đỗ Hằng dốc sức ra tay!

Đạo thuật di chuyển, địa thế chếch đi!

Tô Đình vốn cắm mặt trên đất, giống như đã ngỏm rồi, lại lập tức bị vùi lấp dưới bụi bặm.

Mà trên mặt đất, hỗn chiến vẫn vô cùng khốc liệt.

Trong tình huống chính diện tranh đấu, không có các loại hạn chế như trận pháp, dù có muốn đục nước béo cò cũng không dễ, bây giờ giữa trường hầu như đều là Thượng nhân.

Ngoại trừ Thượng nhân ra, người tu đạo khác hoặc là đều bị diệt đi, hoặc là đã chạy ra bên ngoài trận hỗn chiến này, bảo toàn tự thân.

Trước mắt những vị Thượng nhân này, cũng đều không phải người tầm thường.

Sơn mạch nơi này hầu như đều bị đánh sụp!

Kim mộc thủy hỏa thổ, lôi đình phong sương, các loại khí tức ở khắp mọi nơi.

Mặt đất cháy đen, lại che kín băng sương.

Cây cỏ khô héo, rồi lại đâm chồi.

May mà là có lệnh bài hộ thân, bằng không tình cảnh nhất định sẽ là thi thểv, nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng dù không có thi thể khắp nơi, không có máu chảy thành sông, cũng vẫn tàn tạ khắp nơi.

Ngay cả tiểu tinh linh đang bay trên tầng mây, đều cảm thấy vô cùng ngơ ngác.

Dù cho cường hãn như Đỗ Hằng cũng đã bị thương khắp người, sắc mặt tái nhợt.

Tranh đấu khốc liệt rốt cục đến cuối cùng.

Thịnh hội sắp kết thúc.

Mà tranh đấu cũng sắp kết thúc.

Người đứng đầu thịnh hội nhất định là trong số những người này!