"Ha ha ha. . . La la la. . . Ta là người thắng lớn cuối cùng. . ."
"Các ngươi tiếp tục đi, các ngươi tới đánh ta này!"
Giọng nói dưới mặt đất, từ nơi xa xôi truyền đến, không có vẻ sợ hãi gì.
Ánh mắt mọi người nghiêm nghị, lần thứ hai ra tay!
Nơi truyền ra giọng nói kia lại bị đạo thuật luân phiên đánh mười bảy mười tám lần.
"Không đúng."
Đám người Đỗ Hằng tập trung tâm thần cao độ.
Mà đạo sĩ tuổi trẻ kia lại trầm tư, thấy rất quái lạ, hắn khẽ nhắm mắt, nhớ tới biến hóa lúc trước.
Theo đạo lý thì Đại Ngưu đạo nhân đã bị hắn đập trúng một viên gạch, đáng lẽ sẽ gặp nguy hiểm cho tính mạng, mà lúc trước, trên người Đại Ngưu đạo nhân cũng thực sự không có sinh cơ.
Nhưng hắn lại hoảng hốt cảm thấy quái lạ, chỉ là bị người khác cắt đứt suy nghĩ, tự lo không xong nên không xem kỹ.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy bọn hắn đang tham gia thịnh hội, có lệnh bài hộ thân, nếu Đại Ngưu đạo nhân gặp nguy hiểm tới tính mạng, như vậy lệnh bài sẽ kích phát, tinh khí cũng sẽ tràn ra, sau đó đưa Đại Ngưu đạo nhân đi, nhưng khi đó sao Đại Ngưu đạo nhân vẫn còn ở đây?
Lúc đó trong lòng hắn đã cảm thấy quái lạ, nhưng không hiểu rõ chân tướng, chỉ tiện tay lại đập một viên gạch nữa, mà lần đó, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, tất cả mọi người cũng thấy rõ, hắn dùng một viên gạch gần như đã đập vỡ đầu Đại Ngưu đạo nhân.
Nhưng dù như vậy, ý nghĩ quái lạ trong lòng vẫn chưa tan đi, trong lúc bỗng nhiên, lại có người ra tay với hắn, thế là hỗn chiến lại nổi lên.
Tất cả đám người đều ở trong cuộc chiến, không thể phân tâm, nên cũng quên đi chuyện gì đó.
Bây giờ nhìn lại, mới thấy lệnh bài của Đại Ngưu đạo nhân không kích phát!
Thế nhưng với bản lĩnh của hắn, viên gạch thật sự đập trên đầu, chính là Thượng nhân tầng sáu cũng không thể chịu đựng, huống chi Đại Ngưu đạo nhân?
Trừ phi, người kia căn bản không phải Đại Ngưu đạo nhân?
"Không phải Đại Ngưu đạo nhân kia?"
Ánh mắt đạo sĩ tuổi trẻ nghiêm nghị.
Người bị hắn đánh lén không phải Đại Ngưu đạo nhân, vậy Đại Ngưu đạo nhân ở đâu?
Đạo sĩ tuổi trẻ lui mấy bước, trong lòng thấy rất nặng nề, nhớ tới người đã ra tay với hắn, khiến tình hình sau đó rối loạn kia. . . Sau khi người kia ra tay thì lại không thấy tăm hơi, giống như là một người đạo hạnh tầng ba, đã chạy ra bên ngoài chiến cuộc?
Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn hiểu ra cái gì, kêu lên: "Bản thể hắn không ở dưới đất!"
Âm thanh vừa mới truyền đi, đám người mới kinh ngạc dừng tay.
Bỗng nhiên một tia sáng đen từ bên cạnh hắn bắn tới!
Tia sáng đen này sắc bén ác liệt, chớp mắt đã tới!
Đạo sĩ tuổi trẻ đang muốn ẩn vào hư không!
Một đao này xuyên phá hư không!
Đạo sĩ tuổi trẻ rên lên một tiếng, ngã ra ngoài.
Âm thanh từ dưới lòng đất đến, đao lại bắn ra từ phương tây.
Sau đó là một tia chớp, , bổ trúng một vị Thượng nhân.
"Bầu trời vang trầm một tiếng! Tô mỗ lóe sáng lên sàn!"
——
Trong Ty Thiên giám một trận yên tĩnh.
Dư Nhạc không ở trong, nhìn thấy rõ tình cảnh, chỉ thầm hô một tiếng lợi hại.
Sắc mặt Vân Tích khó coi, chỉ cảm thấy lần này phụ trách thịnh hội có thêm một gia hỏa này, quả thực là thất bại trước nay chưa từng có.
Trung Quan Chính nhìn thấy tình cảnh này, cũng vẫn khá bình tĩnh, dù sao ông đã sớm có dự liệu.
Quốc sư bình thản nói: "Mặc dù có chút đắc ý vênh váo, cũng may coi như suy nghĩ chu toàn chút."
Lúc đó Tô Đình bị đạo sĩ kia đập ngã bằng một viên gạch, sinh cơ tiêu hết.
Kỳ thực khi đó, người người đều cảm thấy quái lạ, nguyên nhân chính là sau đó đạo sĩ kia lại thuận tay đập thêm một nhất, sau đó nữa lại có người ra tay, gây ra hỗn chiến, khiến tất cả mọi người bị cuống vào hỗn chiến, đồng thời lại vùi lấp"Thi thể" Tô Đình xuống, giống như đã biến mất.
Cái gọi là người trong cuộc thì mơ hồ, trong tình huống tự lo cho bản thân còn không xong thì đa số người đều sẽ tự vệ, không thể phân tâm. Nhưng quốc sư nhìn là hiểu, người ra tay kia mới là Tô Đình.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Tô Đình đã có cân nhắc.
Trung Quan Chính cười nói: "Nếu Chu Ôn vẫn còn, có lẽ có thể phân ra một chút tâm tư, để suy nghĩ chỗ cổ quái kia."
Quốc sư khẽ lắc đầu, nói rằng: "Như vậy người mà Tô Đình ra tay ám sát trước tiên sẽ là Chu Ôn. . . Hơn nữa, lúc trước trong số những người kia cũng chưa chắc đã không phát hiện ra đầu mối."
Trung Quan Chính chợt nói: "Trước đó Nguyên Phong sơn trước đó đã tiết lộ tin tức cho hắn thấu? Không chỉ là tin tức liên quan với thịnh hội, mà còn cả tin tức về người tu đạo khắp nơi?"
Quốc sư bình tĩnh nói: "Nguyên Phong sơn không có sức lực để thống kê những tán tu này, phần này tin tức là từ bên trong Ty Thiên giám truyền đi, ngươi thay ta đi thăm dò một hồi."
——
"Ta đã nói rồi, sao tên kia có khả năng lạnh được?"
Tiểu tinh linh bay trên bầu trời, đánh tiểu bạch xà một cái, nói rằng: "Sau này phải thông minh một chút, không nên bị tên kia lừa gạt."
Tô Đình có thuật liễm tức, bàn về bản lĩnh ẩn nấp, so với đạo sĩ tuổi trẻ tay cầm viên gạch kia chỉ có hơn chứ không kém.
Hơn nữa Tô Đình còn học nàng thuật biến ảo, đây là pháp môn bí truyền của Chính Tiên đạo, là Cát Chính Hiên truyền thụ cho nàng.
Lúc đầu đúng là nàng khá kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại.
Người bị đập tuyệt đối không phải Tô Đình, cũng tuyệt đối không thể giả chết. . . Một viên gạch kia đập xuống vừa nhanh vừa mạnh, sau đó còn bổ sung thêm một nhát, dưới ánh mắt của mọi người lại càng là hung hãn, Tô Đình không phản kháng, mặc kê một viên gạch đập xuống sau gáy, dù bản thân có là đồng da sắt cũng bị đập chết.
Hơn nữa, lấy tính tình sợ chết của Tô Đình, dù thật sự có bản lĩnh ngăn cản được, cũng tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.
Vậy "Tô Đình" kia nhất định Ngũ Hành Giáp biến thành, hơn nữa còn trải qua Tô Đình dùng thuật biến ảo để ngụy trang. Mà bản thân hắn lại ngụy trang thành những nhân vật khác, sau khi gợi ra hỗn chiến thì lại ẩn giấu trong số những người tu đạo tầng ba kia, thoát khỏi trung tâm hỗn chiến.
Hiện tại hắn lại lặng yên vòng trở lại, đủ thấy chỗ đê tiện vô liêm sỉ của hắn.
"Chẳng trách những ngày này cứ quấn lấy ta học thuật biến ảo, còn làm bộ hào phóng đưa Long Hổ Huyền Đan cho ta mượn ngửi mấy lần, hóa ra vẫn là bụng đầy ý nghĩ xấu."
——
Mà ở phía dưới, ánh mắt mọi người cũng nhìn lại.
Chỉ thấy thiếu niên kia mặc y sam vàng nhạt, có vẻ tráng lệ nhưng không tục khí, cũn còn có gió không biết từ đâu đến thổi đến khiến quần áo hắn bay phần phật, sợi tóc lay động.
Mà trên đất, vẫn còn có âm thanh tiếp tục truyền đến: "Các ngươi tới đánh ta đi. . ."
Sắc mặt Tô Đình không dễ nhing lắm, luôn cảm giác giống như đang hát nhép rồi bị vạch trần vậy, hắn vội cắt đứt pháp lực để âm thanh dừng lại, nhưng lại cảm giác gió thoáng hơi lớn, trong lòng tính toán, gần như cũng được.
"Ấn tượng ra trận gần đủ rồi, lại thổi nữa thì pháp lực của ta sẽ tiêu hao rất nhiều."
Hắn bất đắc dĩ ngừng lại, chợt tiến lên một bước, đạp lên trên người đạo sĩ tuổi trẻ, cười nói: "Cuối cùng ra trận, mới là nhân vật chính. . . Ngươi cho rằng ngươi mới là người ra trận cuối cùng? Sai rồi, Tô mỗ mới là người ra trận cuối cùng, lúc trước chỉ là ta một bộ hóa thân của ta mà thôi, ha ha ha. . ."
Hắn bật cười, tiện tay đánh ra một đạo thuật cho Thượng nhân lúc trước bị lôi pháp của hắn bắn trúng, khiến Thượng nhân gặp nguy hiểm cho tính mạng, khiến lệnh bài kích phát, tinh khí tràn ra.
"Nam mô A di đà phật."
Đông Phồn tăng nhân thấy thế, hai tay tạo thành chữ thập, nói: "Chẳng trách khi đó chúng ta cảm thấy quái lạ, nhưng cũng không thể nhìn rõ điểm lạ trong đó, hóa ra là ngươi chết rồi nhưng không có lệnh bài kích phát, Chân khí tràn tán, nhưng lại có người không nhịn được ra tay, loạn tượng lộ ra, không rảnh để ý tới. Trong sở học của tiểu tăng, ngược lại cũng từng gặp pháp môn như vậy, gọi là thuật mê hoặc, đạo hữu dùng dường như hơi nông cạn."
Tô Đình cả giận nói: "Thuật mê hoặc chó má? Hơn nữa, ngươi nói trình độ có chút nông cạn cái gì, còn không phải vẫn bị Tô đại công tử ta hãm hại ngươi sao? Đầu trọc ngươi chờ đấy, chờ một lúc ta đánh ngươi trước. . ."
Lại nói một nửa, Tô Đình đột nhiên cảm giác thấy dưới khố sinh gió.
Chính là đạo sĩ tuổi trẻ bị hắn dùng thần đao gây thương tích, bị hắn đạp dưới chân, lại giơ gạch đen lên, đập tới đũng quần Tô Đình!