Trước cửa đạo quan.
Đạo nhân kia kinh ngạc nửa ngày.
"Phù bút của ta. . ."
Hắn thì thào một tiếng, nhìn về phía Dư Nhân, giống như muốn nói gì đó.
Dư Nhân thấp giọng nói: "Có lẽ là nhị lão gia lại quên rồi."
Đạo nhân này cười khổ nói: "Ngươi nói phải nhị lão gia đã thích phù bút kia của ta nên muốn chiếm đoạt không? "
Dư Nhân vội lắc đầu, nói ra: "Đừng nói bậy, làm vãn bối sao dám nói lung tung nhị lão gia là trưởng bối chứ, hơn nữa hắn còn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi Đại Chu, dù pháp bảo có bày trước mặt, cũng không đánh động được hắn, huống chi chỉ là một phù bút, ngươi chớ suy nghĩ nhiều, lần sau nhị lão gia nhớ lại, nhất định sẽ trả lại cho ngươi."
Nói xong lời này, lại nghĩ tới tác phong làm việc của nhị lão gia, cùng cử động khi nãy, trong lòng của hắn cũng có phần thấp thỏm, cảm thấy lời mình vừa mới nói ra thực không đáng tin lắm.
Đạo nhân kia cười đến mức cứng ngắc, miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một trận gió quét tới.
Trong cơn gió này mang theo vẻ cổ quái, không phải là gió thật, cũng không có khí tức của nhân tộc.
"Lớn mật!"
Dư Nhân biến sắc, trong tay nhấn một cái, lập tức có lôi đình hiện ra, miệng quát: "Yêu nghiệt phương nào, dám can đảm làm càn ở trước cửa đạo quán? "
Hắn vừa dứt tiếng, lại thấy rõ luồng gió quỷ dị kia, vội vàng thu pháp thuật.
Chỉ thấy trong cơn gió kia rõ ràng là năm con tinh quái, chính là năm con tinh quái mà nhị lão gia giấu dưới xe ngựa.
Đám đạo nhân nhìn năm con tinh quái này, biết là do nhị lão gia mang tới nên cũng không ra tay diệt sát.
"Các ngươi không đi theo nhị lão gia sao, vì sao lại trở về? "
Dư Nhân hỏi một tiếng như vậy.
Mà đúng lúc này, năm con tinh quái kéo lấy hai lá thư, đưa tới gần trước mặt.
Một bức đưa tới trước mặt Dư Nhân.
Một bức lại đưa tới trước mặt chủ nhân của phù bút kia.
"Nhị lão gia mệnh các ngươi đưa tới?" Dư Nhân hỏi.
Năm con tiểu quái đều gật đầu, chợt liếc nhau, khí tức kết hợp lại rồi cùng nhau rời đi, nhanh như gió táp,.
"Chuyện này. . ."
Đạo nhân kia và Dư Nhân hai mặt nhìn nhau.
Trước khi nhị lão gia đi, nói sau này sẽ viết thư cho bọn hắn.
Không ngờ khoảng ‘Sau này’ này lại tới quá nhanh.
Có lời gì, vì sao không thể nói rõ trước mặt chứ?
"Nhị lão gia không phải là thường nhân, nhất định là có thâm ý."
Dư Nhân nói như vậy, đạo nhân kia cũng kinh ngạc gật đầu.
Hai người đều có một phong thư.
Mà bức thư trong tay đạo nhân kia rõ ràng là viết: Ngoại môn trưởng lão Nguyên Phong Sơn -Tô Đình, tạm mượn của đồ tôn một cây phù bút, đây là giấy nợ.
Mà phía sau tờ giấy viết thư này lại có một tờ khác, viết rất nhiều.
Đồ tôn, nhị lão gia dùng phù bút này rất thuận tay, hiện tại vội vã rời khỏi kinh thành, trước hết cứ ghi vào sổ sách của ta, ngươi có thể trở về núi, bẩm báo cùng tông môn, tông môn nhất định sẽ trả lại ngươi một cây phù bút tốt hơn. Không cần lo lắng, nhị lão gia nhà ngươi dù sao cũng là trưởng lão, tông môn phát cho ta một cây phù bút cũng là chuyện nên làm.
Đạo nhân này nhìn hai tờ giấy viết thư trong tay, nhất là tờ giấy vay nợ kia, vẻ mặt kinh ngạc.
Từ nhỏ hắn đã sinh ra ở Nguyên Phong Sơn, chưa từng thấy dạng giấy nợ như vậy.
"Thu lại đi."
Dư Nhân cười nói: "Nhị lão gia nói rất có lý, ngươi giao giấy nợ này cho tông môn, trong môn tất nhiên sẽ trả lại cho ngươi một cây phù bút. Chỉ là lời này nhị lão gia không tiện nói thẳng, có lẽ là ngại vì thân phận trưởng bối nên xấu hổ mở miệng."
Hắn không nhịn được cười lên, chợt nhìn về phía một bức thư trong tay này, chợt biến sắc mặt, ánh mắt ngưng trọng.
——
Dư Nhân đồ tôn, nể tình ngươi luôn lễ kính, thực tình đối đãi với đối nhị lão gia ta, cho nên ta muốn chỉ điểm ngươi một đôi câu.
Ngươi từ thánh địa tu hành là Nguyên Phong Sơn đi vào hồng trần thế tục tràn đầy bụi bặm là vì nhập thế.
Tông môn để ngươi nhập thế, ngươi lại luôn ở trong đạo quan, giấu ở nơi hẻo lánh, luôn đóng cửa tu hành, mà không dám đi ra ngoài lịch luyện, sợ bị trốn phàm trần quấy nhiễu.
Vì thế, điểm khác biệt duy nhất với chuyện ngươi tu hành bế quan ở Nguyên Phong Sơn có lẽ là nơi ở, hoàn cảnh tu hành ở nơi này so với Nguyên Phong Sơn thì kém hơn quá nhiều.
Hành động này của ngươi lại biến thành tầm thường.
Không trải qua hồng trần thế tục, thì sao có thể siêu thoát ra ngoài
Ngày sau đến kỳ hạn lịch luyện ngươi lại về núi, sau này một khi lại nhập thế, lại đến trải nghiệm chuyện chốn hồng trần, cũng khó tránh khỏi sẽ trầm luân vào trong.
Ngươi vốn ở Nguyên Phong Sơn, là người thế ngoại, nhưng vì sao lại muốn tới nhập thế
Ngươi phải nhớ, nhập thế sở dĩ được gọi là nhập thế, chính là cần khám phá rõ trần thế, sau đó mới có thể chân chính xuất thế.
Lần nhập thế lịch luyện này, kỳ thật vì cách làm này của ngươi nên có thể nói là phí công.
Lúc này ngươi và những đồng môn ở trong núi tu hành kia vốn giống nhau, đều không đạt được hiệu quả khi nhập thế, ở nơi trọc thế này, ngươi còn ngược lại không bằng bọn hắn.
——
"Nhị lão gia. . ."
Sắc mặt Dư Nhân liên tục thay đổi, chợt thành tâm thành ý khom người cúi xuống về hướng Tô Đình rời đi, nói: "Đa tạ nhị lão gia chỉ điểm."
Trong lúc hoảng hốt, hắn nhớ lại cảnh khi Tô Đình mới tới kinh thành, rồi gặp mặt hắn.
Lúc ấy nói tới chuyện nhập thế này, dường như nhị lão gia có vẻ muốn nói lại thôi.
Có lẽ là nhị lão gia và mình chưa thân quen gì, muốn chỉ điểm cũng không tiện nói với một người vừa quen sơ không thân thiết gì, cũng sợ lời thật thì khó nghe.
Bây giờ sau một thời gian ở chung, hắn thấy mình làm người cũng tốt nên mới nói thế.
Những lời này đúng là như đang cảnh tỉnh.
"Nhị lão gia nhìn như cà lơ phất phơ, làm việc không có chương pháp, kì thực trong lòng lại hiểu rõ mọi thứ, chỉ là không thích trói buộc, từ đó hành vi phóng túng thôi."
Dư Nhân thở ra một hơi thật dài, nhìn về phương hướng Tô Đình rời đi, ánh mắt đã không giống lúc trước nữa.
Ngoài sự kính sợ đối với thân phận, còn có một tầng kính sợ đối với chính Tô Đình.
Mọi chuyện đều nhìn thấu.
Không bị lễ pháp thế gian trói buộc, lời nói cử chỉ chẳng hề bị giới hạn trong lễ nghi.
Đây là một loại hình thức siêu thoát phàm trần khác.
"Giống như Chân Nhân vậy."
Dư Nhân ngồi thẳng, cuối cùng trong lòng cũng hiểu rõ, vì sao một thiếu niên có tuổi nhỏ hơn mình, đạo hạnh còn kém hơn mình lại có thể trở thành trưởng lão Nguyên Phong Sơn, thành sư thúc tổ của mình.
Quả nhiên không giống bình thường.
——
Ở cửa thành.
"Trở về "
Tô Đình tung phù bút, cười hai tiếng, thu vào trong ngực, nhìn về phía năm con tiểu quái kia, nói: "Đều đã đưa tới rồi? "
Năm con tiểu quái vội gật đầu.
Tiểu tinh linh nói ra: "Ngươi viết cái gì cho bọn hắn ?"
Tô Đình nghiêm túc nói: "Ta tự giác có ngộ tính cao, bản lĩnh phi phàm, tầm mắt siêu thoát tam giới lục đạo, nhìn ra bọn hắn tu hành không đủ, cho nên giơ ngón tay chỉ điểm một phen, vạch cho bọn hắn một con đường bằng phẳng thông tới thần tiên cảnh."
Tiểu tinh linh liếc mắt, nói: "Những đạo nhân trong đạo quán kia, tuổi người nào cũng lớn hơn ngươi, tu vi ai cũng thâm hậu hơn ngươi, ngươi chỉ điểm cho bọn hắn, không sợ bị cười đến rụng răng "
Tô Đình tức giận nói: "Sao lại thế? Vì mấy câu nói đó, mà ta ở chỗ quốc sư đã lục tìm mấy canh giờ, đọc thật nhiều sách, mới có thể viết ra mấy lời tốn nhiều tâm tư như vậy, nói một đống lời mà chính ta cũng không hiểu, ta dám đánh cược, tiểu tử Dư Nhân nhất định đã coi ta là thành cao nhân cao thâm khó lường!"
Tiểu tinh linh cười nhạo một tiếng.
"Không tin à?"
"Không tin!"
"Đánh cược đi! Nế ngươi thua, món nợ ngươi thiếu ta sẽ tăng lên gấp bội, nếu ta thua, số ngân lượng ngươi tiêu ở kinh thành lần này sẽ xóa bỏ."
"Được thôi."
Theo tiếng cãi nhau trong xe ngựa.
Xe ngựa song kéo càng chạy càng xa, chạy ra bên ngoài cửa thành.
"Làm sao để phân rõ thắng thua? "
"Lần sau gặp Dư Nhân, ngươi có thể nhìn ra."
"Thật á?"
"Thật, lần sau gặp Dư Nhân, câu nói đầu tiên của hắn nói với ta nhất định là đa tạ nhị lão gia chỉ điểm, nếu không có câu nói này, coi như ta thua."
"Thành giao!"