Bên trong Huyện Cảnh Tú.
Biển người phía dưới náo nhiệt, thanh âm ầm ĩ.
Lễ hội rất lớn, việc đặc sắc có nhiều vô số kể.
Mà trên tửu lâu cách tượng thần khá gần, lại có góc độ tốt nhất chính là nơi Đỗ Hằng công tử đang ngồi.
Tửu lâu này là nơi quan sát lần lễ hội này tốt nhất, nhưng chưởng quỹ bị một thỏi vàng làm cho hoa mắt, lập tức để vị công tử ca này bao cả tầng hai của tửu lâu này.
Mà phía dưới có vô số khách uống rượu vô cùng không cam lòng, có một số người thất vọng mà đi, có người lại vẫn ầm ĩ gây chuyện.
"Thật là ồn ào."
Một Thượng nhân nhíu mày, giọng nói mang theo vẻ tức giận, "Công tử, có cần giáo huấn đám phàm nhân này một phen không?"
"Không cần."
Đỗ Hằng cười nói: "Nếu như chúng ta ở mười hai huyện, như vậy hai ba mươi người này đã sớm bị kéo đi dìm sông rồi, nhưng dù sao nơi này cũng không phải địa bàn của chúng ta, không nên gây thêm chuyện. Kỳ thật nghe những tiếng ầm ĩ này, như thấy được muôn màu của người đời, nhưng những người dưới lầu nàyầm ĩ như thế, đúng là ảnh hưởng tới sự náo nhiệt của lễ hội này, cũng được. . ."
Sau khi nói xong, Đỗ Hằng tiện tay vung lên, bày ra pháp lực, ngăn cách tiếng ầm í ở lầu dưới, chỉ lưu lại âm thanh bên ngoài tửu lâu.
Từng âm thanh trong lễ hội kia, là tiếng khua chiêng gõ trống, là tiếng gào to chào hàng hay tiếng người huyên náo, mỗi loại đều mang hình thái riêng.
Sau một lúc lâu, hai người một trước một sau bước lên tầng hai.
Một hán tử giống như cột điện, có tu vi Thượng nhân cảnh.
Một người lại là kẻ khiến Đỗ Hằng nhớ nhung trong lòng, luôn mong có thể giết chết được- Đại Ngưu đạo nhân.
——
"Chậc chậc chậc, ngươi thật biết sẽ hưởng thụ đấy."
Tô Đình cũng không khách khí, lập tức đi tới gần.
Hai vị Thượng nhân còn lại thoáng ngăn cản hắn.
"Để hắn tới đây."
Đỗ Hằng phất tay.
Hai tên Thượng nhân kia liếc nhau rồi mới từ từ lui lại, để Tô Đình tới gần.
Đỗ Hằng lẳng lặng nhìn người tới, sát cơ trong lòng không ngừng dâng lên, đây là người đầu tiên từ lúc hắn ta chào đời tới nay, khiến hắn ta bùng lên sát cơ mãnh liệt như thế, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta muốn giết chết một người như thế.
Nhưng cuối cùng hắn ta lại không lập tức xuất thủ.
Nơi này không phải chỗ thích hợp ra tay.
Mà hắn ta cũng không muốn để tên Đại Ngưu đạo nhân này chết quá dễ dàng thoải mái.
"Ngồi đi."
Cuối cùng Đỗ Hằng vẫn giữ vững phong độ, làm ra thế mời.
Tô Đình đi tới bên cạnh bàn, nhìn lướt qua mấy người cách đó không xa, lại trông thấy rượu ngon món ngon trên bàn, chẹp chẹp miệng, cầm lấy một cái chân vịt nướng, gặm một miếng rồi hàm hồ nói: "Mùi vị không tệ, tửu lâu này đúng là cũng được, chẳng trách kiếm được nhiều tiền, một đám người phía dưới còn đang ầm ĩ."
Đỗ Hằng nhìn hắn một cái, mới đáplời: "Vịt nướng này là ta mang từ nơi khác tới, không phải đồ ăn của tửu lâu này."
Tô Đình ừ một tiếng, cũng không biết là nghe hay không, lại tiện tay ném miếng xương đi, cầm lấy một miếng bánh ngọt, bỏ vào trong miệng, rồi lấy ra một cái chén, rót chén trà, sau đó uống một ngụm.
Nước trà cũng không tệ, là hàng thượng đẳng, chắc cũng là do Đỗ Hằng đưa tới.
Trong mắt Đỗ Hằng lóe lên một tia không thích, nhưng nhớ tới cái gì, lại nhếch miệng cười lạnh, nói: "Trước khi lên đường, còn không uống rượu sao? "
Tô Đình lại rót chén trà, nói: "Lần trước uống rượu bị người hại, tiến vào nhà giam, còn bị tinh quan trên trời thấy dáng vẻ của ta nên sinh lòng ghen ghét nên không thích ta, cho nên ta không thích uống rượu, cái này gọi là ngã một lần khôn hơn một chút."
Đỗ Hằng méo mặt.
Ba Thượng nhân đứng phía sau hắn ta đều lọ ra sắc mặt cổ quái, liếc nhau lại không nói gì.
"Lần này uống rượu, ngươi sẽ không tiến vào nhà giam."
Đỗ Hằng thở ra một hơi, chậm rãi nói ra: "Có lẽ sẽ vào âm minh địa phủ."
Tô Đình giang tay ra, cười nói: "Ngươi đúng là rất có tự tin, chỉ là hình như ngươi đã quên đi một số chuyện, ta phải nhắc nhở ngươi, trong thịnh hội, ta mới là người đứng đầu, mà ngươi bị ta tự mình đánh ra khỏi bức họa. Ở bên ngoài này mà lại đánh như thế, là có thể đưa ngươi vào địa phủ."
Sắc mặt Đỗ Hằng trở nên hết sức khó coi, nói ra: "Chuyện trong thịnh hội quả thực là sỉ nhục, nhưng ngươi cũng không phải dựa vào bản lĩnh thật sự, chẳng qua chỉ là dựa vào chút thủ đoạn mà thôi, mà lần này dựa vào bản lĩnh thật sự thì ngươi chưa chắc đã còn mạng sống."
Tô Đình thả chén trà xuống, chọn lựa một chút, mới lấy ra một quả trứng chim, lột vỏ rồi đưa vào miệng, sau đó mới lên tiếng: "Người nào cần tránh còn chưa chắc mà."
Hắn nói như vậy, trong lòng còn nghĩ tới tiểu tinh linh lâm trận bỏ chạy kia, đáng đời nó không được ăn món ngon.
"Ngươi thật sự rất có tự tin."
Đỗ Hằng đột nhiên bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Ngươi mới bước vào tầng bốn, sơ thành Âm thần, pháp lực tu thành dù bất phàm, có thể địch lại Thượng nhân có đạo hạnh tầng năm, nhưng bây giờ ngươi có nhìn rõ tình thế không? "
Sau khi nói xong, Đỗ Hằng chỉ về phía sau lưng, nói: "Bên phía chúng ta có tới bốn Thượng nhân, mà ta đã có đạo hạnh tầng năm đỉnh phong, đồng thời còn ăn vào Cố Nguyên Đan, căn cơ vững chắc, bản lĩnh so với trước đó càng hơn một bậc. . . Đồng thời, ở đây không phải ở thịnh hội, khi cần ra tay độc ác, ta cũng sẽ không cố kỵ, mà ngươi càng không thể như ở trong thịnh hội, ra tay đánh lén ta trước, cũng càng không có những người khác thay ngươi làm ta suy yếu. . ."
Hắn ta nhìn Tô Đình, chậm rãi nói: "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, mà ngươi trở thành thợ săn. Nhưng lần này, ngươi không phải thợ săn nấp ở phía sau, chỉ là sâu kiến ở trước mắt ta. . . Khi chính diện tranh đấu, ngươi muốn được chết một cách thoải mái cũng không dễ dàng."
Tô Đình sờ sờ mặt, hỏi: "Ta có nên lộ ra vẻ mặt sợ hãi hay không? "
Đỗ Hằng uống một ngụm rượu, lạnh nhạt nói: "Tùy ngươi."
Tô Đình buông tay nói: "Đáng tiếc, Tô mỗ có gan to bằng trời, không hiểu được cái gì là sợ hãi."
"Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn muốn tranh đua miệng lưỡi, cũng giống như tác phong của ngươi."
Đỗ Hằng cười một tiếng, nói ra: "Kỳ thật, ta vốn cho rằng ngươi đã trở về Lạc Việt Quận trước khi ta rời kinh, cho nên ta ở kinh thành mai phục mấy ngày, cũng không đợi được ngươi. Bởi vậy, ta mới lần dọc theo vết tích lúc ngươi đến, truy tìm đến Khảm Lăng, biết được ngươi là nhân sĩ Lạc Việt Quận, cũng biết ngươi vốn gọi là Tô Đình."
Tô Đình cười nói: "Ngươi đúng là có lòng, so với nhận thân còn cẩn thận hơn."
Đỗ Hằng không nói tiếp, chỉ nói: "Ta đến Khảm Lăng, biết được tên của ngươi, nhưng ngươi không ở Khảm Lăng, ta lại một đường truy tìm, vốn muốn đi Lạc Việt Quận, nhưng ở Huyện Cảnh Tú này đang tổ chức sinh nhật thần sông, lễ hội to lớn nên ta ở lại quan sát. Lại không ngờ ngươi cũng đi tới Huyện Cảnh Tú."
Sau khi nói xong, hắn ta khẽ cười nói: "Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được lại chẳng tốn chút công sức."
Tô Đình không đáp lời hắn, vẫn cứ uống trà, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận bất bình, mắng thầm: "Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công, ngươi đang đánh rắm đấy à. . . Lão tử vì đuổi theo ngươi mà để hai thớt thành tinh ngựa chạy nhanh cả hai ngày, ngay cả một ngụm nước cũng không uống, còn có mặt mũi nói không uổng phí công sức? "
Nghĩ như vậy, Tô Đình lại cười ha ha hai tiếng, để bày tỏ thái độ.
Đỗ Hằng chậm rãi nói: "Kỳ thật trước khi thịnh hội diễn ra, ta đã muốn giết ngươi, nhưng trên thực tế, dù trong thịnh hội không giết được ngươi, cũng chỉ coi ngươi là một cá lọt lưới, sẽ không để ở trong lòng. Nhưng không ngờ trong khi tham gia thịnh hội, ngươi lại tạo thành phiền toái lớn như vậy cho ta, làm ta vô duyên với vị trí đứng đầu thịnh hội, cho nên, sau khi thịnh hội kết thúc, sát ý trong lòng ta lại càng mãnh liệt trước nay chưa từng có, hận không thể trực tiếp giết chết ngươi. . ."
Tô Đình lộ ra vẻ sợ hãi, nói: "Vậy sao ngươi còn chưa động thủ?"
Đỗ Hằng khẽ lắc đầu, nói ra: "Ta sẽ không dễ dàng giết chết ngươi, nếu không ta đã sớm động thủ."
Sau khi nói xong, hắn ta lấy từ trong ngực ra một vật, đặt lên bàn.
Vật này rõ ràng là con rối, mà tướng mạo con rối lại không khác nhau gì Tô Đình, mà phía dưới con rối còn khắc cả tính danh, rõ ràng là hai chữ Tô Đình.
"Nếu như muốn giết ngươi, ở Khảm Lăng ta đã sớm dùng pháp để chú sát ngươi, nhưng lúc ấy ta cố đè xuống sát cơ, không có giết ngươi."
Đỗ Hằng thở sâu, lộ ra vẻ cảm thán, nói: "Bởi vì ngươi là người từ lúc ta chào đời tới nay muốn giết chết nhất, cho nên ta không thể để ngươi chết quá đơn giản. . . Bởi vậy ta mới một đường đi về Lạc Việt Quận, muốn tới quê của ngươi, tìm được ngươi, sẽ chầm chậm giết chết ngươi."
Nói rồi Đỗ Hằng lại lộ ra ý cười cổ quái, nói: "Đương nhiên, nếu như ngươi chưa trở lại quê quán, ta cũng không có tinh lực lại đi bốn phía tìm kiếm dấu vết của ngươi, chỉ có thể vận dụng chú thuật này để giết ngươi."
Tô Đình nghe vậy, chậc chậc nói: "Xem ra là số phận của ta tốt, trước khi ngươi chú sát ta, ta đã đi tới trước mặt của ngươi."
Đỗ Hằng cười nói: "Vận khí của ngươi tốt khiến ngươi quá cuồng vọng tự đại!"
Tô Đình nghiêm túc nói: "Cho tới nay, ta luôn vô cùng tự tin, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua phạm vi này, trở thành tự đại."
Đỗ Hằng nói ra: "Nhưng ở trong mắt ta, ngươi chính là tự đại đến cực điểm."
Hắn ta chậm rãi đứng dậy, nhìn Tô Đình, trầm giọng nói: "Ta vốn cho rằng ngươi gặp ta ở Huyện Cảnh Tú, sẽ lập tức quay người, chạy trối chết, nhưng ngươi lại dám đi theo tôi tớ của ta tới gặp, ngược lại khiến ta coi trọng ngươi một chút. Chỉ là ở chỗ này ngươi vốn nên run lẩy bẩy, trong lòng e ngại, mới là chính xác, nhưng ngươi lại có vẻ lạnh nhạt tự nhiên, không để chúng ta vào mắt, ngươi cũng nên biết, cử chỉ giả bộ tự cho là cao thâm này ở trong mắt ta chính là ngươi đang che giấu ý sợ hãi trong lòng, so với đám người đang diễn kịch kia thì kỹ xảo của ngươi, quả thực vụng về đến cực điểm, cũng khiến ta coi thường ngươi một bậc."
Tô Đình sờ sờ mặt, hỏi: "Vậy hiện tại có phải là ta nên run lẩy bẩy, sợ hãi đến mức tranh thủ thời gian nhảy qua cửa sổ để đào mệnh hay không? "
Đỗ Hằng nâng chén rượu, nói ra: "Nếu như ngươi đang diễn trò, như vậy thì quá mức vụng về, mà nếu ngươi quả thật không sợ thì đó chính là không nhìn rõ tình thế, một kẻ ngu xuẩn như thế, coi ngươi trở thành đối thủ của ta, quả thực là sỉ nhục ta. Nhưng dù thế nào, ngươi cũng sẽ không sống được, cũng sẽ không trốn thoát."
Tô Đình không trả lời, chỉ cúi đầu xuống, trong lòng tính toán làm sao để vùng lên.
Tên vương bát đản này quá CMN biết giả bộ, lại còn nói coi Tô mỗ là đối thủ chính là sỉ nhục của hắn ta?
Con hàng này đúng là quá cuồng vọng tự đại, thật sự còn cao hơn so với Tô mỗ một bậc.
Lần này, Tô Đình hiếm khi thừa nhận thất bại, kém người ta một bậc, cam bái hạ phong.
Mà Đỗ Hằng chắp hai tay sau lưng, dạo bước tiến lên, nhìn về phía trước, nói ra: "Kỳ thật ta để ngươi đi lên, muốn ngươi thấy rõ tình thế, bị bốn Thượng nhân chúng ta vây quanh, ngươi nhất định phải chết. . . Ta không lập tức giết ngươi, mà nhàn rỗi nói với ngươi vài câu, là muốn ngươi trải nghiệm cảm giác thanh đao lơ lửng trên đầu này, nhìn như sắp rơi mà chưa rơi, khiến ngươi sợ hãi vì sắp chết nhưng lại chưa chết, nhưng hiện tại xem ra, ngươi không sợ hãi đến mức này, ngược lại là ta đàn gảy tai trâu."
Hắn ta xoay người lại, nói ra: "Đã như vậy, ta cũng không cần tốn thời gian phí sức nữa."
Hai mắt Tô Đình sáng lên, cao hứng nói: "Cuối cùng cũng muốn động thủ?"
Dù là Đỗ Hằng có tâm cảnh bình ổn hơn nữa, khi trông thấy dáng vẻ Tô Đình như vậy, sắc mặt cũng không khỏi tái xanh.
Mà ba Thượng nhân phía sau hắn ta cũng lộ ra thần sắc khác nhau.
Thật là một kẻ không sợ chết
"Tô Đình!"
Đỗ Hằng bỗng mở miệng.
Tô Đình vừa cắn chân vịt quay, vừa hàm hồ nói: "A ngươi lại gọi gia gia ta ở đây này."
Ba Thượng nhân sau lưng Đỗ Hằng nổi giận.
Mà Đỗ Hằng đối với người chuẩn bị chết lại không hề tức giận, chỉ là chỉ vào đám người đang diễn kịch trên đài ở phía dưới, chậm rãi nói: "Ngươi cũng nên biết, trên đài kia đang diễn ai! "
"Là ai? "
"Tám trăm năm trước, đại tướng quân Thục quốc- Khương Bách Giám."
"A?" Tô Đình chau mày.
"Trên sử sách có ghi người này văn không xuất chúng, võ không ép địch, mưu kế đều thường thường không có gì lạ, nhưng chí hướng rất cao, chỉ vì cái trước mắt, cuối cùng khiến Thục quốc hủy diệt."
Đỗ Hằng nhìn Tô Đình, chậm rãi nói: "Trong ghi chép của sử quan, lời luận của văn nhân đại nho, lời nói của bách tính thế gian, đánh giá người này là. . . Tầm thường!"