Sông lớn cuồn cuộn mãnh liệt.
Chỉ thấy dòng nước cuốn nhanh, giống như vạn mã đang lướt vậy.
Bỗng có hai đạo nhân ảnh từ trong nước bay lên, tốc độ cực nhanh, xuyên thẳng qua, so với cá bơi còn nhanh hơn.
"Một con sông thật lớn!"
Tô Đình thấy thế, không khỏi vui mừng.
Mà Tần Tông chủ thấy thì lại kinh hãi.
Tô Đình có thể tùy ý biến hóa pháp lực trong Ngũ Hành, như người tu hành tu loại pháp môn thủy, cho nên đứng trước con sông lớn này, hắn như cá gặp nước vậy.
Đối với Tô Đình thì thủy thế càng lớn lại càng có lợi.
Đối với Tần Tông chủ thì thủy thế càng lớn sẽ khiến lực cản càng lớn.
Huống chi, viên phong châu kia tạo ra gợn sóng dưới nước lại càng kinh người hơn.
"Chẳng lẽ trong con sông lớn này, thiếu niên kia sẽ thật sự chạy thoát khỏi tay ta?"
Tần Tông chủ không cam lòng, muốn bay lên cao, xuất thủ cắt đứt đoạn sông phía trước, lại sợ dưới đáy có mạch nước ngầm gì, bị Tô Đình mượn cơ hội bỏ chạy, trong lúc nhất thời do dự không chừng.
Mà lúc này Tô Đình lại cười ha ha.
"Tần Tông chủ, tiễn người ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt, chúng ta tạm biệt ở đây nhé!"
Tiếng nói mượn nước mà truyền tới trong tai Tần Tông chủ.
Tần Tông chủ vừa kinh vừa sợ, còn không kịp có hành động gì đã thấy Tô Đình ở phía trước lại cuốn lên một vòng xoáy cuồn cuộn.
Không chỉ có dòng nước bị cuốn lên hình thành vòng xoáy, ngay cả bụi bặm nước bùn, đá vụn cổ khí dưới đáy đều đều bị cuốn vào trong đó, ngăn cản con đường phía trước.
Không cần nhiều lời, đây nhất định là do Tô Đình mượn nhờ phong châu, ở dưới đáy nước tạo ra cơn sóng thật lớn.
"Phá!"
Tần Tông chủ dùng hai tay bắt ấn, pháp lực bắn ra, lập tức ngừng thành pháp thuật, trợ giúp ông ta xuyên qua vòng xoáy.
Dùng bản lãnh của ông ta, vòng xoáy này tự nhiên không gây thương tổn được đến ông ta.
Nhưng xuyên qua vòng xoáy này, tốc độ lại trở nên vô cùng chậm chạp, giống như người thường rơi xuống vũng bùn vậy.
Khi ông ta xuyên qua vòng xoáy này, chỉ thấy thân ảnh của Tô Đình đã cách đó rất xa, gần như vượt ra khỏi phạm vi ánh mắt của ông ta.
Tần Tông chủ nổi giận gầm lên một tiếng, lại lần nữa đuổi kịp.
Nhưng phía trước lại lần nữa xuất hiện vòng xoáy kinh người.
Hiển nhiên Tô Đình lại mượn phong châu, tạo ra vòng xoáy để cản trở.
Nếu ông ta lại bị cản một lần này nữa, như vậy Tô Đình tất nhiên lại có thể kéo ra một khoảng cách.
Trừ phi Tần Tông chủ vọt ra khỏi mặt nước, truy sát từ không trung, nhưng truy sát như thế, tai hoạ ngầm chính là Tô Đình có thể chạy từ mạch nước ngầm.
"Hỗn trướng!"
Tần Tông chủ cực kỳ tức giận, sự tỉnh táo giữ đến lúc này rốt cục lại lần nữa vỡ vụn.
Trong khoảnh khắc, sát cơ tràn ngập đôi mắt.
——
Vòng xoáy to lớn cực kì kinh người.
Nước bùn đất đá, tạp vật dưới đáy sông, cả tôm cá đều bị cuốn vào bên trong.
Tần Tông chủ lại bị ngăn cản .
Tô Đình khẽ thở ra.
Tô mỗ quả nhiên có vận khí không tệ, cuối cùng vẫn gặp được con sông lớn này, dựa vào đó để thoát thân.
Hắn không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết Tần Tông chủ ở dưới nước đuổi không kịp mình, tất nhiên sẽ đằng không bay lên, từ chỗ cao nhìn xuống xuống để tìm kiếm tung tích của mình, thậm chí muốn liên tiếp đánh ra pháp thuật, đánh cho trên dưới con sông lớn này một lần.
"Cũng không biết trong con sông này có thần linh hay không?"
Tô Đình nghĩ như vậy, chui vào dưới nước, muốn tìm mạch nước ngầm, nấp vào trong đó, rồi chạy dọc theo mạch nước ngầm.
Đối với thường nhân thì mạch nước ngầm vô cùng nguy hiểm, rơi vào trong đó thì hẳn phải chết, thi thể cũng phải rất lâu sau mới có thể chảy ra từ đầu nguồn khác, chảy vào hồ nước hoặc con sông, rồi mới nổi lên mặt nước.
Nhưng Tô Đình tự nhiên không sợ.
Hắn ở dưới nước tìm kiếm, bỗng nhiên sắc mặt cổ quái.
Chỉ thấy trong nước bùn phía dưới có rất nhiều tôm cá bơi ra.
Mà lúc trước hắn cuốn lên vòng xoáy ở đây, đã cuốn lên rất nhiều nước bùn đất đá, và sự vật cũ nát, ngược lại đã khiến đáy sông giống như bị chà xát một tầng.
Thế là cảnh tượng dưới đáy sông cũng biến thành vô cùng rõ ràng.
"Đây là..."
Tô Đình phát hiện những vật kia có hình dạng cổ quái, nhìn kỹ lại thì không khỏi trợn mắt há mồm.
Hắn nhìn thấy rõ ràng là rất nhiều nóc nhà mái hiên có phong cách tương tự, nhưng đều là các loại đỉnh chóp của kiến trúc.
Hiển nhiên ở dưới đáy sông này từng là lục địa, mới có rất nhiều kiến trúc như thế.
Bây giờ lại bị vùi lấp ở dưới đáy dòng sông này?
——
Ly Giang cuồn cuộn, sóng nước vô tận.
Nghe đồn nơi này vốn là một tòa thành lớn, trong thành phồn vinh hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp.
Nhưng về sau trên trời giáng tai hoạ, khiến núi đổ đất nứt, hồng thủy cuốn tới, chôn lấp cả tòa thành lớn này, tính cả vô số dân chúng, chim choc súc vật ở bên trong, dù là thiện ác đẹp xấu, dù là nam nữ lão ấu.
Nghe nói bây giờ ở dưới nước vẫn có thật nhiều di tích cổ thành còn sót lại.
Dọc theo Hà Vực này, mấy đạo nhân kết bạn mà đi, vội vàng tới đây, người dẫn đầu là một người có dáng vẻ như trung niên, khí tức chìm nổi, pháp lực thâm hậu, mà những người còn lại đều trẻ tuổi, hiển nhiên là hậu bối đệ tử.
"Sư phụ, chúng ta từng đọc thấy trong điển tịch, tục truyền Ly Giang to lớn này là do Tiên gia gây nên?"
"Thật là như thế." Đạo sĩ trung niên kia trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhưng có cách nói khác chính là mệnh trời như thế, vị Tiên gia kia chỉ dùng Tiên gia diệu pháp, ngăn trở thiên tai to lớn, nhưng uy lực của thiên địa huy hoàng vô tận, dù cho là Tiên gia, cũng không chống đỡ được vận thế cuồn cuộn, cũng không ngăn được thủy thế ầm ầm, thế là mới có thuyết pháp dìm nước mất thành."
Nói rồi ông ta nhìn về phía những đệ tử này, lắc đầu nói: "Chuyện xưa trong quá khứ, không ai biết rõ, có suy đoán cũng vô ích, nhưng các ngươi chỉ cần biết là bây giờ nơi đây tên là Ly Giang, chính là một trong những con sông lớn hiếm có trên đời này, không được khinh thường."
Chúng đệ tử run lên, vội gật đầu.
Chỉ thấy một tiểu đệ tử rất là tò mò, tới gần trong nước một chút.
Trung niên đạo sĩ hơi biến sắc mặt, đưa tay chụp tới, kéo tiểu đệ tử về, quát: "Các ngươi không nên tới gần, Ly Giang to lớn này chưa từng có thần, chỉ vì bên trong có một yêu tiên, uy thế vô song."
"Yêu tiên?"
Chúng đệ tử đều kinh hãi.
Trung niên đạo sĩ gật đầu nói: "Bên trong có một yêu tiên, dù Thiên Đình chưa sắc phong, nhưng cũng chưa từng dùng Ly Giang để sắc phong tân thần, cũng coi là miễn cưỡng ngầm thừa nhận vị yêu tiên này chính là chủ của Ly Giang, xem như thần linh của Ly Giang... Trong trăm dặm xung quanh, vô số dân chúng đều dùng cách xưng hô là 'Ly Giang Long Vương' để cung phụng hương hỏa."
Nói rồi ánh mắt đạo sĩ kia phức tạp, nói ra: "Mặc dù như thế, nhưng vị Ly Giang Long Vương này cũng không lĩnh tình, thường xuyên quấy mưa làm gió, khiến rất nhiều thuyền bè qu lại bị lật xuống, để ăn người đỡ thèm... Vị Ly Giang Long Vương này cũng không phải người lương thiện, các ngươi không thể tuỳ tiện tới gần, để tránh quấy rầy nó."
Đám đệ tử vô cùng kinh hãi, vội vã thối lui.
Thế gian có đông đảo thần linh.
Nhưng trong đó cũng không thiếu ác thần.
Cho dù thế nhân cung phụng hương hỏa, nhưng ác thần vẫn là ác thần.
Huống chi, Ly Giang Long Vương này cũng không nhận Thần vị, mà lại chiếm cứ giang hà, xưng vương một phương.
"Đi, nhanh đi Lê sơn, nếu đi đến chậm, chỉ sợ sẽ vô duyên với tạo hóa."
Trung niên đạo sĩ vừa dứt tiếng, bỗng nhiên dừng một chút, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mấy vị đạo nhân kia đều nhìn vào trong nước.
Chỉ thấy Ly Giang mênh mông bỗng nhiên hiện lên vòng xoáy cuồn cuộn cuốn lên, thanh thế kinh người.
Mà ngay sau đó một khắc, phía trước lại có vòng xoáy hình thành, tình cảnh to lớn.
Những đạo nhân này vô cùng kinh ngạc.
Ầm!
Chợt có một người mặc thanh bào vọt ra khỏi mặt nước, thần sắc tức giận, muốn lập tức vỗ một chưởng đập xuống Ly Giang!
"Sư phụ, chẳng lẽ người này là Tiên gia đến hàng phục yêu tiên?"
Chư vị đạo nhân thấy thế, không hề e sợ.
"Có lẽ thế. .. Đợi đã..."
Nam tử trung niên hơi biến sắc mặt, nói: "Dù hắn có thể cưỡi mây đạp gió, nhưng dường như cũng không mạnh hơn vi sư bao nhiêu..."
Nghĩ tới đây, ông ta bỗng nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, lớn tiếng nói: "Không thể!"
Tần Tông chủ không quản được quá nhiều, vỗ xuống một chưởng, gần như muốn đoạn sông ngăn nước, sóng cao hai ba trượng bắn lên, bắn tung tóe vào hai bên bờ.
Mà ở chỗ sâu dưới đáy nước bỗng nhiên phát ra một tiếng vang vọng.
Nước sông sôi lên, rung chuyển không ngừng.
"Thật sự chưa từ bỏ ý định, sớm muộn gì ta sẽ làm thịt ông ta!"
Tô Đình hiểm hiểm né qua pháp thuật của Tần Tông chủ, thầm mắng một tiếng, đang được một mạch nước ngầm, muốn chui vào trong đó, bỗng nhiên toàn thân run lên.
"Sao thế?"
Tiểu tinh linh vừa mới nhô đầu ra, hỏi một tiếng, bỗng nhiên giật mình, vội vàng lại rụt trở về.
Thân thể Tô Đình cứng ngắc lại.
Chỉ thấy dưới Hà Vực, bên trong nước bùn, phía trên di tích thành trì bỗng nhiên rung động.
Lập tức có hai tia sáng ở dưới nước lấp loé không yên, tĩnh mịch khó dò.
Đó là một cự vật tựa như thành trì, mở hai mắt ra.