Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 309: Cự nhân trong núi




     Khắp nơi trong Lê sơn.

Gần như sôi trào!

Thần quang lấp lóe, thật lâu không tiêu tan!

Sau nửa khắc đồng hồ mới từ từ tán đi!

Mà trong lúc này, đã có một số người tu hành tới gần nơi đây.

Còn Tô Đình đã không còn ở nơi này.

——

"Coi như ngươi thức thời."

Sâu trong Lê sơn, thanh niên áo bào đen lộ ra một chút ý cười, thấp giọng nói: "Còn sợ hãi rụt rè địa nữa, sớm muộn gì ta sẽ đá ngươi một cước để đi vào. . ."

Hắn đang nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy khá thú vị, ngẩng đầu nhìn trên trời một chút.

——

Mà trong núi "Cự nhân" kia.

Tô Đình đã đi vào bên trong.

Lúc đầu hắn cũng suy đoán ra nguyên nhân vì sao Thượng Nhân Bạch thị tới đây, nhưng dù như thế nào, hắn cũng muốn chặn giết Thượng Nhân Bạch thị kia, đối phương được lợi, cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay Tô mỗ thôi.

Nhưng bây giờ tình huống khác biệt.

Thần quang nở rộ, tám hướng đều biết rõ.

Nơi này tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều người tu hành tới.

Tình cảnh đại loạn, trong lúc hỗn chiến mà muốn giết Thượng Nhân Bạch thị quả thực không dễ, muốn đoạt được cơ duyên cũng không dễ.

"Những người kia chắc chắn cũng sẽ chạy đến. . . Không thể trơ mắt nhìn bọn hắn chạy vào đoạt bảo được, chúng ta ở bên ngoài nhìn xem. . ."

Tiểu tinh linh lại có suy nghĩ khác, khuyên: "Không phải nói pháp không trách chúng sao?"

Tô Đình tức giận nói: "Việc này có liên quan gì tới chuyện pháp không trách chúng? Cự nhân sống lại còn có thể nói chuyện với ngươi sao? Đến lúc đó mọi người cùng nhau bị nuốt!"

Tiểu tinh linh vỗ tay nói: "Đúng thế, cầu phú quý trong nguy hiểm, những kẻ kia nhất định sẽ lần theo thần quang tiến đến tầm bảo, dù cự nhân sống lại, mọi người cùng nhau xong đời còn có bạn nha. . ."

Tô Đình liếc mắt, nói: "Xong đờithì không được, lúc ta đi vào đã vận dụng bí pháp đặc biệt, không phát hiện ra nguy hiểm gì."

Bởi vì luyện chế Trảm Tiên Phi Đao, hồ lô màu đỏ trong đầu hắn cũng có chút động tĩnh.

Chính bởi vậy, Tô Đình không muốn khinh động tới hồ lô màu đỏ trong đầu, phòng ngừa sai lầm.

Nhưng lần này, hắn suy tính một phen, cuối cùng vẫn khinh động đến hồ lô màu đỏ.

Khi bước vào cửa hang có vị trí giống miệng của cự nhân, cũng không dị dạng gì.

Cũng chính là nói tiến vào trong núi cự nhân này, lúc đầu sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhưng phía trước vẫn sẽ có.

"Ta ở bên ngoài cảm ứng được trong núi này nhất định sẽ có nguy hiểm."

Tô Đình trầm giọng nói ra: "Nhưng ít ra khi đặt chân vào trong miệng, thì không có nguy hiểm chết người, đúng như lời ngươi nói, cầu phú quý trong nguy hiểm. . . Chúng ta liều một phát, nếu phía trước làm ta cảm thấy bất an, chúng ta lại lui về cũng không chậm."

Tiểu tinh linh nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Không biết Thượng Nhân Bạch thị kia đã đoạt được bảo bối chưa?"

Tô Đình hừ một tiếng, nói: "Dù ông ta đã đoạt được bảo bối, sau khi bổ ông ta một nhát thì bào bối cũng là của ta."

Hắn nhìn về phía trước, lại nhìn về sau một chút, trong lòng có chút trầm ngâm.

Thượng Nhân Bạch thị đã là con mồi trong mắt của hắn.

Nhưng phiền toái nhất lúc này vẫn là những người tu hành theo thần quang để tìm tới kia.

Trải qua hai ngày đi chuyển trong Lê sơn, nhìn thấy đủ loại dấu vết, Tô Đình có thể phỏng đoán ra người tu hành tụ tập ở Lê sơn có hàng trăm người, đa số là Thượng Nhân, trong đó không thiếu người có tu vi tầng sáu, cũng có vài người có tu vi tầng sáu đỉnh phong, cấp độ tương đương với tông chủ Cổ Đạo.

Đến lúc đó nếu thật sự đoạt được bảo bối, hay là cướp đoạt bảo bối trong hỗn chiến đấu, đối mặt với mấy trăm Thượng Nhân, bây giờ hắn mới chỉ có đạo hạnh tầng bốn, cho dù có Trảm Tiên Phi Đao, muốn cùng lúc chém giết mấy trăm Thượng Nhân cũng là ý nghĩ hão huyền.

Dù sao mỗi một loại pháp bảo đều có hiệu dụng không giống nhau.

"Trước tiên cứ đi tìm Bạch Kính Huyền kia, giết ông ta rồi đoạt lấy bảo bối, sau đó chúng ta sẽ chui ra từ mông của núi cự nhân này ra. . ."

Tô Đình cắn răng.

——

Ở một chỗ khác.

Một tay Bạch Kính Huyền nâng pháp bàn, một tay khác lại cầm pháp kiếm, chậm rãi tiến về phía trước, vô cùng thận trọng.

Mặc dù ông ta cũng biết nơi đây đã bị lộ, rất nhiều người tu hành tất nhiên sẽ chạy đến, trong lòng cũng có phần vội vàng, nhưng ông ta có gấp cũng không loạn, bước từng bước một, vô cùng ổn trọng.

Ông ta đã rời khỏi vị trí tương ứng với gan.

Mà phía trước, ông ta xác nhận có lẽ là vị trí đan điền.

"Đan điền?"

Bạch Kính Huyền thầm nghĩ: "Đối với người tu hành, thậm chí là đối với thường nhân, vị trí đan điền này đều cực kỳ trọng yếu. . . Lúc trước ta đã đi qua vị trí trái tim, nơi đó rỗng tuếch, nhưng kinh mạch huyết nhục đều có một dấu tích hướng đi, giống như năm đó tinh huyết đều sẽ chảy hướng tới đan điền, mà lại rất mạnh mẽ, huyết nhục chảy ra kinh mạch lưu lại vết tích."

Ông ta cũng không biết, núi cự nhân này có bản thể là gì.

Nhưng ông ta xuất thân Bạch gia, chính là thế gia vọng tộc tu đạo, từng có tiên tổ đắc đạo thành tiên, cũng có tiên tổ là chính thần.

Tầm mắt của ông ta so với Chân Nhân tu hành nhiều năm cũng không thua bao nhiêu.

Trong lòng ông ta sớm đã coi dãy núi cự nhân này là một bộ "Thi thể".

"Bên trong nhất định có bảo vật!"

Hô hấp của Bạch Kính Huyền gần như ngừng lại, "Mà bảo vật này tất nhiên vẫn là trọng bảo, không phải vật tầm thường."

Lúc trước thần quang nở rộ, chính là từ phương hướng này, dù không thể kết luận rõ đầu nguồn thần quang nở rộ có phải ở vị trí đan điền không, nhưng pháp bàn tầm bảo trong tay ông đã sắp vỡ toang.

Hiển nhiên ông ta cách bảo vật chỉ xa một bước.

Mà bảo vật này so ông ta tưởng tượng còn muốn càng thêm bất phàm.

Cho nên pháp bàn này có vẻ không chịu nổi.

"Thần quang sáng chói vốn đã khiến người tâm động, không ngờ bảo bối kia còn bất phàm hơn cả biểu hiện bên ngoài."

"Nếu không phải trước đó có cơ duyên khiến thiên hạ sinh ra dòng lũ, thu hút Dương Thần các phương đều chạy tới, không thì chuyện ở Lê sơn này đâu đến lượt đám Thượng nhân tầng sáu chứ?"

Bạch Kính Huyền kích động không thôi, thấp giọng nói: "Bảo vật này chính là Chân Nhân gặp cũng khó có thể bình tĩnh."

Vào thời khắc này, ông ta cảm thấy lúc trước mạo hiểm giết người, dùng người tu đạo để dò đường, khiến chất nhi cũng chết oan chết uổng đều là đáng giá.

Có cơ duyên này, cái gì cũng đều đáng giá.

Đây là bảo vật ngay cả Chân Nhân đều sẽ động tâm.

——

"A?"

Tô Đình đang muốn bước ra một cước, bỗng nhiên dừng lại, sờ cằm, nhìn về phía trước, lộ ra vẻ do dự.

Tiểu tinh linh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Đình cười nói: "Hiện tại chúng ta đang ở kinh mạch của cự nhân, nhưng kinh mạch đến tận đây, đã có chi nhánh mở rộng, ngươi biết đầu nào mới là sinh lộ không?"

Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Không phải đều có thể đi sao?"

Tô Đình cười vài tiếng, nói ra: "Ta nuốt chửng ngươi, nếu ngươi dọc theo kinh mạch của ta, đi tới những vị trí khác, là có thể sống được càng lâu, nhưng đi tới dạ dày của ta, thì ngươi sẽ bị tiêu hóa hết. . . Những con đường này mặc dù không phải thông tới dạ dày, nhưng cũng thông tới tử lộ khác."

Tiểu tinh linh ngơ ngác một chút, nói: "Tử lộ?"

Tô Đình gật đầu nói: "Còn nhớ rõ vì sao tiểu tử Bạch thị kia trêu chọc phải ta không?"

Tiểu tinh linh nói: "Hắn đang đuổi giết người khác?"

Tô Đình gật đầu nói: "Hắn muốn bắt người đi dò đường. . . Tại sao muốn dò đường? Bởi vì con đường nơi này chỉ có một đường sống."

Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi đã nhìn ra?"

Tô Đình khẽ lắc đầu, nói ra: "Tuy ta là kỳ tài ngút trời, mặc dù đã thành Thượng Nhân, nhưng thời gian tu hành ngắn, so với Thượng Nhân chân chính tích lũy thời gian dài thì nhãn lực vẫn kém hơn một bậc. Mặc dù ta đối với trận pháp cũng có nghiên cứu, nhưng nơi này đã vượt ra khỏi phạm trù ta nhận biết, thậm chí là vượt ra khỏi phạm trù của bất luận Thượng Nhân nào, nếu không thì Thượng Nhân Bạch thị kia không đến mức bắt người đến dò đường. . ."

Tiểu tinh linh nghe vậy, lập tức thất vọng nói: "Vậy chính là nói chúng ta phải lui về rồi?"

Tô Đình cười hắc hắc nói: "Người bên ngoài có lẽ cần lui về, nhưng chúng ta thì không nhất định."

Hắn đổi phương hướng, bước ra một bước, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, hồ lô màu đỏ trong đầu thoáng run rẩy.

Hắn thu chân lại, lại đổi một phương hướng khác.

Chọn một phương hướng không gây nên Lục Áp truyền thừa rung động, đại biểu phương hướng kia chính là sinh lộ, không có uy hiếp tử vong.

Đây là ưu thế cực lớn của Tô Đình.

Cũng là lực lượng mà hắn dựa vào để đặt chân vào trong núi cự nhân này.