Đi ra núi cự nhân.
Người tu hành ngoài núi cũng bị khí thế của hắn trấn áp,
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ rất hăng hái.
Lần này tru sát Bạch Kính Huyền, đoạt được thần bảo, lực áp đám người, quả thực quá sảng khoái.
Đồng thời, hắn đã thử nghiệm được uy lực của Trảm Tiên Phi Đao!
Đương nhiên, một điểm càng quan trọng hơn là hắn đã chính danh được ở trước mắt bao người!
Thế nhân đều cho rằng hắn chính là Đại Ngưu đạo nhân!
Trải qua một trận chiến lần này, danh tiếng vang thiên hạ, thế nhân tất nhiên đều biết hắn tên là Tô Đình, chứ không phải Đại Ngưu đạo nhân!
"Trải qua một trận chiến này, chỉ sợ không lâu nữa, dang tiếng của ta sẽ vang xa tám hướng."
Tô Đình thở dài một tiếng, nói: "Ta không muốn thi triển Trảm Tiên Phi Đao trước mặt người khác, chính là vì tàng tư, dù sao đây là lá bài tẩy của ta, không thể lộ ra trước mặt người khác. Không ngờ mặc dù đám người kia không trực tiếp thấy chí bảo này, nhưng chiến tích tru sát Bạch Kính Huyền của ta cũng có thể chấn nhiếp toàn trường. . ."
Hắn khẽ lắc đầu, có chút thất vọng, nói: "Từ trước đến nay ta luôn khiêm tốn, nhưng sau lần này, danh tiếng sẽ vang xa, không ai không biết, không người không hay, sợ là không thể lại hưởng thụ cuộc sống tùy ý du tẩu nhân thế nữa."
Tiểu bạch xà nhẹ gật đầu, tràn đầy đồng cảm.
Tiểu tinh linh liếc mắt, cảm thấy tiểu bạch xà vẫn là kiến thức quá ít, quá ngây thơ.
——
Rời khỏi núi cự nhân không xa.
Tô Đình đột nhiên dừng lại, lộ ra vẻ cổ quái.
Tiểu tinh linh thấy hắn nở nụ cười này, trong lòng biết trong bụng gia hỏa này nhất định lại bắt đầu có ý xấu.
"Vẫn còn có mấy kẻ không an phận nha."
Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, vẻ mặt âm trầm, bỗng nhiên ném pháp ấn trong tay đi!
Cái pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo này đón gió phồng lớn, đập về phía bên trái!
Ầm ầm vang vọng, nham thạch vỡ nát, cây cối đổ gãy.
Một bóng người lảo đảo trở ra, từ trong loạn tượng đi ra, một tay che ngực, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, khóe miệng đã tràn ra vết máu.
"Ồ?"
Tô Đình nhận ra, người này chính là một trong hơn mười người tu hành được mình cứu trong núi cự nhân, có đạo hạnh tầng sáu.
Người này bị Bạch Kính Huyền đánh bị thương, mà pháp lực lại tiêu hao hơn phân nửa, lúc này Tô Đình lại đột nhiên ra tay, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị trọng thương.
Người này nhìn như trung niên, há miệng không chừng thở dốc, nhìn về phía Tô Đình, miễn cưỡng lộ ra ý cười, nói: "Đại Ngưu đạo nhân sao lại hung ác như vậy? Ta chỉ vừa lúc đi cùng đường với ngươi mà thôi. . ."
Tô Đình cười tủm tỉm nói: "Thật sự là như thế?"
Lời còn chưa dứt, pháp ấn trong tay hắn lại lại lần nữa bắn ra ánh sáng.
Người trung niên này hơi biến sắc mặt, quát: "Chư vị còn muốn tiếp tục xem kịch sao?"
Một tiếng quát này vừa dứt, xung quanh lập tức có vài nơi sinh ra động tĩnh.
Hiển nhiên không chỉ có một người tới.
Việc này cũng không vượt qua suy tính của Tô Đình.
"Hắc. . . So với ta tưởng tượng thì thú vị hơn nhiều nha."
Tô Đình cười nói: "Theo ta thấy, chư vị tới đây, số lượng người cũng không ít, lúc trước ẩn nấp thật tốt, không bị lời nói của ngươi kinh động cũng có mấy người. Ta đếm xem nào, trong các ngươi, mười người thì có tám kẻ là quen mặt, mấy người khác căn bản không dám vào trong núi cự nhân, chắc là ở bên ngoài nghe qua thanh danh của Tô mỗ, lại nghe nói ta chỉ có đạo hạnh tầng bốn, trên người mang thần bảo, cho nên mới đuổi theo, muốn nhìn xem có thể cản đường ăn cướp đúng không hả?"
Đánh người không đánh mặt, vạch người không vạch khuyết điểm.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tô Đình lại thích nhất chính là trực tiếp xé rách mặt mũi của đám người kia, nói thẳng ra tâm tư trong lòng bọn hắn.
Nhìn sắc mặt đám người kia như than, trong lòng Tô Đình lại thập phần vui vẻ.
Tiểu tinh linh cũng nhìn ra mấy phần mánh khóe, sờ cằm nhỏ, thấp giọng nói: "Tô Đình từng nói rằng người trong chúng ta, mặt dày tâm đen, tâm của đám người kia đủ đen, chính là mặt không đủ dày, bị Tô Đình nói ra tâm tư, thế mà còn có chút xấu hổ."
Tô Đình nói lời này ra, quả thực khiến rất nhiều người thấy xấu hổ.
Trên thực tế, trong đám người đến này, phần lớn là người được Tô Đình từ tay Bạch Kính Huyền.
Lúc ấy ở trong núi cự nhân, bọn hắn không ra tay với Tô Đình, một là vì thật sự kiêng kị bản lĩnh của Tô Đình, thứ hai chính là mấy người như trưởng lão của Minh Nguyên Đạo Quan mơ hồ hình thành thế hộ vệ, mà thứ ba chính là trước mắt bao người, những người này lại yêu quý thanh danh, cho nên không xuất thủ.
Sau khi ra khỏi núi cự nhân, khó tránh khỏi sẽ có kẻ nổi lên tâm tư.
Dù sao Tô Đình mới chỉ có tu vi tầng bốn.
Dù sao chí bảo kia có thể giúp Bạch Kính Huyền có bản lĩnh có thể so với pháp lực Dương Thần.
Thường nói, cầu phú quý trong nguy hiểm, người bình thường vì tiền tài có thể liều chết làm việc, trong mắt người tu hành thì tiền tài chỉ như cặn bã, chính là tục vật. . . Nhưng đứng trước chí bảo thì sự dụ hoặc có thể lớn hơn nhiều so với tiền tài đối với phàm nhân.
Bọn hắn cũng biết Tô Đình có thể giết Bạch Kính Huyền, có lẽ không phải vì Bạch Kính Huyền đã dầu hết đèn tắt, có lẽ sau khi giết Bạch Kính Huyền xong, thiếu niên này còn dư lực.
Nhưng không nhịn được ý niệm trong lòng.
Thật sự muốn ngồi nhìn một tên hậu bối chỉ có đạo hạnh tầng bốn lấy đi thần bảo này, cũng thực sự không thể nào tiếp thu được. . . Nhất là bọn hắn nghe nói tên Đại Ngưu đạo nhân này vừa đột phá đạo hạnh tầng bốn ở trên thịnh hội phía trên, nên may mắn mới giành được vị trí đứng đầu thịnh hội.
Có lẽ tên hậu bối này ở trong núi cự nhân, chỉ là phô trương thanh thế, chỉ ráng chống đỡ mặt ngoài, kì thực đã dùng hết bản lĩnh.
Ôm suy nghĩ như vậy, bọn hắn theo đuôi mà đến, không lập tức động thủ, mà là đang quan sát tình trạng của Đại Ngưu đạo nhân.
Nhưng không ai ngờ được Đại Ngưu đạo nhân này lại hung hãn như thế, lại dám trực tiếp động thủ.
Hành động dứt khoát, bá đạo như vậy, chỉ sợ thật sự là có chỗ dựa chắc chắn.
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
Có người rốt cục bắt đầu sinh ý lùi.
Cũng có người mắt lấp lóe thần quang, tâm tư linh hoạt.
Còn có người khom người thi lễ, nhìn trái phải rồi tìm cớ, chỉ nói là trùng hợp.
"Trùng hợp?"
Tô Đình thở sâu, ánh mắt âm u, nói: "Bỏ qua cho các ngươi một lần, không có lần thứ hai, chư vị đã tới thì đừng đi nưa!"
Hắn lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, móc từ trong ngực ra một vật, ngay tại chỗ ném đi.
Ầm ầm!
Viên minh châu này rơi xuống đất, thấm lấy đất đá.
Trên mặt đất xuất hiện một khe rãnh càng lúc càng lớn, càng ngày càng sâu.
Mà viên minh châu nhiễm đất đá kia lăn đi mấy trượng, bỗng nhiên nổ tung, một thiên binh toàn thân bạch giáp nhảy ra!
Vị thiên binh này vô cùng hung hãn, lập tức xông tới một đạo nhân tầng năm, rồi đập tới, khí thế hung ác điên cuồng!
Đám người đều kinh hãi.
Có người có kiến thức tương đối cao đã kinh hô thành tiếng!
"Vãi Đậu Thành Binh!"
"Đây là bí truyền của Chính Tiên Đạo!"
"Sao hắn lại có vật bí truyền của Chính Tiên Đạo?"
Chiêu Vãi Đậu Thành Binh này xuất phát từ Chính Tiên Đạo.
Mà Chính Tiên Đạo lại là một trong hai đại nguồn gốc đạo môn, phàm là người tự cho mình là vũ sĩ dùng đạo môn, gần một nửa coi bái Chính Tiên Đạo làm Tổ Đình.
Thuật Vãi Đậu Thành Binh xem như có uy danh hiển hách.
"Chính là Vãi Đậu Thành Binh!"
Tô Đình cười ha ha, trong tay cầm thiết cầu kim quang, vỗ lên trên người, thiết cầu kim quang lập tức dọc theo bên ngoài thân, kéo dài bao trùm.
Chỉ trong nháy mắt, đã thấy trên người Tô Đình mặc một tầng áo giáp, toàn thân màu đen, lại nở rộ kim quang.
"Đám người các ngươi, hoặc là nhát như chuột, hoặc là đạo hạnh thấp, hoặc là đã bị Bạch Kính Huyền đánh cho trọng thương, mà lại tiêu hao cực lớn. . ."
Tô Đình khí thế cường thịnh, thần uy cuồn cuộn, nói: "Chỉ dựa vào mấy tên vớ vẩn các ngươi, cho dù có hai ba người có đạo hạnh tầng sáu cũng không có gì hơn cái này!"