Lê sơn!
Trong núi cự nhân.
Nơi đây thuộc về vị trí đan điền.
Toà cự nhân này từng là Chân Thần, lại bị đại thần thông giả giam cầm, trong đan điền thai nghén một địa long.
Dùng địa thế ngàn năm vạn năm ngưng tụ thành, hóa rồng mà sinh ra, đây là địa long.
"Toà cự nhân này, chính là Sơn Thần nguyên thủy nhất Lê sơn, bên trong đan điền của nó vốn là một bảo địa."
"Nơi này đã từng là vị trí sinh ra địa long, không biết địa long ở đây bao nhiêu năm tháng, dù trải qua tám trăm năm, cũng còn mấy phần ý vận."
"Mà thần bảo này từng là xiềng xích giam cầm địa long, trải qua Sơn Thần luyện."
"Ta ở đây tu hành, quả nhiên làm ít công to."
Tô Đình mở hai mắt ra, trong mắt giống như lấp lóe thần quang lạnh lẽo.
Hắn ngồi xếp bằng ở đây, tĩnh tâm tu hành.
Tiểu tinh linh cũng ngồi xuống gần hắn, tu hành thần công.
Tiểu bạch xà cũng phun ra nuốt vào khí tức trong này, tu hành yêu pháp.
Mà Tô Đình tu hành tốc độ cực nhanh, nhất là bây giờ, trong tay hắn cầm Long Hổ Huyền đan, mượn Long Tước Tán Thân Quyết để hấp thu dược lực trong đó, thời gian ngắn ngủi đã tăng lên tầng bốn đỉnh phong.
Bây giờ pháp lực của hắn đã đến đỉnh phong, chỉ cần rèn luyện một chút là có thể đột phá.
Chỉ là Âm Thần của hắn còn phải củng cố, chân chính ngưng thực, mới có thể tiến thêm một bước trên cảnh giới.
Dù sao hắn không phải Luyện Khí sĩ, cũng không phải là Như Không Cốc, không ngừng tích lũy... Hắn là người tu đạo, dùng cảnh giới để gánh chịu pháp lực, cảnh giới không đủ thì không thể chịu pháp lực thâm hậu hơn, một thân pháp lực dù có tích lũy dày hơn, cuối cùng đều sẽ tràn ra ngoài.
"Con đường tu hành, mỗi một bước đều không dễ."
Vẻ mặt Tô Đình cũng lộ ra mấy phần nghiêm túc.
Đối với người tu hành mà nói, ngưng tụ hồn phách thành Âm Thần, chân khí luyện thành pháp lực, siêu thoát thân thể phàm nhân, thành Thượng Nhân chính là một thiên địa mới.
Nhưng trong thế giới này, muốn tiến thêm một bước, cũng không phải chuyện dễ.
Cũng có không ít Thượng Nhân vị vây ở tầng bốn, khó mà tiến thêm một bước.
Dù Tô Đình có thiên phú tuyệt hảo, truyền thừa thượng đẳng, cũng coi như ddaotj được rất nhiều cơ duyên, nhưng trên thực tế, mỗi khi đột phá cảnh giới, hắn đều hết sức chuyên chú, sợ xuất hiện sai lầm.
Một khi sai lầm, sẽ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thân tử đạo tiêu, nhẹ thì đạo hạnh bị hao tổn, thậm chí có hại tới con đường tương lai phía trước.
"Ngươi có nắm chắc không?"
Tiểu tinh linh mở to mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Có nắm chắc."
Tô Đình nhẹ gật đầu, lại nói: "Pháp lực của ta đã vững chắc, Âm Thần cũng đã chuẩn bị đầy đủ... Chỉ là ta muốn vạn vô nhất thất, không thể mạo hiểm, lại tu hành hai ngày, thì không sai biệt lắm."
Tiểu tinh linh nhẹ gật đầu, nói: "Thần công của ta chừng hôm nay là có thể có tiến bộ."
Tô Đình hỏi: "Ta hộ pháp cho ngươi?"
Tiểu tinh linh lắc đầu nói: "Ngươi ở chỗ này tiếp tục rèn luyện bản thân, ta mang theo tiểu bạch xà, đi tới sát vách tu hành, có nó hộ pháp là đủ."
Tô Đình khẽ nhíu mày, chợt gật đầu nói: "Cũng được, chớ có làm phiền lẫn nhau, phòng ngừa phạm sai lầm."
Nói rồi hắn lấy Ngũ Hành giáp ra, giao cho tiểu tinh linh, nói: "Mệnh thiên binh thay ngươi hộ pháp, phòng ngừa còn có người tu hành đặt chân vào trong núi cự nhân này."
Tiểu tinh linh hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
Tô Đình lấy hồ lô ra, bày trước người, cười nói: "Người mặc thần giáp, Bạch Kính Huyền có thể địch lại Chân Nhân, cuối cùng đều chết trên tay ta, còn sợ ai nữa?"
Tiểu tinh linh thấy thế, nói ra: "Cũng đúng, bảo bối này của ngươi so với Ngũ Hành giáp còn dễ dùng hơn."
Tô Đình cười hắc hắc nói: "Đó là đương nhiên, không thì làm sao ta có thể đưa Ngũ Hành giáp hộ pháp cho ngươi?"
Trong lòng tiểu tinh linh vốn còn có mấy phần cảm động, nghe vậy lập tức giận dữ, suýt nữa đánh một trận quyết sinh tử cùng hắn.
"Đừng động thủ, đừng động thủ, nhất thời nói sai, không phải lời nói thật tâm..."
Tô Đình ngượng ngùng nói: "Nhưng có câu nói phải nói rõ trước, Ngũ Hành giáp này là bảo bối của ta, ngươi cũng không nên thừa dịp ta tu hành mà cầm nó bỏ chạy..."
Hưu!
Một đạo phong nhận bỗng nhiên bắn tới, suýt nữa đã cạo sạch nửa bên tóc mai của Tô Đình.
Tô Đình tức giận nói: "Ta cũng không phải vô cớ nói thế, trên đời này có không ít cô vợ nhỏ, kiếm đủ vốn liếng đi đường... Ta chỉ đề tỉnh ngươi một câu..."
——
Sau mười ngày.
Tiếng ầm ầm vang.
Thiếu niên đứng dậy, khí tức phồng lên nặng nề như núi, hắn đạp chân xuống, cả mặt đất đều dường như động không ngừng rung động, địa thế mơ hồ khẽ chập trùng.
"Được rồi."
Tô Đình có phần hài lòng.
Cần biết rằng nơi đây chính là trong núi cự nhân, thân thể Sơn Thần năm đó biến thành, vô cùng kiên cố, dù đã trải qua tám trăm năm tang thương, nhưng Thượng Nhân cảnh vẫn khó mà tổn thương.
Trước đó Bạch Kính Huyền cùng các vị Thượng Nhân tranh đấu, đã có thật nhiều người thử thao túng địa thế, nhưng lại bất lực.
Nhưng bây giờv lại mơ hồ có thể làm địa thế chập trùng.
Giả sử ở bên ngoài, như vậy bản lĩnh thao túng địa thế của hắn tất nhiên mạnh hơn Đỗ Hằng, thậm chí thắng qua vị Tần Tông chủ kia.
Một ý niệm khiến thế núi chập trùng, trận pháp biến ảo.
Phong thuỷ, sơn hà, đều có thể tùy tâm mà biến.
Hắn đứng dậy, chỉ cảm thấy đột phá một cảnh giới giống như nhảy vào một tầng trời khác, cũng giống là tránh thoát một tầng gông xiềng.
Trong cơ thể hắn pháp lực hùng hậu, đứng trên đại địa, lại mơ hồ có vẻ liên tục không ngừng.
Pháp lực của hắn khi vừa vào tầng bốn đã không kém Đỗ Hằng, nhưng bây giờ lại đột phá một tầng cảnh giới càng cao hơn, pháp lực của hắn đã mơ hồ vượt qua nhân vật như Tần Tông chủ, Bạch Kính Huyền có tu vi tầng sáu đỉnh phong.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn hơn xa cùng người tu hành cùng cảnh giới.
"Sau khi đạp phá cảnh giới này, ta có thể thao túng địa thế, cũng có thể thao túng thủy thế..."
Ánh mắt Tô Đình lạnh lẽo, thầm nghĩ: "Kim Mộc Thủy Hỏa năm, Ngũ Hành chi thế, đều tùy tâm bên tai. Thậm chí đã có thể thao túng lôi đình, hình thành một vực. Dựa vào bản lĩnh hiện tại của ta, cho dù không cần mượn nhờ Trảm Tiên Phi Đao, lại đi đối mặt với vị Tần Tông chủ kia, cũng có thể chính diện đánh một trận, dù là không thể tru sát đối phương, cũng sẽ không tuỳ tiện thất bại, càng sẽ không chật vật như trước đó!"
Trong lòng của hắn dường như tích một nhúm lửa giận, nhưng nhớ tới vị Tần Tông chủ kia đã sớm bị Yêu Tiên nuốt vào trong miệng, lúc này đã sớm bị tiêu hóa, nghĩ như vậy nên cũng hết giận.
Hắn đứng dậy, thu liễm pháp lực.
Hắn thu Trảm Tiên Phi Đao về, lại cất kỹ cả pháp ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo.
Bây giờ đạo hạnh càng cao hơn một tầng, hai món bảo vật này đều có thể lại lần nữa tinh luyện một lần.
Chỉ là việc này cũng không vội vã nhất thời, cũng không cần làm ở đây.
Dù sao tu hành nhiều ngày, cũng nên ra ngoài.
"Ngươi đã đột phá?"
Tiểu tinh linh phát hiện ra động tĩnh, vỗ cánh bay tới.
Tô Đình nhìn nàng một cái, ngược lại cũng cảm thấy kinh dị.
Tiểu tinh linh trải qua một phen tu hành, thần công sơ bộ có thành tựu, khí tức mạnh hơn, thế mà có thể so với Thượng Nhân?
Không hổ là tinh linh được thiên sinh địa dưỡng, được trời ưu ái, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Đột phá."
Tô Đình nhẹ gật đầu, nói: "Cần phải đi rồi."
Tiểu tinh linh nói ra: "Phong châu còn ở chỗ ta, hiện tại ta cưỡi gió, chúng ta bay trở về đi, cũng không biết chúng ta để xe ngựa dưới kiếm sơn kia có còn ở đó hay không? Vài đầu tinh quái kia cũng không sao, chỉ là không biết, một xe tài bảo thế nào..."
Tô Đình nhịn không được cười lên, đang muốn ứng lời nói, chợt dừng lại, ánh mắt lấp lóe, trầm ngâm không nói.