"Được rồi."
Tùng lão tràn đầy bất đắc dĩ, phất phất tay, vô lực nói: "Trở về đi."
Uổng công lão nhân gia tốn nước miếng như vậy, vốn là một lần cảnh cáo, muốn căn dặn Tô Đình, nhưng đến cuối cùng lại hoàn toàn không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Cuối cùng ông vẫn không để ý đến Tô Đình nữa.
Có lẽ một đời này, Tô Đình không cần lo lắng nhất chỉ sợ chính là tâm cảnh này của hắn.
Dù bị thiên thần nhằm vào cũng có thể hời hợt, không hề để ý như vậy.
Tô Đình nghe nói như thế, trong lòng biết Tùng lão muốn tiễn khách rồi, chỉ là hắn ở nơi này bị Tùng lão dọa đến cả người đầy lo sợ, cứ thế mà đi thì lại luôn cảm thấy không thích hợp, không khỏi có chút mất mặt, tốt xấu gì hắn cũng phải giữ được mặt mũi mới đúng.
Khi Tô Đình khụ một tiếng, muốn mở miệng nói chuyện thì Tùng lão đã ngẩng đầu lên, chậm rãi nói rằng: "Tiểu tử vô liêm sỉ, ngươi chớ có phiền nhiễu, nếu còn nói nhảm nữa, cẩn thận lão phu cho ngươi một đạo lôi phù nổ chết ngươi!"
Đây chính là tinh tướng bị sét đánh?
Tô Đình suy nghĩ một chút, tuân theo nguyên tắc "Dù cho bị sét đánh, cũng nhất định phải tinh tướng", há miệng sau đó thaays Tùng lão rung tay áo sa lấy xuống một đạo phù.
Tô Đình lập tức im lặng, tiếp theo sờ sờ gò má, tràn đầy vẻ vô tội, nói: "Ta chỉ là muốn hỏi một chút, lần trước chuyeneh người áo đen kia tiến triển thế nào rồi?"
Nghe đến chính sự, Tùng lão mới thu lôi phù về, đáp: "Đã có manh mối, có thể xác nhận người này chính là do Tôn gia mời tới."
"Quả nhiên là Tôn gia." Nói đến chính sự, Tô Đình cũng thu hồi vẻ vui cười, trầm ngâm nói: "Tôn gia đoạt cửa hàng Tô gia ta, lại không khai trương kinh doanh, mà là đóng cửa, tám chín phần mười chính là có mưu đồ khác. Bây giờ mời người áo đen này tới, biết họ tên ta, tổn thương biểu tỷ ta, tám thành lại là nhằm về phía Tô gia. . ."
Nói xong, Tô Đình cũng không khỏi nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ: "Cũng thật là quái, Tôn gia đường đường là danh môn vọng tộc, Tô gia ta có cái gì có thể để lão để bụng như vậy? Đoạt cửa hàng không đủ, hại tính mạng không đủ, ngay cả hậu bối là ta đều không buông tha? Hẳn là Tô gia với Tôn gia oán cừu gì, lúc này mới trả thù?"
. ..
Trên mặt Tùng lão cũng nhìn không ra đầu mối gì.
Chỉ là từ trên mặt của ông dường như cũng có mấy phần mờ mịt cùng mê hoặc giống Tô Đình.
"Tôn gia làm thế có thâm ý gì, lão phu còn chưa biết được."
Tùng lão chậm rãi nói: "Lão phu đang điều tra việc này, đặc biệt là lai lịch người áo đen này. . . Người áo đen này xuất thân thế nào, đến từ phương nào, là đệ tử tông môn, hay là tán tu bàng môn, đều cần điều tra."
Tô Đình nhớ tới cái gì, nói rằng: "Dù người này là ai, nhưng làm người tu hành, Tôn gia dựa vào cái gì mà lại có thể mời tới một người tu hành như vậy? Điểm này, có lẽ cũng là có thể tra."
Tùng lão nghe vậy, ngữ khí mang theo vẻ tán thưởng, nói: "Không sai, từ trên xuống dưới Tôn gia đều không có người tu hành, vậy rốt cuộc vì sao lại quen biết người này? Hơn nữa làm sao có thể khiến người này làm việc cho Tôn gia? Điều này cũng chính là phương hướng lão phu kiểm chứng."
Nói xong, Tùng lão lại nói: "Tôn gia làm sao mời tới người này? Mà mời tới người áo đen này lại vì cái gì? Lão phu cũng đang điều tra."
Tô Đình nghe được rõ ràng, Tùng lão nói thế có nghĩa là Tôn gia thế lớn, gia đinh tôi tớ, thị vệ tay chân đều có không ít, muốn bắt bí tỷ đệ hai người hắn thì dễ như trở bàn tay, cần gì phải mời tới một người tu hành?
Phải biết rằng Tôn gia có thể quen biết người tu hành đã là chuyện làm người ta bất ngờ, hơn nữa có thể làm người áo đen làm việc cho Tôn gia lại càng là không dễ, trong này nhất định phải trả giá cực lớn.
Như vậy Tôn gia cần cầu chuyện gì?
"Người áo đen này có lai lịch bối cảnh phi thường thần bí, tạm thời vẫn không có manh mối."
Tùng lão nói rằng: "Nhưng hai tháng trước, hắn xuất hiện ở một vùng thuộc phía bắc, từng hiển lộ ra pháp môn, vì thế lão phu mới có thể tìm kiếm được manh mối."
Tô Đình gật gật đầu, thu lại lòng đùa nghịch mọi khi, cúi người hành lễ, nghiêm mặt nói: "Làm phiền Tùng lão."
"Không cần khách khí như thế, việc này không chỉ có liên quan tới ngươi, cũng liên lụy đến lão phu."
Tùng lão lạnh nhạt nói: "Trong phạm vi thần miếu lại bị người tu hành ngoại lai xâm phạm, đây là vô cùng nhục nhã, cũng là chuyện tổn hại uy nghiêm Lôi Thần. Tôn gia dám to gan mời hạng người yêu tà đặt chân tới Lạc Việt quận, đã là chạm đến vảy ngược của lão phu."
Nói xong, Tùng lão lại nói: "Tôn gia đoạt cửa hàng của Tô gia ngươi, đây là một điểm then chốt, ta từ chỗ Phương Khánh biết được, Tô gia ngươi cũng không phải triệt để bán cửa hàng cho Tôn gia, không lâu nữa là có thể nhận về, đến lúc đó có lẽ ngươi có thể dò ra một chút dấu vết."
Tô Đình gật đầu nói: "Vãn bối cũng có ý đó."
Tùng lão đáp một tiếng, chợt dặn dò: "Việc này tất nhiên còn chưa kết thúc, chính ngươi phải cẩn thận."
Tô Đình thi lễ nói: "Tùng lão yên tâm, vãn bối rõ ràng."
. ..
Đối với Tô Đình, vốn là một lần nhẹ nhàng trò chuyện, bây giờ lại biến thành trầm trọng như vậy, cũng thực sự khiến hắn có chút không thích.
Hắn không quá để ý chuyện Tỉnh Mộc Ngạn.
Rốt cuộc đó là tinh quan trên trời, thống trị lao ngục thiên hạ, luôn bận trăm công nghìn việc, có vô số phân thần, cũng không đến vì chút chuyện nhỏ như vậy mà kết xuống thù hận cùng một người tu đạo nho nhỏ là hắn.
Chỉ có điều hắn lọt vào danh sách đen của vị Tỉnh Túc này mà thôi.
Còn chuyện sau này không đặt chân tới lao ngục.
Nói cách khác là dù cho thực sự vào trong lao ngục, không tái phạm là được.
Lại lui thêm bước nữa thì hắn đã là người trong tu hành, có lôi pháp truyền thừa, lại có Lục Áp Đạo Quân chân truyền, không hẳn cần sợ hãi phân thần của một đạo tinh quan này.
Dù sao cũng không phải bản tôn Tỉnh Túc hạ giới, mà chỉ là một tượng đá trong lao ngục mà thôi.
Vốn chính là như vậy, nên hắn mới có vẻ hời hợt như vậy.
Chỉ là so với một chuyện Tỉnh Túc, chuyện về Tôn gia mới khiến hắn chân chính coi trọng.
Tinh quan trên trời đương nhiên cao cao không thể với tới, nhưng cũng chính là vì cao cao không thể với tới, đến mức độ biến thành cực kỳ mịt mờ, mới không có bao nhiêu cảm giác nguy hiểm, nhưng là Tôn gia đang ở trước mắt, uy hiếp ở ngay bên người.
Tôn gia không chỉ là gia tộc có thế lực khổng lồ ở nơi trần thế, còn nắm giữ năng lực thỉnh cầu người tu hành.
"Dù sao vẫn là đạo hạnh của ta thấp chút."
"Nếu có thể tu đến tầng hai, có thể dễ dàng thi pháp, như vậy ta đoạt được truyền thừa cũng có đất dụng võ."
"Đừng nói là Tôn gia chỉ là gia tộc phàm trần này, chính là người tu đạo tam trọng thiên, thậm chí là mời tới Đại tông sư võ nghệ đỉnh phong, cũng không cần quá mức lo lắng."
Tô Đình hít sâu một hơi, thầm nói: "Trước khi tiếp nhận cửa hàng cần tĩnh tâm tu hành, không nên lười biếng."
Tính tình hắn vốn lười nhác, hiện nay có áp lực sinh tồn, có áp bức sinh tử, đã không cho phép hắn ung dung như vậy.
Một luồng áp lực giống như núi cao, đặt ở ngực.
Hắn muốn nhanh chóng tu thành tầng hai!
Hắn muốn Chân khí có thể xuất thể!
Hắn muốn có thể triển khai phép thuật!
Có đầy đủ bản lĩnh, mới có thể ngăn cản mưa gió ở bên ngoài, thậm chí tiêu diệt mất đi.
Còn không đủ bản lĩnh, hắn còn có tư cách gì tiếp tục ung dung tản mạn?
"Tỉnh Mộc Ngạn là thần, đây là thiên kiếp."
"Tôn gia là người, đây là nhân kiếp."
"Ta ở nhân gian, uy hiếp từ nhân kiếp này có thể vượt xa thần kiếp ở trên trời."
"Chỉ có điều, có bản lĩnh thì kiếp số gì cũng không cần lo lắng."
Tô Đình nhìn về phía bầu trời, chậm rãi nói rằng: "Thần tinh tú thì làm sao? Ngươi có biết, Tô mỗ ta nếu là nỗ lực thì đạo hạnh sẽ tăng nhanh kinh người, ngay cả chính ta đều tự sợ hãi!"