Bầu trời mây đen nặng nề.
Không có mưa rơi, nhưng âm trầm như màn đêm.
Bỗng nhiên có hai đạo quang hoa, một trước một sau, xẹt qua mây đen, giống như xé mở đám mây đen đậm kia.
"Không hổ là Thượng Nhân tầng tám."
Tô Đình thấp giọng nói: "Nghe nói nhân vật cấp bậc này có thể khám phá hư ảo, có thể xu cát tị hung, có thể xem thời tiết, có thể biết mọi việc các phương. . . Ta thả Trảm Tiên Phi Đao ra, tất nhiên lão đã phát hiện ra nguy hiểm, mới thả ra gió thổi ta."
Đã phát hiện ra nguy hiểm cũng đại biểu cho mặc dù Trảm Tiên Phi Đao chưa đến đại thành, nhưng có thể chém giết Chân Nhân, thậm chí cả Chân Nhân tầng tám, chắc là đầy đủ.
Chỉ là dù phong mang của Trảm Tiên Phi Đao có mạnh, nhưng không trảm đến người thì cũng uổng công.
Thần binh lợi khí đúng là lợi hại, nhưng không thể ra khỏi vỏ thì cũng là vô dụng.
Trong nháy mắt này, Tô Đình lại nhớ tới năm đó Lục Áp đạo nhân gặp phải. . . Nghe đồn khi Lục Áp đạo quân đối mặt với vị cao nhân Khổng Tuyên này, vốn muốn thả ra Trảm Tiên Phi Đao, nhưng đối phương xuất thủ vô cùng nhanh chóng, căn bản không kịp phóng thích Trảm Tiên Phi Đao, đành phải hóa thành cầu vồng chạy đi.
Bây giờ Tô Đình cũng có trải nghiệm tương tự.
"Quá oan uổng."
"Lục Áp đạo nhân vẫn kiêng kị ngũ sắc thần quang của Khổng Tuyên, đối thủ này của Tô mỗ lại không có ngũ sắc thần quang, cũng là dựa vào tu vi thâm hậu tới dọa ta, thật sự là hèn hạ vô sỉ."
"Nếu không phải đạo hạnh cách biệt quá xa, dù lão gia hỏa này là Nhân Tiên, ta cũng phải chém lão."
Tô Đình tức giận nói: "Lúc này nếu tránh khỏi, ta đặc biệt cố gắng tu hành, sớm thành Chân Nhân, cầm Trảm Tiên Phi Đao đi trảm lão!"
Tiểu tinh linh cả giận nói: "Ngươi trước tiên cần phải sống sót đã."
Tô Đình thấp giọng nói: "Việc này cũng không thành vấn đề, tốc độ của lão nhanh, tốc độ của ta cũng không chậm, hơn nữa ta có bảo bối có thể uy hiếp được lão, lão căn bản không dám quá mức làm càn, trong lòng tràn đầy kiêng kị. Chúng ta cứ chạy như vậy, lão không dễ dàng đuổi kịp chúng ta, chỉ là chúng ta cũng không cắt đuôi được. . ."
Dừng một chút, Tô Đình lại thở dài: "Chỉ là ta sợ lão cảm thấy đêm dài lắm mộng, liều mạng dùng bí pháp gì. . ."
Hắn còn chưa dứt lời, khí tức sau lưng đột nhiên mạnh lên.
Lão giả kia bắn ra khí huyết, hai mắt hừng hực tựa như lúc còn trẻ.
"Cái miệng quạ đen của nhà ngươi!"
Tiểu tinh linh mắng một tiếng!
Tô Đình giật nảy mình, tập trung đào mệnh.
Mà lão giả kia độn quang cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đuổi đến, nhanh hơn so với tốc độ chạy trối chết của Tô Đình ba phần.
Lão giả này chính là đạo hạnh tầng tám, nhưng tuổi tác đã rất cao, khí huyết khô bại, nhưng cũng không biết lão đã bỏ ra cái giá lớn nào, dùng phương pháp gì, vậy mà lúc này huyết khí tràn đầy, pháp lực ngút trời, mơ hồ khôi phục lại thời trẻ.
"Lão phu nói rồi, ngươi trốn không thoát đâu!"
Lão giả giận dữ quát một tiếng, đánh tới một chưởng, pháp lực ngưng tụ bắn ra khỏi tay, hóa thành cự chưởng trăm trượng che khuất bầu trời.
Hưu!
Tô Đình đột nhiên xoay người, kéo cung như trăng tròn, sáu đường vân sáng lên, đường thứ bảy cung mơ hồ sáng lên, sau đó bắn ra một tiễn này.
Một tiễn này bỗng nhiên bay tới, uy lực cường đại!
Một tiễn này không gây thương tổn được Thượng Nhân tầng tám, nhưng lại phá vỡ được một chưởng kia!
Oanh!
Cự chưởng trăm trượng kia ầm ầm vỡ vụn.
Mà Tô Đình xuyên qua chỗ trống ở giữa lòng bàn tay kia, không bị thương tổn gì.
Lão giả bỗng nhiên tới gần.
Tô Đình lập tức lấy ra hồ lô, muốn thả Trảm Tiên Phi Đao.
Chỉ là lão giả thấy thế lại hơi biến sắc mặt, vội thổi Tô Đình ra.
Tô Đình bị lão thổi ra mấy trăm trượng, lại quay đầu tiếp tục trốn chạy.
"Tiểu tử, có gan thì thả hồ lô xuống."
Lão giả mười phần tức giận, trầm giọng quát.
Tô Đình cười lạnh một tiếng, trả lời: "Lão đầu nhi, có gan thì ngươi tự phế tu vi!"
Lão giả lạnh giọng nói: "Ngươi nghĩ ỷ vào pháp bảo để lão phu kiêng kị, lão phu không thể tổn thương được ngươi sao?"
Trong lòng Tô Đình run lên, hắn cũng biết, Chân Nhân Dương Thần có nhiều thủ đoạn, nếu nói có thủ đoạn gì có thể giấu diếm được mình, thủ đoạn giương đông kích tây cũng tất nhiên là có.
Thậm chí là cường thế công phạt, cũng có thể khiến mình không có cơ hội phóng thích Trảm Tiên Phi Đao,.
Thậm chí trước khi mình thả ra Trảm Tiên Phi Đao, trong chớp mắt tập sát, cũng chưa chắc đã không thành.
Trảm Tiên Phi Đao đương nhiên vô cùng sắc bén, nhưng mình thi triển bảo vật này, đạo hạnh lại vẫn khá thấp, khó mà thi triển hết hiệu dụng của bảo vật này.
"Ngươi có gan thì thả ta đi, chờ ta tu thành Chân Nhân, chúng ta quyết tử chiến một trận!"
Tô Đình thầm mắng một tiếng, lại phát hiện lão giả này đã tới gần.
Mà trong tay lão giả kia lại bắt ấn, giống như có cách đối phó, ánh mắt lạnh lẽo, muốn đè Tô Đình xuống trước khi hắn thả hồ lô ra, rồi triệt để tru sát.
"Nguy rồi!"
Tô Đình âm thầm kinh hãi, hắn mặc thần giáp, liều mạng bỏ chạy, lại khống chế phong châu, phóng thích gió táp, để mình có thể bay lên trên không trung, nhưng vẫn chậm hơn đối phương một bậc.
Tiểu tinh linh không ngừng vận dụng gió, ngưng tụ thành phong nhận, miễn cưỡng ngăn cản một phen.
Tiểu bạch xà, quấn quay đầu đi, không ngừng nhổ nước miếng về sau lưng, nước bọt có độc, có chút ít còn hơn không.
Nhưng như thế vẫn không ngăn cản được đối phương.
——
Bành!
Bỗng nhiên Tô Đình đầu váng mắt hoa, khí huyết đãng động.
Rõ ràng là đang bay trên không trung, lại giống như đụng phải một tòa núi lớn, trực tiếp rơi xuống.
"Cái quái gì?"
Tô Đình vội khống chế phong châu, giảm thế rơi, ngẩng đầu nhìn lại.
Đã thấy lão giả kia cực nhanh bay tới trên đỉnh đầu của mình, nhưng lão cũng bành một tiếng, giống như đụng phải cái gì, bỗng nhiên dừng lại, trên mặt xanh đỏ đan xen.
Tô Đình mặc thần giáp, nhục thân cũng không kém gì Chân Nhân Dương Thần.
Tô Đình đụng phải khiến đầu choáng mắt hoa.
Lão giả đụng phải, mà còn trong tình trạng khí huyết lay động.
"Trận pháp!"
Tô Đình lập tức hiểu ra, trước mắt có người bày ra một lớp màn chắn, mà ngay cả Chân Nhân đều không phá được màn chắn này, trong lòng của hắn không biết nên mừng hay lo, vội hạ xuống.
Mà lão giả kia cũng hạ xuống.
Sau khi Tô Đình rơi xuống đất, lập tức dâng lên địa thế, nhanh chân bỏ chạy.
Trận pháp bao phủ một tòa núi xanh!
Bọn hắn đang ở bên ngoài núi xanh!
Tô Đình vòng quanh trận pháp, không ngừng bỏ chạy!
"Nơi đó có đạo quan."
Tiểu tinh linh bỗng nhiên kêu một tiếng.
Tô Đình nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy trong núi có một tòa đạo quan.
Hiển nhiên trận pháp này là bảo vệ toà đạo quan này.
Toà đạo quan này, không biết là tông môn nhà nào?
Lúc này dù sao Tô Đình cũng dùng danh nghĩa Ty Thiên Giám chạy trối chết, mà Ty Thiên Giám xem như quan gia giữ gìn trật tự bên trong Đại Chu, đối với tông môn các phương cũng có lui tới, lập tức muốn dùng danh nghĩa Ty Thiên Giám để cầu cứu.
Nhưng hắn cũng không trông cậy vào toà đạo quan này sẽ đồng ý đắc tội với lão giả sau lưng, để cứu mình, chỉ tính là một hi vọng.
Mà ngay khi hắn đang hò hét, lại phát hiện trên đường núi phía trước có một người.
Đó là một nữ tử, nhìn rất quen mắt.
Cùng lúc đó, nữ tử kia cũng nhìn lại, có phần kinh ngạc.
"Là ngươi?"
"Ngươi là Phách Thiên Thần Kiếm?"
"Tô Đình, sao ngươi lại tới đây?"
"Bớt nói lời vô ích đi." Tô Đình vội nói: "Sao ngươi lại ở bên trong? Ta bị người truy sát sau lưng. . . Ngươi có cách nào thả ta đi vào không?"
"Có. . ."
Lưu Khê Vân nổi lòng hiệp nghĩa, lập tức lấy ra lệnh bài, ném ra ngoài.
Tô Đình tiếp nhận lệnh bài, lập tức xâm nhập vào trong.
Oanh!
Chân Nhân sau lưng theo sát chạy đến, lại kém một ly!
"Hỗn trướng!"
Lão giả này tức sùi bọt mép, sát cơ rất mạng, trải rộng toàn núi.
Tô Đình cách pháp trận, há mồm thở dốc, nhìn đối phương, giơ lên một ngón giữa.
"Lão đầu nhi, ngươi tiến đến vào đánh ta nha?"