Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 337: Không chết không thôi




     "Trường Lâm?"

Ánh mắt đạo sĩ trung niên ngưng lại, nhìn về phía thiếu niên kia.

Lúc trước ông ta rất xem thường Tô Đình, dù sao Lưu Khê Vân chỉ là một phàm nhân, người quen của nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều, nhất định cũng là phàm nhân.

Trước đó ông ta cũng chỉ đảo qua một chút, không cẩn thận kiểm tra.

Sở dĩ kiên nhẫn nói chuyện như thế là đang kiên nhẫn với Lưu Khê Vân thôi.

Bây giờ nghe nói tới tên Trường Lâm, ông ta mới nhìn sang.

Thiếu niên này thu liễm khí tức về, thật sự giống như phàm nhân, nhưng cẩn thận quan sát lại mơ hồ phát hiện ra điểm khác biệt, có khí thế khác với phàm nhân trần thế, trong lòng của ông ta lập tức run lên, thu hồi khinh thường.

"Tiểu hữu nhận biết Trường Lâm sư huynh?"

Đạo sĩ trung niên thi lễ rồi hỏi.

Tô Đình lại cười nói: "Từng có giao tình, từng nói là nếu nhàn rỗi sẽ tới đây ngồi chơi, đúng lúc ta nhàn hạ muốn tới thăm vị bằng hữu này, nên thuận đường gặp một lần."

Lưu Khê Vân nghe vậy, run lên nửa ngày, làm sao lời này hoàn toàn khác lời nói trước đó?

Tô Đình ho một tiếng, khẽ mỉm cười.

Khi nãy trong lúc hắn leo núi lên, đã nhìn thoáng qua bảng hiệu.

Toà đạo quan này chính là Minh Nguyên Đạo Quan.

Mà trước đây ở bên trong Lê sơn, vị lão đạo tên Trường Lâm kia được hắn cứu, lại đến từ Minh Nguyên Đạo Quan, mà còn có chức vị trưởng lão.

Bây giờ đúng là trùng hợp.

"Hắc hắc hắc."

"Bên trong có Trường Lâm lão đạo, lại thêm người này đã nói ra miệng, không tiện sửa đổi, chính là có hai người cho phép ta tị nạn."

"Trong ba người, có hai người bảo đảm ta, lần này Tô mỗ tá túc ở đây đã chắc chắn rồi."

Trong lòng Tô Đình cao hứng, trên mặt nổi lên nụ cười.

Lúc này, đạo sĩ trung niên kia nói ra: "Trường Lâm sư huynh là trưởng lão ngoại môn, mặc kệ chuyện trong môn. . . Bên trong có hai vị trưởng lão, đều là Chân Nhân Dương Thần, chỉ có ta là vẫn ở Thượng Nhân cảnh, chuyên xử lý việc vặt vãnh trong môn."

Nụ cười trên mặt Tô Đình trở nên cứng ngắc.

Đạo sĩ trung niên thấy thế, suy tư nói: "Tiểu hữu. . ."

Ông ta muốn nói lại thôi.

Tô Đình lập tức mở miệng nói ra: "Mấy hôm trước ở Lê sơn, Tô mỗ từng cứu Trường Lâm lão đạo một mạng, có giao tình thâm hậu với ông ấy, ngươi thật sự muốn cự tuyệt ta ở ngoài cửa?"

Đạo sĩ trung niên nghe vậy, lúc này hiểu rõ, nói: "Ngươi chính là vị tán tu đứng đầu thế hệ trẻ tuổi đương đại- Đại Ngưu đạo nhân?"

Tô Đình trầm giọng nói: "Bản tọa Tô Đình!"

Đạo sĩ trung niên khẽ khụ một tiếng, nói: " Là ta quên, Trường Lâm sư huynh từng đề cập qua, sau khi Đại Ngưu đạo nhân thành danh đã sửa lại nguyên danh, gọi là Tô Đình."

Sắc mặt Tô Đình đen như than, nói: "Lão đầu này nói ta đổi nguyên danh?"

Hắn đẩy đạo sĩ trung niên ra, hùng hổ đi vào bên trong, trong miệng nói: "Trường Lâm, ngươi đi ra cho ta, Tô mỗ cần cẩn thận nói chuyện với ngươi. . ."

——

Cuối cùng Tô Đình vẫn tiến vào đạo quan.

Đạo sĩ trung niên kia nể tình Tô Đình cứu sư huynh nhà mình, vẫn mở một con mắt, nhắm một con mắt.

Mà Trường Lâm lão đạo cũng đã từ Lê sơn về đạo quan, nghe nói Tô Đình đến, vội vàng đến tiếp đón lấy.

"Lão đạo cước lực không tốt, trở về còn chưa tới một ngày, tiểu hữu thế mà đã đến làm khách."

Trường Lâm cười nói: "Nếu lão đạo trở về chậm thêm chút, chỉ sợ tiểu hữu còn sớm đến hơn."

Tô Đình chắp tay cười nói: "Đã sớm nghe về chỗ của Văn đạo huynh, trong lòng vẫn luôn nhớ nhung, khi ở Lê sơn kia, chúng ta mới quen như đã thân, dù saolucs này cũng không có việc nên tới đây thăm viếng. . ."

Tiểu tinh linh nhô đầu ra, vẻ mặt cổ quái.

Lưu Khê Vân đứng ở phía sau, vẻ mặt mờ mịt, nghe Tô Đình nói thế làm nàng cảm thấy cảnh tượng và lời nói khi vừa gặp lại Tô Đình trong thoáng chốc đều là hư ảo.

"Tiểu hữu thật sự có lòng." Trường Lâm lão đạo cũng không nghi ngờ, mỉm cười gật đầu.

"Ta luôn luôn có lòng như thế." Tô Đình nói ra: "Lần này tới đây, dự định tìm ngươi ôn chuyện, làm sâu sắc giao tình chút. . . Có lẽ ở khoảng hai ba ngày thì ta sẽ đi."

"Chuyện này. . ." Trường Lâm lão đạo suy tư một chút rồi, nói: "Cũng tốt, tiểu hữu cứ ở trong sân của lão đạo."

"Như thế rất tốt."

Tô Đình hết sức hài lòng.

Dù sao Trường Lâm lão đạo cũng là ngoại môn trưởng lão, đương nhiên có một tòa viện, có thể thu lưu Tô Đình.

Không giống Lưu Khê Vân, vẫn là đệ tử tầm thường ở sương phòng, có nhiều chỗ bất tiện. . . Nếu Tô Đình chỉ là bằng hữu của nàng, cũng chỉ có thể tìm một chỗ dừng chân khác, nhưng lại phải để đạo sĩ trung niên kia xử lý, không khỏi thêm phiền phức.

——

Ung dung hai ba ngày.

Đầu tiên là Tô Đình đưa tin cho Ty Thiên Giám.

Mà trong hai ngày này, hắn nói chuyện phiếm cùng Trường Lâm lão đạo, ngẫu nhiên chỉ điểm cho Lưu Khê Vân tu hành, thời gian trôi qua cũng không tệ.

Chỉ là Trường Lâm lão đạo cũng không tiện thu lưu một ngoại nhân quá lâu, hơn nữa trước đó Tô Đình chỉ nói hai ba ngày.

Thế là, thời điểm từ biệt đã đến.

"Lão gia hỏa kia chắc cũng đi rồi nhỉ?" Tiểu tinh linh hỏi.

"Đại khái là đi rồi, lúc trước lão nhất định là trông coi chúng ta, nhưng bây giờ chúng ta nấp mấy ngày, lão không biết lúc nào chúng ta mới rời đi, không có khả năng một mực trông coi. Dù sao hiện tại lão là trọng phạm của Ty Thiên Giám, không có khả năng ở đây ôm cây đợi thỏ lâu dài. . ."

"Vậy bây giờ cáo từ cùng các đạo sĩ?"

"Đúng, đi chào từ biệt."

——

Tô Đình từ biệt Trường Lâm lão đạo, rồi lập tức rời đi Minh Nguyên Đạo Quan, đi tới dưới đường.

Hắn đi ra trận pháp ngoài núi, nhìn chung quanh một chút, thở ra một hơi, nói: "Lão đầu kia quả nhiên không chờ đợi nữa."

Nói như vậy, hắn nhanh chóng bỏ chạy về hướng tây, bỏ chạy chừng hai dặm.

Oanh một tiếng!

Trên trời chém tới một đạo kiếm quang!

Tô Đình chạy trên mặt đất lập tức bị chém thành hai nửa!

Nhưng kiếm quang cắt qua lại không có huyết nhục, chỉ có bùn đất.

Sau đó một viên minh châu phá khôn quay về.

"Ngươi thế mà vẫn đợi ở đây?"

Tô Đình đứng ở biên giới trận pháp, cầm Ngũ Hành giáp, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Vì cẩn thận, hắn vẫn thăm dò một chút.

Quả nhiên lão đầu kia không hề rời đi.

Chuyện này khiến Tô Đình cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

"Có chút thông minh đấy."

Lão giả từ từ không trung rơi xuống, nhìn Tô Đình qua trận pháp, trầm giọng nói ra: "Vốn định giả vờ rời đi, đợi một năm nửa năm để ngươi an tâm đi ra, lại đến giết ngươi. . . Không ngờ ngươi lại có loại bảo bối này, giả làm tự thân, có thể giấu giếm được ta."

Tô Đình cười nói: "Khách khí khách khí."

Ngũ Hành giáp chính là bí truyền của Chính Tiên Đạo, mà thuật biến ảo lại là tiểu tinh linh thu hoạch từ trong tay vị cao nhân tuổi trẻ của Chính Tiên Đạo kia cả hai cùng xuất thân từ một mạch, quả thực kỳ hiệu.

"Nói đi cũng phải nói lại, lão đầu ngươi cũng có thể nhịn, không sợ người của Ty Thiên Giám đi tìm đến?" Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Nếu không cẩn thận, mệnh cũng mất, cần gì chứ?"

"Ty Thiên Giám?" Lão giả cười lạnh nói: "Rượu này che đậy thiên cơ, không thể đo lường tính toán, Ty Thiên Giám không tính được tới đây. . ."

"Nhưng ta có thể liên hệ với Ty Thiên Giám." Tô Đình chậm rãi nói.

"Vậy người của Ty Thiên Giám đã tới hay chưa?" Lão giả trầm giọng nói: "Ta đã sớm bày ra trận pháp bao phủ sáu mươi dặm xung quanh, ngăn cách ngoại giới. . . Các ngươi không đưa tin được."

"Ngươi muốn phong sơn?" Tô Đình cau mày hỏi.

"Lão phu không lo được nhiều như thế." Lão giả chỉ vào núi này, nói ra: "Núi này có trận pháp phi phàm, nhất định có nội tình bất phàm, cũng có tiền nhân cao thâm khó lường, nhưng rượu này quan hệ trọng đại. . . Nếu ngươi không ra, thì không chỉ phong sơn, mà lão phu sẽ vận dụng tâm huyết suốt đời, đánh cược tất cả để loại bỏ trận pháp, huyết tẩy núi này!"