Trong tĩnh thất.
Mùi rượu vẫn còn.
Nhưng vò rượu đã bị Tô Đình bịt kín lại một lần nữa.
Nửa bình tiên tửu, hắn đã uống chừng ba phàn, còn lại bảy phần tạm thời để lại.
Nhưng bây giờ hắn đã đạt đến tầng năm đỉnh phong, căn cơ cũng vững chắc, pháp lực thoái mái hòa hợp, tinh khí thần tràn đầy, đạt đến mức độ có thể thử đột phá tầng sáu.
"Ta có Long Hổ Huyền đan, muốn đẩy đạo hạnh đến tầng năm đỉnh phong, vốn không phải việc khó."
"Nhưng muốn rèn luyện tới trình độ bây giờ, chí ít cũng cần một năm nửa năm."
"Về phần bỏ đi nhân quả cùng đại địa, thì chỉ cần lĩnh ngộ, rồi ngày càng cố gắng, chân chính muốn tới trình độ như vậy, ít nhất cũng cần hơn mười năm."
"Nếu là người tu đạo tầm thường thì một bước này có lẽ sẽ hao phí hơn trăm năm, cũng không kì lạ. . . Mà chân chính tôi luyện đến một bước này, có thể thuận lợi đột phá tầng sáu hay không còn khó nói."
Tô Đình thu hồi tiên tửu, trong lòng có phần rung động, thầm nghĩ: "Lần này uống tiên tửu quả thực là có hiệu quả kỳ diệu. . . Vốn cho rằng uống hết vào, có thể để cho ta có nội tình đột phá tầng sáu. Bây giờ ta chỉ uống ba phần mà đã đến cực hạn, đạt đến một bước này."
——
Bắc Vực!
Chợt có một tiếng giận dữ gầm lên!
Sơn lâm rung động, cây cối đổ rạp!
Trên bầu trời rơi xuống một miệng máu vô cùng to lớn, che khuất bầu trời!
Một cái miệng này rơi xuống, thế mà lại cắn cả một ngọn núi phía trước vào trong miệng, sau đó cứng rắn nhổ từ mặt đất lên, quăng xa ngàn dặm ra ngoài!
"Người nào phá ấn ký của ta?"
Một tiếng vang động này truyền bốn phương tám hướng, trong đó tràn ngập tức giận.
Đạo nhân chạy thoát vội vàng bỏ chạy, hóa thành tia sáng, nhìn về phía phương nam.
Mà phía trên trên mây, mơ hồ có thể thấy một lão hổ lộng lẫy, hung hãn tuyệt luân, uy mãnh vô song, trong đôi mắt nó chập chờn sáng tối, sát cơ hung lệ, tràn đầy sâm nhiên.
"Bản tôn thủ hộ tám trăm năm, mới chỉ đến Bắc Vực này nửa năm, thế mà lại bị người khác cướp đoạt tiên tửu?"
Hổ yêu vô cùng tức giận, hung uy lộ ra như muốn nuốt cả bầu trời, nó nhảy lên đám mây muốn bay về phía nam.
Nhưng đúng lúc nó muốn khởi hành, chợt có một kiếm từ phía đông chém đến, chém rách đám mây.
Hưu!
Bầu trời nứt ra một cái khe!
Khe hở này bắt đầu từ phương đông, xông thẳng tới phương tây, không nhìn thấy đầu, không biết dài cỡ nào. . . Nhưng khe hở nhìn như nhỏ xíu này lại khiến đám mây nứt ra thành hai nửa.
Kiếm khí còn sót lại âm u lạnh thấu xương.
"Kháo Sơn Quân."
Có một người từ Đông Hải bay đến, từ tốn nói: "Ta tìm ngươi đã lâu."
Ánh mắt lão hổ dữ dằn nhìn tới, vô cùng dọa người, hàn ý bắn ra, nói: "Người đến là kẻ nào?"
Người kia chậm rãi nói: " Trung Nguyên Các ở Đông Hải- Chu Du."
Hổ dữ trầm giọng nói: "Năm tháng trước, bản tôn đã ăn một tên Chân Nhân Dương Thần, hắn tự xưng là đến từ Đông Hải, tổ tông là một vị Đại Tiên, chính là ngươi rồi?"
Chu Du gật đầu nói: "Ta sáng lập ra Trung Nguyên Các, từ trước tới nay đều là nhất mạch đơn truyền, mà hắn chính là Các chủ thế hệ này, đồ tôn của ta, ngươi ăn thịt hắn, ta đến báo thù."
——
Trong Minh Nguyên Đạo Quan.
Rung chuyển phía sau núi không chỉ không lắng lại, mà dường như ngày càng mãnh liệt hơn.
Mấy vị trưởng lão kia càng thêm phí sức, trong một ngày đã đằng không xuất thủ mấy lần.
Về phần hai vị Chân Nhân Dương Thần khác, thì vì liều mạng lấy được da thịt của Thiên Lĩnh lão nhân nên đã bị trọng thương, bây giờ còn đang an dưỡng.
Chúng đệ tử trong môn, lòng người bàng hoàng.
Tạ tổ sư vẫn còn ở Đông Hải thăm bạn, còn chưa trở về.
Lúc này chèo chống mọi việc trong môn, ngược lại chỉ có Trường Lâm lão đạo cùng đạo sĩ trung niên kia mà thôi.
"Đến bây giờ mà hắn còn đang bế quan?" Đạo sĩ trung niên có phần lo lắng, cũng có phần tức giận.
"Hắn nói muốn để đạo hạnh tiến thêm một bước, mới có thể luyện chế ra bảo vật đủ để chú sát Bán Tiên, từ đó thi hành thuật chú sát." Trường Lâm lão đạo cũng rất bất đắc dĩ.
"Đạo hạnh tiến thêm một bước? Hắn bế quan một trận, để đạo hạnh tăng tới đỉnh phong cảnh giới bây giờ thì có bao nhiêu lợi ích?" Đạo sĩ trung niên hơi lắc đầu, xem thường.
"Hắn nói muốn đột phá cảnh giới tầng sáu." Trường Lâm lão đạo đáp.
"Hắn còn muốn bế quan mười năm tám năm hay sao?" Đạo sĩ trung niên cau mày, nói: "Hắn nghĩ tuỳ tiện như vậy là có thể tránh họa, không khỏi quá ngây thơ rồi. . . Ta thấy không lâu nữa, hai vị trưởng lão khôi phục thương thế, trông thấy tình cảnh như vậy, sẽ trực tiếp lấy tính mạng của hắn."
"Chuyện này. . ." Trường Lâm lão đạo dừng một chút, nói: "Hắn nói chỉ cần sáu ngày."
"Sáu ngày?" Đạo sĩ trung niên run lên nửa ngày, mới kịp phản ứng, cả kinh nói: "Sáu ngày? Làm sao có thể?"
"Đúng là không thể tưởng tượng nổi." Trường Lâm lão đạo thở ra một hơi, nói: "Nhưng trên thực tế, những chuyện không thể tưởng tượng nổi trên thân người này có nhiều vô số kể."
"Ví dụ như dùng đạo hạnh tầng bốn đoạt được vị trí đứng đầu thịnh hội, ví dụ như ở Lê sơn có thể giết được Bạch Kính Huyền vốn so với Dương Thần, hoặc như lúc trước trảm diệt ấn ký Yêu Tiên, và hắn một đường đào mệnh tới đây mà vẫn không bị Thiên Lĩnh lão nhân giết chết, đủ thấy bản lĩnh của hắn."
"Nhưng càng thêm bất phàm chính là, căn cứ vào tin tức truyền đến thì khi hắn tiến vào kinh thành tham dự thịnh hội, vẫn chỉ mới ở cảnh giới tầng ba ngưng pháp, tham gia thịnh hội mới là trở thành Thượng Nhân, đột phá tầng bốn."
"Trước đây không lâu, chắc là ở Lê sơn, vừa mới đột phá cảnh giới tầng năm."
"Trong thời gian ngắn này, đối với chúng ta thì đây chỉ là thời gian uống cạn chén trà mà thôi."
Trường Lâm lão đạo nhìn lại, nói: "Vấn đề là đến bây giờ, hắn dường như đã có nắm chắc có thể đột phá tầng sáu."
Đạo sĩ trung niên nhíu mày, nói: "Không thể nào, từ trước đến nay, ta chưa từng nghe qua có ai có tốc độ tu hành kinh người bực này. . . Cho dù là tiểu Tiên ông- Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo có danh xưng sinh là tiên thể, đều không có tốc độ tu hành kinh thế hãi tục như thế."
Trường Lâm lão đạo thở ra một hơi, nói: "Ta cũng không tin, nhưng điều tra qua quá khứ của hắn thì quả thực như thế. Mà nhân vật như vậy, năm đó khi phong thần, cũng không phải không có, chỉ là ngươi nhập môn chậm hơn ta một chút, bỏ lỡ năm đó khi sư tổ bản môn từ thiên cung hạ giới."
Đạo sĩ trung niên kinh ngạc nói: "Năm đó sư tổ từ thiên cung hạ giới, còn nhắc đến nơi này?"
Trường Lâm lão đạo chậm rãi gật đầu, đang muốn nói chuyện lại bỗng hoảng sợ.
Lão nhìn về phía sân viện của Tô Đình.
Dị tượng xuất hiện!
Phong vân cuồn cuộn!
——
Phong vân hội tụ, sấm sét vang dội.
Chỉ thấy một bóng người như ẩn như hiện trong phong vân.
Bóng người kia đột nhiên phất tay, chỉ thấy phong vân tán đi, lôi điện tiêu tán.
"Tầng sáu!."
Tô Đình hơi nhắm mắt, thầm nghĩ: "Đằng vân giá vũ, không cần đứng dưới đại địa mà, từ nay về sau, có thể ngao du cửu tiêu, mới chính thức có mấy phần hương vị của người trong chốn thần tiên."
Giờ khắc này, hắn có thể điều khiển phong vân, rời khỏi mặt đất.
Trước đây hắn cũng thử cưỡi mây đạp gió, nhưng đều là mượn nhờ phong châu.
Bây giờ mới thật sự là bản lĩnh, không cần mượn ngoại vật, chỉ dựa vào bản thân.
Hắn lơ lửng trên không của sân viện, nhắm mắt trầm tư, tìm tòi các loại ảo diệu ở cảnh giới này.
Hắn mở hai mắt ra, thở ra một hơi, khí bắn mười trượng, trong bóng đêm lại giống như là một tia sáng trắng.
Chẳng biết từ lúc nào, màn đêm đã buông xuống.
Lúc này trên bầu trời có một vầng trăng sáng.
Dù đã vào đêm, nhưng cảnh vật vẫn sáng tỏ.
Tô Đình không khỏi nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy dưới ánh trăng sau khi uống vào tiên tửu.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, thấp giọng thở dài: "Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân."