Say rượu tỉnh lại.
Tô Đình duỗi lưng một cái, nhìn Thiên Lĩnh lão nhân ở bên ngoài trận pháp, thần sắc lạnh lẽo, sát cơ vô tận, lập tức lên tinh thần.
"Lão tiền bối, dáng vẻ của ngươi nhìn cũng quá xấu rồi, thế mà có thể làm người khác tỉnh rượu."
Tô Đình đứng dậy, thu vò rượu về, cười nói: "Rượu này sắp bị ta uống cạn sạch rồi, lão nhân gia ngài thế mà vẫn không muốn đi?"
Thiên Lĩnh lão nhân trải qua đoạn thời gian này, có vẻ đã bình tĩnh lại, dù vẫn tỏa ra sát cơ cường đại, nhưng đã không đến mức lửa giận công tâm, che đậy tâm trí như lúc trước nữa.
Lão lại một lần nữa tích súc uy năng của tiên bảo, nhìn Tô Đình, chậm rãi nói: " Tiên tửu còn lại kia, mau giao cho lão phu, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, ta nhất định sẽ huyết tẩy toàn bộ sinh linh trong núi."
"Vậy ngươi tiến đến tẩy đi, đúng lúc đã rất nhiều ngày ta không tắm rửa rồi."
Tô Đình giang tay ra, sau đó nhìn sắc trời một chút, thở ra một hơi, nói: "Suýt nữa đã quên thời gian, ta còn có việc phải làm, buổi sáng ngày mai lại xuống uống rượu nhé, ngài bớt giận, cùng lắm thì qua vài ngày, ta đưa cái bình không cho ngươi mượn, bên trong chắc vẫn còn sót lại một chút mùi thơm."
Hô hấp của Thiên Lĩnh lão nhân bỗng dưng biến thành nặng nề hơn rất nhiều, con mắt biến thành đỏ bừng, khuôn mặt run rẩy, âm u đáng sợ.
Tô Đình không hề hay biết, khoát tay áo, sau đó đi lên trên núi.
Hắn đi vô cùng chậm chạp, thỉnh thoảng còn vươn vãi dãn gân cốt một cái, lúc lại xoay cổ, tùy ý thong dong, khiến Thiên Lĩnh lão nhân thấy mà lửa giận ngút trời.
Đi không bao lâu, lại thấy Lưu Khê Vân vội vàng xuống núi.
Tô Đình tiến lên đón đến, cười nói: "Làm sao lại xuống núi?"
Vẻ mặt Lưu Khê Vân quái dị, nhìn hắn một cái rồi nói: "Ngươi đúng là có thể gây chuyện, lúc trước lão đầu kia dùng tiên bảo nện trận pháp, mặc dù không đánh vỡ trận pháp, nhưng lại khiến trận pháp rung động, đưa tới động tĩnh không nhỏ. . . Hai vị trưởng lão đang chữa thương cũng phải xuất quan, muốn tìm ngươi để tỉnh sổ, cũng may Trường Lâm trưởng lão thay ngươi ngăn lại."
Tô Đình sờ sờ mặt, nói ra: "Ta không phải chỉ xuống núi uống một chút rượu sao, sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Thiên Lĩnh lão nhân kia cũng quá nóng nảy, nhìn ta uống rượu mà lão ta ở bên ngoài phải uống gió tây bắc, nên mới tức giận như thế."
Lưu Khê Vân cười ha ha hai tiếng, nói: "Ngươi vẫn nhanh đi về đi, đừng chạy loạn nữa."
Tô Đình vỗ vỗ quần áo, vừa cười vừa nói: "Đây không phải đang chuẩn bị trở về sao?"
——
Tiểu tinh linh còn chưa tỉnh lại.
Tô Đình dùng ngón tay dính một giọt tiên tửu, xẹt qua gương mặt của nàng, khiến nàng ngủ say đến tận bây giờ.
Chuyện này khiến Tô Đình có phần buồn bực, tửu lượng của tiểu gia hỏa nàykhông khỏi quá kém.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chưa chắc là do tửu lượng của nàng quá kém.
Dù sao hình thể khác biệt, một giọt tiên tửu đã lớn cỡ đầu của nàng rồi.
Tô Đình dùng ngón tay dính tiên tửu rồi bôi lên gương mặt của nàng, không khác gì giội trên mặt nàng một vò tiên tửu.
"Chậc chậc chậc, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, chẳng lẽ còn có chỗ tốt như vậy?"
Tô Đình sờ cằm, lẩm bẩm: "Một bình tiên tửu này đối nàng cũng giống như một hồ nước toàn rượu vậy? Tiên tửu hiếm có như thế, hiệu dụng lại kinh người như vậy, dùng ở trên người nàng, chẳng phải sẽ có hiệu dụng gấp trăm ngàn lần so với thường nhân sao?"
Hắn phỏng đoán như vậy, nhưng tiểu tinh linh vẫn đang ngủ say, rốt cuộc là như thế nào, kỳ thật Tô Đình cũng khó có thể kết luận.
——
Mấy ngày sau đó.
Tô Đình một ngày ba bái, thi hành Đinh Đầu Thất Tiễn thư.
Mà sau đó lại nhàn hạ xuống núi uống rượu, ngồi ngay trước mặt Thiên Lĩnh lão nhân, uống không ít tiên tửu.
Nhưng vị lão nhân có tu vi tầng tám đỉnh phong này, trải qua mấy ngày này đã biến thành trầm tĩnh, gần như đạt tới mức độ tâm lặng như nước, không còn táo bạo giống trước đó nữa.
"Chẳng lẽ Tô mỗ đang giúp lão ra rèn luyện tâm tính, trợ giúp tâm cảnh của lão ta vững chắc hơn?"
Tô Đình luôn luôn thực hành theo nguyên tắc hại người không lợi mình, bây giờ nghĩ đến còn trợ giúp đối thủ thì lập tức cảm thấy phiền muộn đến cực điểm, cân nhắc mình có nên ngừng làm hành động chọc tức đối phương hay không.
Ngoài ra, mấy ngày nay hắn uống rượu liên tục, tiên tửu này chỉ còn lại ba thành, đến lúc uống hết thì cũng không cón. . . Mà hắn ngày ngày uống tiên tửu, thật sự là đại bổ đến mức ngay cả Tô Đình cũng có chút không chịu nổi.
Hắn dự định lưu lại một phần, phân cho tiểu tinh linh.
Mặt khác lại lưu lại một phần, ngày sau có thể giao cho biểu tỷ, trợ giúp nàng tu hành.
Ngoài ra còn có một phần chính là lưu cho Tùng lão .
Dù sao khi hắn mới bắt đầu tu hành, Tùng lão đã chỉ điểm cho hắn rất nhiều, cũng trợ giúp cho hắn rất nhiều, xem như tình nghĩa nửa sư phụ.
Nhưng việc chọc giận Thiên Lĩnh lão nhân này, cũng không thể dừng lại.
Thế là hắn tìm một bình rượu giống nhau, bỏ vào trong chút rượu của Minh Nguyên Đạo Quan, theo thường lệ đi xuống dưới núi uống rượu.
——
Ngoài trận.
Thiên Lĩnh lão nhân bảo vệ tiên bảo, tích súc pháp lực.
Lại tích súc thêm một thời gian nữa, lão ta có thể thử phá tiên trận, mở ra ngọn núi này, huyết tẩy tất cả mọi thứ bên trong.
Vì tiên tửu, bản thân lão và tông môn sau lưng đều đã đánh cược tất cả.
Bây giờ tiên tửu rơi vào trong tay Tô Đình, ông ta muốn thu lại tất cả.
Không lấy lại được, cũng phải giết chết Tô Đình, giết hết tất cả những kẻ trong Minh Nguyên Đạo Quan dám bao che cho Tô Đình.
"Minh Nguyên Đạo Quan, đường đường là tiên tông, không gì hơn cái này."
Thiên Lĩnh lão nhân tay cầm tiên bảo, thần sắc lạnh nhạt.
Lão ta chặn cửa nhiều ngày, nhưng bên trong Minh Nguyên Đạo Quan chỉ có hai vị Chân Nhân Dương Thần ra đánh với lão ta một trận, nhưng lại bị lão ta đánh cho trọng thương.
Bây giờ xem ra, toà đạo quan này, tuy có tổ tông là Tiên gia, nhưng hôm nay đã sớm xuống dốc, so với tông môn nhà mình thì kém quá xa.
Chỉ có cái danh là Tiên gia đạo phái, nhưng lại không có nội tình của Tiên gia đạo phái.
Lão ta đang muốn tiếp tục tích súc lực lượng của tiên bảo, nhưng lại thấy rõ từ trên núi trên có một thân ảnh đang đi xuống.
Thân ảnh kia nhìn rất quen mắt, chính là Tô Đình mấy ngày gần đây đều đi xuống chân núi uống rượu.
Thiên Lĩnh lão nhân cười lạnh một tiếng, nói: "Tiên tửu không còn nhiều, ngươi lại ngày đêm uống rượu, đã sớm uống cạn sạch đi? Bây giờ muốn dùng một cái cái bình không, rót vào chút linh tửu bình thường mà muốn lão phu tức giận?"
Gần đây, tâm cảnh của lão ta cũng coi như vững chắc, không còn bị Tô Đình làm cho tức giận đến mức lửa giận ngút trời, che đậy thần trí.
Dù sao lão taowr ngoài trận, không đánh vỡ được tiên trận thĩe không làm gì được Tô Đình, có tức giận cũng không làm nên chuyện gì.
Nếu tức giận giống như trước đó, ra tay đánh phá tiên trận, đánh ra tiên lực tích súc mấy ngày gần đây, chẳng phải là lại muốn một lần nữa tích súc lực lượng cho tiên bảo?
Thường nhân có thể hiểu được đạo lý, nhưng muốn chân chính làm đến bước này, lại không có khả năng. . . Nhưng dù sao lão ta đã là Chân Nhân Dương Thần, mà lại tu luyện đến tầng tám, có thể khiến tâm tình tĩnh lặng như nước.
Nhưng lần này, không biết tại sao, lão ta nhìn Tô Đình lấy ra bình rượu, uống rượu bên trong, trong lòng chợt dâng lên một luồng lửa giận.
Sắc mặt lão ta biến hóa, vội vàng vận công đè xao động xuống.
Cuối cùng vẫn giữ vững tỉnh táo, thế nhưng dù lão ta nhìn như mặt hồ bình tĩnh, kì thực trong lòng lại ầm ầm sóng dậy.
Tâm cảnh của lão ta không thể chân chính tĩnh lặng được.
Giờ khắc này, trong lòng lão ta vô cùng nôn nóng, vạn phần tức giận.
Thậm chí lão ta bắt đầu không thể an tâm tích súc tiên lực, đứng ngồi không yên.
" Xảy ra chuyện gì?"
Thiên Lĩnh lão nhân biến sắc.
Người tu hành tầng tám, nhất là người trong Đạo gia, tu hành đến một bước này, trình độ Dương Thần tinh thâm, là có một loại bản lĩnh có thể khám phá hư ảo, nhìn thấu chân tướng.
Mọi việc trên thế gian này, có thể giấu diếm được lão ta đã không nhiều.
Nhưng bây giờ biến hóa trên người lão ta mà lão ta lại hoàn toàn không có đầu mối, không nghĩ ra.
Trong lòng Thiên Lĩnh lão nhân đột nhiên dâng lên một luồng sợ hãi khó tả.