Hôm sau.
Sáng sớm.
Tô Đình cầm kiếm thi pháp, bộ cương đạp đấu, vẽ bùa kết ấn, lại hoàn thành nhiệm vụ sáng sớm, sau đó nhảy xuống đài đến, thu dọn đồ vật, lưu lại tiểu bạch xà để trông coi.
Nghĩ lại thì chuyện đã tới hồi cuối, phòng ngừa xảy ra sai lầm, cuối cùng vẫn để lại Ngũ Hành giáp, hóa thành một tôn thiên binh để trấn thủ ở đây.
Nhưng tôn thiên binh này đã khác biệt so với dĩ vãng.
Sau khi Tô Đình đạp phá tầng năm, đã có thể thao túng đại thế xung quanh, mà sau khi đột phá tầng sáu, có thể cưỡi mây đạp gió thì cũng có một tầng cảm ngộ càng sâu đối với phong vũ lôi điện,.
Bởi vậy một tôn thiên binh này của hắn cũng không phải dùng đất đá ngưng tụ thành, mà là dùng lôi đình để sinh ra, hơn nữa còn vô cùng ngưng thực, giống như lại trên người mình ngưng tụ thành một áo giáp lôi quang.
"Vãi Đậu Thành Binh?"
Đạo sĩ trung niên nheo mắt nhìn, lộ ra vẻ giật mình.
Gần hai ngày nay, ông ta cũng đang thủ hộ tiễn thư, cũng nhìn cảnh Tô Đình thi pháp, nhưng lại không nhìn ra huyền cơ gì... Ngược lại là tôn thiên binh này, để ông ta phát hiện ra vẻ cổ quái.
Minh Nguyên Đạo Quan bắt nguồn từ xa xưa, , nhưng tổ sư sáng lập ra môn phái, chính là nhận một mạch Chính Tiên Đạo.
Vãi Đậu Thành Binh đương nhiên là bí mật bất truyền của Chính Tiên Đạo.
Nhưng sao Tô Đình lại hiểu được bí mật bất truyền của Chính Tiên Đạo?
Ánh mắt ông ta lấp lóe, nhớ tới chuyện Tô Đình có thể chạy trốn thoát chết từ tay Thiên Lĩnh lão nhân, nhớ tới Tô Đình có thể trảm diệt ấn ký Yêu Tiên, lại nghĩ tới bây giờ Tô Đình thề son sắt là muốn tru sát Thiên Lĩnh lão nhân.
Đây quả thật là chuyện mà không phải người tu hành bình thường có thể làm đạt được.
"Kì thực là có nguồn gốc từ đệ tử Chính Tiên Đạo?"
Đạo sĩ trung niên thì thầm: "Hay lại là một tiểu Tiên ông?"
Trong lòng của ông ta hiện ra đủ loại suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi.
Ngược lại là Tô Đình, lên tiếng chào ông ta rồi lại xuống núi uống rượu.
——
"A?"
Đến dưới núi, Tô Đình hơi nhíu mi, lộ ra sắc mặt khác thường.
Tiểu tinh linh nhô đầu ra, hỏi: "Sao thế?"
Tô Đình thấp giọng nói: " Không thấy Thiên Lĩnh lão nhân."
Tiểu tinh linh xem thường, nói: "Đổi lại là ta, mỗi ngày nhìn ngươi uống rượu, không tức chết mới là lạ... Nhất định là đổi phương đã đi chắn cửa sau rồi."
Tô Đình sờ cằm, nói: "Ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ta nghi lão ta bỏ trốn."
Tiểu tinh linh kinh ngạc nói: "Trốn á?"
Tô Đình gật đầu nói: "Lúc trước có lẽ lão ta dựa vào tiên bảo đã phát hiện ra trạng thái của bản thân không đúng, cho nên đã ẩn nấp rồi... Đương nhiên, gia hỏa này có sát cơ cực nặng với ta, thật sự thoát đi như vậy, không dám tới gần nơi đây thì cũng chưa chắc."
Nói rồi Tô Đình suy tư nói: "Chắc lão ta còn ở gần đây, nhưng không hiện thân, muốn chờ ta ra ngoài, để đánh giết ta tại chỗ."
Tiểu tinh linh buồn bực nói: "Ngươi đã hoài nghi như thế, như vậy hiện tại ra ngoài, dẫn dụ lão ta ra là được?"
Tô Đình ha ha cười nói: "Hay là ngươi đóng vai thành ta, ra ngoài dẫn lão ta ra?"
Tiểu tinh linh lập tức không nói nữa.
Tô Đình thấp giọng nói: "Gia hỏa này chắc đã phát hiện ra trạng thái của mình không tốt, sợ bị Chân Nhân của Minh Nguyên Đạo Quan thừa lúc vắng mà vào, đánh giết tại chỗ, cho nên ẩn nấp rồi. Nhưng không sao, dù lão trốn ở nơi nào, chỉ cần đến thời điểm, lão cũng không tránh khỏi một kiếp này, nhưng là..."
Tiểu tinh linh hỏi: "Nhưng cái gì?"
Tô Đình trầm ngâm nói: "Nhưng sau khi lão chết, lỡ may tiên bảo lại người khác nhặt được, ta chẳng phải sẽ thua thiệt lớn?"
——
Một nơi cách Minh Nguyên Đạo Quan ba mươi dặm về phía bắc.
Thiên Lĩnh lão nhân ở bên ngoài đại trận Minh Nguyên Đạo Quan, lại bày ra một tòa đại trận, che lấp thiên cơ, ngăn cách trong ngoài, chính bởi vậy, đến nay Ty Thiên Giám vẫn không tra được tung tích của lão, đến nay vẫn không thể nhận được tin tức của Tô Đình cùng Minh Nguyên Đạo Quan.
Hơn nữa tiên tửu phi phàm, không thể đo lường tính toán.
Bởi vậy lão ta mới có thể phong bế Minh Nguyên Đạo Quan nhiều ngày.
Nhưng tình huống bây giờ có biến, lão ta đành phải lui ra.
Ở nơi cách đọa quan ba mươi dặm này, chính là biên giới trận pháp mà lão ta bày ra.
Lão ta tìm một sơn động để ở trong đó, sau khi tích súc tiên bảo, còn bắt đầu luyện đan, chuẩn bị ăn đan dược vào, hòng trốn thoát tai nạn lần này.
Nhưng không ngờ mỗi lần lão mở lò đều sẽ xuất hiện sai lầm.
Lại liên tưởng tới dị trạng trước đây, lão dần hiểu ra cái gì.
"Lúc tỉnh lúc ngủ, ngẫu nhiên thất thần."
Thiên Lĩnh lão nhân nắm chặt bàn tay, thấp giọng nói: "Khó trách ta tích súc tiên bảo luôn luôn đứt quãng, mà đạo luyện đan này vì ta ngẫu nhiên mê man dừng lại, hỏa hầu tự nhiên sẽ trôi qua, vật liệu tự nhiên cũng bị hủy, căn bản là không thể luyện thành đan dược."
Trong lòng lão ta dâng lên một luồng sợ hãi khó tả, thầm nghĩ: "Dù sao Minh Nguyên Đạo Quan cũng là đạo phái Tiên gia, mặc dù đã xuống dốc, không bằng thời điểm cường thịnh, không có cao nhân có thể chính diện đánh giết ta, nhưng lại khó tránh khỏi có pháp thuật huyền diệu gì có thể chú sát ta."
Nhớ tới trước đây tranh đấu cùng hai vị trưởng lão kia, bị cắt đi một khối da thịt, cũng không rơi xuống đất mà bị lấy đi, lúc ấy không để ý, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đấy chính là đầu nguồn chú sát?
Vẻ mặt Thiên Lĩnh lão nhân khó coi, có chút cắn răng.
Chuyện tiên tửu có sai lầm, bây giờ lại có nguy hiểm đến tính mạng.
Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn gốc từ Tô Đình kia.
"Thuật chú sát này không biết có gì hạn chế?"
Trong lòng Thiên Lĩnh lão nhân tính toán, thì thầm: "Nếu ta rời đi nơi đây, đến địa giới cực kì xa xôi, có lẽ có thể né qua pháp môn chú sát của đối phương?"
Trong lòng lão xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng càng nghĩ đến lại càng phẫn nộ.
Đường đường là tiên tông lại không dám chính diện tranh đấu, mà làm những âm quỷ phương thuật này.
Bây giờ lão đthểã không tự cứu, nhưng lão cũng hiểu biết, bây giờ Ty Thiên Giám tất nhiên đã điều tra ra người trộm lấy tiên tửu, muốn rời khỏi nơi đây, đi tìm những lão hữu kia cứu giúp cũng không dễ.
Huống chi, những lão hữu này, chưa hẳn đã có thể cứu chính mình.
Dù sao lão đã đạt tới gần Nhân Tiên, thế mà bất tri bất giác vẫn trúng thuật này.
Nếu không phải tiên bảo dị thường, thậm chí lão ta còn không biết được trạng thái của chính mình.
"Nên làm cái gì đây?"
Thiên Lĩnh lão nhân rốt cục cảm thấy kinh hoàng vì sắp chết đến nơi.
——
Trong Minh Nguyên Đạo Quan.
Dù không biết tung tích của Thiên Lĩnh lão nhân, nhưng vì cẩn thận nên Tô Đình cũng vẫn không hề rời đi Minh Nguyên Đạo Quan.
Những ngày qua, hắn không lười biếng, mỗi ngày ba bái, không hề gián đoạn, mà thời điểm còn lại an tâm tu hành.
Dù sao mượn nhờ tiên tửu đột phá tầng sáu, dù không có hậu quả gì, nhưng dù sao không phải một bước một dấu chân tu hành đi lên, cho nên muốn chải vuốt một phen, mới có thể chân chính đứng được vững chắc.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Bất tri bất giác, hỏa hầu đã thành.
Thất thiên tiễn thư, đều bái xong.
"Ta từng nói qua, trong vòng một tháng, tru sát Thiên Lĩnh lão nhân."
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói ra: "Dù không biết Thiên Lĩnh lão nhân ẩn thân nơi nào, nhưng lão ta cũng không chạy thoát một kiếp hôm nay..."
Đột phá tầng sáu, tốn mấy ngày, mà luyện chế bảo vật cũng tốn mấy ngày.
Bây giờ vận dụng pháp môn Đinh Đầu Thất Tiễn thư đã công thành viên mãn, hỏa hầu đầy đủ, lại tốn hai mươi mốt ngày.
Thời gian này hợp lại, đúng là thời hạn một tháng.
Hắn vẫy lui đạo sĩ trung niên, lại để Ngũ Hành giáp biến hóa ra một tôn thiên binh, thủ hộ ở bên, rồi mới lấy ra bảo vật bản thân luyện chế.
Một cây cung nhỏ, ba mũi tên nhỏ.