Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 353: Tô Đình trấn Giao Long




     Ánh lửa như mặt trời từ trên trời giáng xuống!

Vầng sáng từ mặt trời kia tỏa ra vô cùng hừng hực, khiến không khí bị thiêu đốt đến vặn vẹo, hư không đều giống như bị hòa tan!

Đây là pháp lực đẳng cấp Chân Nhân, hơn nữa là đạo pháp tu hành loại hỏa, hạng người thuộc hỏa trong Ngũ Hành.

Oanh một tiếng!

Ánh lửa đập vào Tỉnh viện, rơi vào trên trấn long trụ.

Trấn long trụ lập tức chìm xuống giếng một thước!

Dưới giếng truyền ra một tiếng long ngâm vô cùng phẫn nộ, không ngừng gào thét, khiến trấn long trụ đều không ngừng rung động, giống như muốn đẩy trấn long trụ lên trên!

"Xuống dưới cho lão tử!"

Trong ngọn lửa truyền tới một tiếng quát, giọng nói của một thiếu niên.

Trấn long trụ lập tức rung động, sau đó lại vững vàng hơn chút.

Trường Lâm lão đạo nghe được giọng nói kia, lập tức lộ ra vẻ khó tin, xoay đầu lại, nhìn về phía sư đệ, hai người liếc nhau, đều cực kì kinh ngạc.

Ngoài hai người bọn họ ra, hai vị Chân Nhân Dương Thần vốn đang bế quan chữa thương, lúc này chạy đến trợ giúp cũng đều liếc nhìn nhau.

Giọng nói vang lên từ trong ngọn lửa có vẻ khá quen thuộc?

"Thần thánh phương nào đến đây trợ giúp?"

Nhân Tiên kia đứng dậy, cúi người hành lễ.

Trong ngọn lửa truyền đến tiếng cười nói: "Không cần đa lễ, bản tôn là Tô Đình, đạo hiệu là Vô Địch Thần Quân, biết được quý môn cần có Chân Nhân tu hành công pháp loại hỏa nên tới để trợ giúp."

Theo giọng nói, các vị đạo nhân cũng dần thích ứng với ánh lửa chói mắt này, có thể mơ hồ thấy bên trong có thân ảnh, trên người mặc áo giáp, nhưng lại có dáng vẻ thiếu niên.

"Tô Đình?"

Trường Lâm lão đạo sững sờ một lát, chợt nghiêng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy hai vị trưởng lão Dương Thần cùng sư đệ cũng đều ngây ngốc như gà gỗ.

——

Mà đúng lúc này, Tô Đình đứng trên trấn long trụ, trấn áp giao long phía dưới, trong lòng có phần đắc ý.

"Sự tích về Tô mỗ, nếu được truyền đi, nhất định sẽ lưu danh vào Tiên sử."

"Đầu tiên là tru sát Thiên Lĩnh lão nhân, sau đó lại chính diện so đấu cùng Yêu Tiên, áp chế Yêu Tiên."

"Đưa mắt nhìn cả ngàn năm qua, trừ ta ra còn có người nào."

Trong lòng Tô Đình mừng thầm, trên mặt nở nụ cười.

Trấn long trụ này toàn thân đen nhánh, lấp lóe hàn quang, không biết là dùng huyền thiết nào chế tạo, chiều ngang lớn cỡ thân eo của thường nhân, hắn cúi đầu nhìn xuống, trông thấy dưới đáy dài chừng gần một trượng.

Nếu đứng lên thì trấn long trụ này cao chừng gấp đôi một thân người.

Mà trên trấn long trụ này lại hiện lên rất nhiều đường vân kỳ dị, vô cùng huyền diệu.

Chính bởi vậy, pháp lực hỏa diễm của Tô Đình rót vào trấn long trụ này, sẽ lan dọc theo đường vân truyền đến phần đáy, mơ hồ cường thịnh hơn vô số lần, cứng rắn lại con giao long kia.

"Đường vân trên này tương tự như trên thần giáp mà ta thu được từ Lê sơn, nhưng càng thêm huyền ảo hơn so với thần giáp."

Tô Đình thầm nghĩ: "Cho nên tác dụng của trấn long trụ này so với thần giáp Lê sơn giúp pháp lực tăng lên gấp mười thì lại càng kinh người hơn, không biết là người nào chế tạo ra?"

Hắn mới nghĩ như vậy, toàn thân đột nhiên phát lạnh.

Dù toàn thân hắn đều tràn ngập ánh lửa, hỏa diễm thiêu đốt tràn đầy pháp lực loại hỏa, thế nhưng vẫn không chịu được hàn ý lạnh thấu xương.

Hàn ý từ phía dưới truyền đến, làm người ta vô cùng sợ hãi.

Hắn vội vàng dời ánh mắt từ trấn long trụ đi, nhìn xuống đáy giếng.

Chỉ thấy dưới đáy trấn long trụ, trong nước giếng bỗng nhiên lộ ra hai tia sáng.

Mà hai tia sáng này lại âm u đáng sợ, tản ra hàn ý làm người ta sợ hãi.

Tô Đình bây giờ cũng không tránh được nỗi hồi hộp, trong lòng chỉ cảm thấy sợ hãi.

Đây là đôi mắt của con giao long kia!

Mà Tô Đình cũng mơ hồ nhìn thấy hình dáng của giao long kia!

Con giao long này khác với giao long bình thường, không phải loại thân rắn long trảo, mà lại có thân như mâm tròn, nhưng trên đỉnh đầu lại mọc sừng, lộ ra vẻ hung ác, long uy chấn động.

Đây hình như là một con Long Quy?

"Tô đạo hữu. . . Tô đạo hữu. . ."

Đúng lúc Tô Đình đang đắm chìm trong suy nghĩ, bên tai không ngừng truyền đến tiếng gọi, khiến hắn thoáng hồi tỉnh lại, quay đầu nhìn lại, chính là vị Nhân Tiên kia đang lo lắng kêu gọi.

"Không nên nhìn xuống, giao long này có đạo hạnh ngàn năm, từ hai trăm năm trước đã thành tựu Yêu Tiên, dù có thể ngươi mượn nhờ trấn long trụ mà đè ép nó, nhưng không thể chống lại ánh mắt của Yêu Tiên."

Nhân Tiên vội vàng dặn dò.

Trong lòng Tô Đình còn sợ hãi, vội gật đầu.

Mà Nhân Tiên còn chưa nói xong, tiếp tục nói: "Ngươi không cần một mực vận dùng pháp lực, mượn trấn long trụ để trấn áp nó, pháp lực của ngươi cũng không phải vô cùng vô tận, sẽ có lúc hao hết sạch, trước tiên ngươi tạm trấn áp nó lại nửa khắc, bần đạo sẽ nhanh chóng chuẩn bị, bổ sung vào bộ phận lúc trước bị nó xốc lên."

Tô Đình khẽ nhíu mày, gật đầu nói: "Nửa khắc đồng hồ thì không phải việc khó, ngươi nhanh đi chuẩn bị."

Vị Nhân Tiên này lập tức gật đầu, nhìn về phía chư vị trưởng lão, mỗi người quản lí chức vụ của mình, bổ sung các phương trong Tỉnh viện, lại có hai vị trưởng lão rời đi Tỉnh viện, xông về phía nam.

Tô Đình nhìn theo về phía nam, mới phát hiện trên trấn long trụ còn có một sợi dây xích khóa lại, lan dọc về phía nam.

Qua chừng nửa khắc đồng hồ.

Trong nửa khắc đồng hồ, Tô Đình cưỡng ép nhắm mắt, không quan sát phía dưới nữa.

Hắn nhắm mắt lại, chuyên chú vận dụng pháp lực, mượn uy lực của trấn long trụ để cứng rắn trấn áp một Yêu Tiên xuống dưới.

Nhưng nửa khắc đồng hồ sau, Tô Đình chợt thấy khác thường, giống như lại có một luồng lực hỏa diễm rơi vào phía trên trấn long trụ, lại từ trấn long trụ trấn áp xuống giao long.

"Đây là công pháp loại hỏa, pháp lực đẳng cấp Chân Nhân."

Tô Đình không nhịn được mở mắt ra, thầm nghĩ: "Minh Nguyên Đạo Quan không phải không có Chân Nhân Dương Thần tu hành công pháo loại hỏa sao? Sao lại có một luồng pháp lực cường đại thế này?"

Hắn nhìn sang, lập tức phát hiện ra cỗ pháp lực này là dọc theo xiềng xích rồi truyền vào trấn long trụ, trải qua đường vân trên trấn long trụ mới truyền xuống phía dưới.

Một đầu sợi xích này gắn trên trấn long trụ, một đầu lại ở phía nam, hai vị Chân Nhân lúc trước cũng xông về phía nam.

Tô Đình miễn cưỡng cũng coi như hiểu biết được một chút trận pháp, mơ hồ hiểu được một chút.

"Tô đạo hữu, ngươi thu pháp lực lại đi, đi dọc theo xiềng xích tới giúp hai vị sư đệ kia của ta một chút."

Nhân Tiên bổ sung trận pháp, sau đó vội mở miệng nhờ vả.

Tô Đình cau mày nói: "Ta rút pháp lực về, các ngươi trấn được nó không?"

Nhân Tiên gật đầu nói: "Hai vị sư đệ của bần đạo đi về phía nam là nơi có thần mộc, tạm thời có thể trấn áp được, nhưng xin đạo hữu đi nhanh, dùng bản lĩnh của ngươi, mới có thể chân chính ngăn chặn, nếu không, sợ là bọn họ cũng phải gặp nạn."

Tô Đình nghe vậy mới biết chuyện này rất khẩn cấp, vội vàng thu pháp lực, thu hồi thần giáp, hóa thành nguyên thân, cười một tiếng với Trường Lâm lão đạo, rồi mới vội vàng đi về phía nam.

Trường Lâm lão đạo kinh ngạc khó tả, vô cùng mờ mịt, trong ấn tượng của lão, Tô Đình vẫn chỉ là một Thượng Nhân.

Kinh thành tổ chức thịnh hội, Tô Đình vẫn là tu sĩ mới ngưng pháp, trong khi tham gia thịnh hội mới thành Thượng Nhân, đạo hạnh đạt tới tầng bốn.

Sau khi chuyện ở Lê sơn kết thúc, Tô Đình có đột phá, đã là đạo hạnh tầng năm.

Trong đạo quan, Tô Đình lại đột phá tới tầng sáu, có thể cưỡi mây đạp gió, chưởng khống thiên tượng.

Sao còn chưa qua một tháng, mà hắn lại trở thành Chân Nhân Dương Thần?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ sang năm hắn sẽ trở thành một vị Tiên gia đắc đạo?

Nhớ tới bản thân mình tu hành hơn trăm năm mà đạo hạnh vẫn chỉ dừng ở Thượng Nhân cảnh, đời này cũng chưa chắc có năng lực thành Dương Thần, trong lòng lập tức nổi lên vô số suy nghĩ, chán nản ủ rũ.

Lão nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy sư đệ nhà mình cũng có thần sắc tương tự.

Đạo sĩ trung niên phát hiện ra ánh mắt của lão cũng nhìn lại.

Hai người liếc nhau, đều cảm thấy đắng chát.