Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 375: Ban thưởng phù, Phương Khánh




     Bên trong Duyệt thành.

Tô Đình ngồi bên trong đạo quán này, tản ra khí tức truyền khắp toàn thành, để người tu hành ở Duyệt thành cùng xung quanh đều có thể phát hiện ra, bây giờ trong Ty Thiên Giám ở Duyệt thành vẫn có một vị cao nhân tọa trấn.

"Đợi đám người kia dò xét xong là có thể biết cao nhân tọa trấn ở nơi đây có uy thế hiển hách, chính là Tô Thần Quân gần đây danh tiếng vang xa, cử thế vô song, thủ đoạn thông huyền, cao thâm mạt trắc, tuấn dật phi phàm, từng giết Chân Nhân."

Tô Đình cảm thấy khá hài lòng, bắt đầu lật xem hồ sơ vụ án vừa mới đưa tới.

Bởi vì động tĩnh ban đêm khiến vị hảo hữu kia của quốc sư phải khiếp sợ chính là vụ án mà Tô Đình nghe thấy ở khách sạn cái kia.

Chu lão viên ngoại là một người lương thiện có thanh danh vang danh, ban đêm lại bỗng chết bất đắc kỳ tử, mà khi đó lại gây lên động tĩnh.

Cho nên vị lão hữu của quốc sư mới phát hiện ra manh mối, truy tìm đi qua, đồng thời trước khi đi đã căn dặn, Ty Thiên Giám ở Duyệt thành cần có Chân Nhân Dương Thần tọa trấn mới có thể an tâm.

Như thế xem ra bên trong Duyệt thành này đúng là có chút cổ quái.

Nhưng Tô Đình lại không có ý muốn tra án, đời trước hắn là người nghiên cứu cổ văn, cũng không phải tra án, huống chi lần này Ty Thiên Giám chỉ muốn để hắn tọa trấn đạo quan, mà không để hắn làm chuyện gì khác.

Thế nhưng sau khi Tô Đình trông thấy người chủ sự lần này, lập tức có cảm giác không biết nói gì.

Người phụ trách điều tra việc này đúng là Phương Khánh- Phương đại nhân!

"Ngươi nhận ra hắn?" Tiểu tinh linh thấy hắn dừng lại hồi lâu trên cái tên Phương Khánh này thì hỏi.

"Ta đến từ Lạc Việt Quận, mà vị này là quan phụ mẫu ở Lạc Việt Quận." Tô Đình nhẹ gật đầu, nói ra: "Lúc trước ông ta cùng ta cũng coi như quen biết, có trợ giúp lẫn nhau, hiện tại ông ta đến Duyệt thành, chắc là lên chức, không ngờ chuyện này thế mà lại do ông ta điều tra."

Sau khi nói xong, hắn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Kể cũng lạ, theo đạo lý thì ông ta thăng quan rồi, một vụ án chết người thế này, cũng không phải hoàng thân quốc thích gì, sao ông ta lại tự mình phụ trách?"

Tiểu tinh linh thấy hắn trầm ngâm hồi lâu, lập tức hỏi: "Ngươi muốn giúp ông ta điều tra rõ việc này sao?"

Tô Đình cười đắc ý, nói: "Ta cũng không có suy nghĩ này, nhưng chuyện này đã kỳ quặc như thế, cũng không thể không quan tâm, vậy ta sẽ tặng cho ông ta một đạo Linh phù để hộ thân cũng được đấy."

——

Phương Khánh đang vì chuyện này mà phiền não.

Bỗng nhiên có đạo sĩ đến đây, đưa tới một tờ bùa vàng, cũng tự xưng là được người nhờ vả, cố nhân tặng cho.

"Lá bùa?"

Phương Khánh hơi hơi ngẩn ra, trong lòng chợt nhớ tới thiếu niên kia.

Ông ta là phàm nhân, mặc dù là quan viên một phương, nhưng dù sao vẫn là người phàm tục, người tu hành chân chính từng gặp ông ta cũng không có nhiều người.

Tùng lão là một người, Tô Đình là một người nữa.

Mà Tùng lão đang ở Lạc Việt Quận, chỉ có thiếu niên Tô Đình này đã sớm rời đi du lịch các phương, chẳng biết đi đâu.

Bây giờ tấm bùa này hẳn là thủ bút của thiếu niên kia?

Trong lòng Phương Khánh mừng thầm, vơi chức quan của ông ta ở Duyệt thành, nếu muốn điều tra lai lịch đạo sĩ kia cũng không khó.

Màn đêm buông xuống ông ta đã tra được đạo quan này, đồng thời chuẩn bị hậu lễ, lập tức đến nhà.

——

Trong phòng.

Tô Đình cũng không tu hành, đang đợi hầu.

Đợi đến khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, khóe miệng hắn hơi cong lên hiện ra mấy phần ý cười.

"Tô Thần Quân."

Người đứng ngoài cửa thấp giọng mở miệng, nói: "Người bạn cũ tới chơi."

Quả nhiên vẫn tới cửa, Tô Đình nghĩ như vậy, cười nói: "Để hắn tiến vào."

"Vâng."

Đạo sĩ ứng tiếng, vội vàng rời đi.

Không lâu sau, đã thấy Phương Khánh đi vào.

Tô Đình ngồi trên ghế, trên bàn đã pha xong nước trà, lá trà này là của đạo quan nơi đây, nghe nói có giá trị không nhỏ, cho nên gần đây Tô Đình rất thích uống trà, hiện tại dùng để chiêu đãi Phương Khánh cũng không đau lòng.

Phương Khánh bước vào trong phòng, chỉ cảm thấy đèn đuốc mờ mịt, mông lung lờ mờ, nhưng thiếu niên bên cạnh bàn đang cười không ngớt.

"Phương đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"

Tô Đình nâng tay, giơ chén trà lên, mỉm cười nói: "Ở nơi tha hương mà gặp được cố nhân, rất đáng giá ăn mừng, nhưng tối nay không tiện uống rượu, chỉ là trà này có phẩm chất hàng đầu ở cảnh nội Đại Chu, cùng nhau ngồi xuống thưởng thức trà cũng được."

Phương Khánh vội tiến lên, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng, thi lễ nói: "Tô tiên sinh, đã lâu không gặp."

Ông ta ngẩng đầu nhìn lại, hơi dò xét, chỉ cảm thấy thiếu niên này nhiều ngày không gặp, dường như vẻ non nớt đã mất đi, thay vào đó là vẻ thâm bất khả trắc.

Ban đầu ở Lạc Việt Quận, Tô Đình cũng là người tu hành, khiến ông ta mười phần cung kính, nhưng Tô Đình lúc này so với Tô Đình khi còn ở Lạc Việt Quận đã trở nên cực kì khác biệt.

Lúc trước khi Tô Đình ngồi ở trước mắt, ông ta còn có thể thấy hắn còn ở trước mắt.

Nhưng Tô Đình bây giờ, mặc dù ngồi ở trước mắt, nhưng Phương Khánh lại luôn cảm thấy, cảnh tượng trước mắt giống như hư ảo.

Tô Đình ngồi ở chỗ này, giống như lại không ở chỗ này, thậm chí không còn ở phương thiên địa này, mờ mịt như mây, uyên thâm khó lường.

"Tô tiên sinh..."

Phương Khánh khẽ cảm thán: "Có lẽ gần đây ngươi du lịch tứ phương, thu hoạch được rất nhiều, so với lúc trước quả thực như hai người."

Tô Đình khẽ gật đầu, cười nói: "Ban đầu ở Lạc Việt Quận, chẳng qua chỉ là rồng ở biển cạn, giống như cá chép trong hồ nước, bây giờ cá chép hóa rồng, Tô mỗ là rồng bay lên chín tầng trời, tự nhiên đã có chỗ khác biệt."

Phương Khánh khu một tiếng, thấp giọng nói: "Tô tiên sinh nói đúng."

Lời này theo đạo lý thì cũng có lý, nếu do người khác nói ra, Phương Khánh tự nhiên sẽ mở miệng tán thưởng theo, nhưng lúc này từ trong miệng Tô Đình tự mình nói ra lại cứ thấy rất quái dị?

Tô Đình vỗ vỗ vạt áo, nói ra: "Trở lại chuyện chính, hôm nay ta truyền cho ngươi một lá bùa, chính là lôi phù, gặp chuyện có thể giúp ngươi bảo mệnh. Ta biết ngươi được Linh phù, thì sẽ tới cửa tìm ta, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết là nên sớm thoát thân khỏi chuyện này."

Sắc mặt Phương Khánh khẽ biến, thấp giọng nói: "Tô tiên sinh cũng biết, khi ở Lạc Việt Quận, Phương mỗ cũng coi là cẩn thận, nhưng hết lần này tới lần khác luôn có người lấy chuyện lao ngục đến công kích ta. May mà Tô tiên sinh trợ giúp, sau đó lao ngục không còn có người vô cớ chết, chức quan này của ta cũng là có thể lên chức, nhưng đến nơi này... Dù chức quan cao, nhưng đại địch trên quan trường vẫn từng bước ép sát, cho nên loại án này mới đến lượt ta đến điều tra, lúc này bị người tiếp cận, quả thực không dễ tuỳ tiện buông xuống."

Tô Đình buông tay nói: "Vậy ngươi tự cầu phúc, nể tình giao tình lúc trước của chúng ta, chờ một lúc nữa ta cho ngươi thêm hai tờ linh phù trừ tà."

Phương Khánh thấp giọng thở dài: "Thôi được, là Phương mỗ cố chấp, cũng không dám cầu Tô tiên sinh giúp ta tra án, hôm nay Tô tiên sinh nể tình cảm ngày xưa, có thể ban thưởng một đạo Linh phù đã là đại ân. Nhưng việc này quả thực quá cổ quái, người Chu gia muốn mời người siêu độ cho Chu lão viên ngoại, không biết chuyện này, tiên sinh có thể ra tay không?"

Sắc mặt Tô Đình hơi dừng lại, nói ra: "Tô mỗ có đạo hạnh cao thâm, loại chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên không đáng kể, nhưng cũng không cần ta tới, ngươi đi vào đạo quán này... Đạo sĩ trong đạo quán này, ai cũng có mấy phần bản lĩnh, dù không bằng ta, nhưng siêu độ phàm nhân thì vẫn đủ."

Phương Khánh nghe vậy, vội thi lễ, nói: "Đa tạ Tô tiên sinh chỉ điểm."

——

Đợi sau khi Phương Khánh rời đi.

Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi có phải hoàn toàn không hiểu về phương diện này hay không?"

Tô Đình tức giận nói: "Cái gì gọi là hoàn toàn không hiểu? Đối với phàm nhân mà nói, ta cũng là thần tiên đấy, chỉ là đối với tập tục quy củ giữa chốn phàm trần thì ta không rõ ràng lắm mà thôi."

Tiểu tinh linh hỏi: "Hay chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt, nhìn những đạo sĩ này giả thần giả quỷ làm sao?"

Tô Đình cũng tò mò, nhưng vẫn khoát tay áo, nói: "Được rồi, ta lại không muốn đi tới Chu phủ kia, đây chính là nơi giết người... Chúng ta đang đi du ngoạn, qua hai ngày sẽ tiếp tục lên đường, về Lạc Việt Quận đi."

Tiểu tinh linh hơi thất vọng, ồ một tiếng.

Nhưng mà lúc này, âm thanh của Phương Khánh cùng đạo sĩ truyền lời bên ngoài cũng truyền vào.

"Phương đại nhân không cần sầu lo, lần này tác pháp cũng không cần chạy tới Chu phủ, chỉ ở bên trong đạo quan là đủ."

Âm thanh của đạo sĩ truyền vào, tràn đầy tự tin, nói: "Nhất định có thể cho người Chu gia một cái giá thỏa mãn."