Đạt tới đạo hạnh tầng sáu, không chỉ có pháp lực tăng cao, cảnh giới tăng lên, mà Âm Thần cũng xảy ra biến hóa.
Đến một bước này, Âm Thần đã tu luyện đến cực hạn, đã là đỉnh phong.
Vượt qua một bước này chính là Dương thần, cảnh giới này dù thả ở nơi nào, đều không thể khinh thường, không chỉ như thế, bọn hắn đối mặt với những sơn thần thổ địa ở giữa sơn hà đại địa, ngũ hồ tứ hải đều có thể dùng thân phận thần để tiến hành sử dụng.
Mà dù Tô Đình chưa đạt tới Dương thần, nhưng hắn cũng là Âm Thần đỉnh phong.
Hai Âm sai này dù sao chỉ là quỷ thần chốn U Minh, cũng không có pháp lực quá mức cường thịnh, bọn hắn chỉ dựa vào thân phận Âm sai, dựa vào xiềng xích trong tay, cùng một sợi hồn roi kia mới lợi hại như thế.
Nếu là Thượng Nhân bình thường, Âm Thần đấu với hai Âm sai này thì sẽ bị áp chế.
Nhưng Tô Đình không phải Âm Thần bình thường, hơn nữa hắn còn tu hành Lôi bộ chân truyền, có mấy phần thiên uy, có thể khắc chế âm hồn quỷ vật.
"Hai vị đã động sức mạnh, vậy thì không có cách nào khác."
Hai tay Tô Đình bắt ấn, thi triển pháp thuật, bỗng dưng đánh tới.
Bây giờ hắn không có nhục thân, cũng không có pháp bảo, chỉ dựa vào Âm Thần cường đại để đè ép hai vị Âm sai này.
Cùng lúc đó, hắn tiện tay bắt lấy quỷ hồn của Chu lão viên ngoại kia, chỉ tay một cái, quỷ hồn hóa thành một điểm sáng, đã rơi vào trong một bình sứ bên cạnh.
Hưu!
Đột nhiên tiểu tinh linh giương cánh bay tới, trong tay cầm một tấm bùa, dán trên bình sứ.
Đây là một lá bùa dùng máu chó đen làm mực, tiện tay vẽ thành.
Phù văn cũng không quan trọng, quan trọng là máu chó đen có thể trừ tà, dọa sợ quỷ vật phải thối lui.
Giống như đống lửa dâng lên trong bóng tối, có thể khiến những con sói đi một mình ban đêm thấy sẽ bỏ chạy.
"Hai vị còn muốn đấu tiếp sao?"
Tô Đình chắp hai tay sau lưng, nói: "Không nói tới chuyện hai vị căn bản không đấu lại ta, cho dù các ngươi có thể cướp được bình sứ này từ tay ta, chẳng lẽ các ngươi có thể bóc tấm bùa này ra sao?"
Hai vị Âm sai lập tức trầm mặc.
Tuy nói là Âm sai, tuy nói là quỷ thần chốn U Minh, nhưng về bản chất bọn hắn vẫn là quỷ.
Lá bùa dùng máu chó đen vẽ thành này, bọn hắn không dám tới gần.
Huống chi, đạo Âm Thần trước mắt này cực kì khó dây dưa.
"Ngươi là đạo nhân phương nào?"
Âm sai bên trái trầm ngưng nói ra: "Cho dù là đạo sĩ từ tổ đình đạo môn ra đều không dám tùy tiện ngăn cản Âm sai làm việc, ngươi dám làm như thế, không sợ kiếp số gia thân?"
Tô Đình chắp tay, nói: "Nhận ủy thác của người, tạm giữ Chu lão viên ngoại ở đây, nhưng cũng không phải để ông ta hoàn dương, hai vị cứ yên tâm đi. . . Chỉ là hôm nay ta tạm giam hồn phách của ông ta, hai vị không mang đi được, còn xin về đi."
Hai Âm sai liếc nhau, cuối cùng nói ra: "Vi phạm thiên đạo, nghịch loạn luân hồi, Tiên gia đều sẽ kiêng kị, ngươi chỉ là Thượng Nhân, chắc chắn sẽ gặp kiếp số, tổn hại tới công quả tu hành, xóa đi công đức của ngươi ở tại thế."
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Chuyện này cũng đành chịu, mời hai vị về."
Hai Âm sai không nói gì nữa, lập tức hóa thành âm phong, biến mất trong bóng đêm.
Tô Đình cảm thấy bất đắc dĩ, nói: "Theo đạo lý thì bọn hắn về Địa Phủ đi, lại không lâu nữa, nên có một quỷ thần thượng tầng ở Địa Phủ có quyền cao chức trọng đến đây, là có thể đạt thành hiệp nghị, thuận tiện xóa đi tội lỗi lần này ta chịu, nếu không thì sẽ thua lỗ lớn."
Sau khi nói xong, hắn nhìn bình sứ kia một chút, hồn quang bên trong bình sứ không ngừng rung động, giống như vô cùng sợ hãi.
Chính là bởi vì lá bùa bịt bình sứ kia khiến quỷ hồn của Chu lão viên ngoại hết sức e ngại, chỉ là cách bình sứ, cũng sẽ không tổn hại tới ông ta.
Tô Đình cũng lười để ý tới quỷ hồn của Chu lão viên ngoại, dù sao sẽ không bị tổn thương, sẽ không hồn phi phách tán, cứ chờ quỷ thần thượng đẳng của Địa Phủ đến đây là được.
"Được rồi, ngươi mang bình sứ đi đến phía sau đi, chờ một lúc ta gọi ngươi thì ngươi lại tới."
"Ừm, được."
"Ta phải ở chỗ này đợi quỷ thần Địa Phủ tới, làm xong chuyện lại về nhục thân."
Nói rồi dường như Tô Đình nhớ lại cái gì, vội vàng nói: "Đúng rồi, đạo sĩ Ty Thiên Giám kia từng gặp qua ngươi, biết ngươi là chim của ta, mà còn biết nói chuyện, ngươi tránh đi phàm nhân của Chu phủ, bớt thời gian nói cho hắn biết, thay ta chuẩn bị ăn khuya, sẽ ăn chim chàng vịt cháo nổi danh ở Duyệt thành, ta có chút thèm."
"Đã có thể tích cốc rồi mà vẫn thèm thành bộ dáng này?" Tiểu tinh linh lườm hắn một cái, nói ra: "Bao giơ ngươi mới làm xong chuyện, để tránh cháo lạnh. . ."
"Vậy thì phải xem khi nào quỷ thần của Địa Phủ mới đến."
" Vậy khi nào quỷ thần của Địa Phủ mới đến?"
"Đến rồi."
Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, đáp lại một tiếng.
Tiểu tinh linh nhìn sang bên kia, chỉ thấy trên mặt đất dâng lên một luồng âm phong, giữa ban đêm thế này có vẻ vô cùng rét lạnh, bên trong mơ hồ có bóng người.
Bóng người trong âm phong này, dùng mắt thường không thể thấy.
Nhưng tiểu tinh linh chính là thần thai, là Chân Thần được thiên địa thai nghén sinh ra, chỉ là tuổi nhỏ chưa trưởng thành, nhưng không trở ngại điểm phi phàm của thần thai.
Thần nhãn nhìn tới, quỷ quái đều hiện rõ.
"Ngươi lui xuống trước đi, để ta đến ứng phó."
"Ngươi cẩn thận chút, hắn giống như không phải quỷ thần bình thường."
"Đã nhìn ra, nhưng ta muốn chờ chính là hắn."
Tô Đình vung tay lên một cái, đưa tiểu tinh linh đi, mới chính thức đi lên nghênh đón.
Trong âm phong kia có chín bóng người, như ẩn như hiện.
Tám Âm sai, mặc phục sức giống nhau, diện mạo mông lung, nhìn không ra điểm khác nhau, nhưng Tô Đình mơ hồ có thể phát hiện hai bóng người đứng ở đằng trước là hai Âm sai lúc trước giao thủ cùng chính mình.
Mà bị tám Âm sai hộ vệ ở giữa là một lão giả.
Lão giả này co phục sức hoàn toàn khác biệt Âm sai, ông ta không mặc hắc bào, mà là mặc áo bào màu đỏ đậm, đầu đội quan mạo, một tay cầm bút lông, một tay nâng sổ sách, rất có khí thái quan gia.
"Thiếu niên, là ngươi tạm giam quỷ hồn, đả thương Âm sai?"
Lão giả nhìn về phía Tô Đình, ngữ khí nghiêm nghị hỏi.
Tô Đình thi lễ, cười nói: "Vãn bối tạm giam quỷ hồn đúng là không giả, nhưng đả thương Âm sai thì không có, khi nãy hai vị lão ca này chỉ là bị ta dọa sợ nên thối lui, ta không hề ra tay độc ác."
Nói rồi hắn nhìn về phía hai Âm sai kia, nói: "Hai vị Âm sai đại ca tự xưng là bị ta gây thương tích hay sao? Chẳng lẽ cảm thấy như thế sẽ làm tội danh của ta tăng thêm?"
Hai Âm sai không trả lời, chỉ nhìn về phía lão giả kia.
Vẻ mặt lão giả lãnh đạm, nói: "Thiếu niên, ngươi muốn như thế nào?"
Tô Đình thi lễ nói: "Tôn giá thân là phán quan Âm Ti, địa vị phi phàm, không biết có phải là vị trong truyền thuyết trên thế gian kia không?"
Lão giả nói ra: "Lão phu chấp chưởng Sát Tra ti, khi còn sống họ Cát, nhân gian xưng ta là Cát Phán."
Tô Đình nghe vậy, nói: "Hóa ra là Cát lão phán quan, nghe đại danh đã lâu."
Cát Phán chậm rãi nói: "Ngươi không cần nhiều lời, lần này ngươi tạm giam quỷ hồn, làm lỡ canh giờ, ảnh hưởng trật tự, trước tiên vẫn nên đi theo lão phu vào Âm Ti một chuyến, ngươi lại trần thuật nguyên nhân đi."
Tô Đình vội khoát tay, nói: "Ta chưa hết tuổi thọ, cũng không muốn tiến vào Âm Ti, Cát Phán chớ vội vã định tội ta, trước tạm nhìn xem vì sao một Âm Thần như ta dám gan to bằng trời xuất thủ ngăn cản đã."
Ánh mắt Cát Phán lấp lóe, vung tay lên một cái, tám quỷ sai sau lưng lập tức hóa thành âm phong, tán xuống đất.
"Ngươi có lời gì muốn nói?"