"Tất cả đều vui vẻ?"
Tô Đình giận đến mức bật cười, nói: "Mạng của hơn một trăm người lại dễ dàng vùi lấp xuống như thế, đúng là tất cả đều vui vẻ. . . Ngươi thật sự là rất có bản lĩnh một tay che trời."
Tuân đạo nhân nghe ngữ khí hắn âm u như thế thì lập tức bị dọa lùi lại mấy bước, sắc mặt biến đổi.
Nho sinh trung niên cũng lộ ra sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn về phía vị lão hữu này cũng có chút biến hóa.
"Thần Quân thứ tội."
Tuân đạo nhân cắn răng nói: "Bần đạo làm người chủ sự của Ty Thiên Giám ở Lương An phủ, giám sát động tĩnh của người tu hành nơi đây, xảy ra chuyện như vậy, Ty Thiên Giám tất nhiên sẽ triệt hạ chức vị của ta. . . Ngoài ra, đối phương quả thực quá hung ác, nếu bần đạo không nguyện thỏa hiệp, sớm đã thành một trong số hơn trăm người kia, sao còn có thể đứng ở đây nói chuyện cùng ngài?"
Tô Đình đứng dậy, chậm rãi nói: "Vì thân phận địa vị của ngươi, vì tính mạng của chính ngươi, đối với ngươi thì dù là chuyện ti tiện như thế nào cũng đều là chuyện đương nhiên. Chỉ là những lời này. . . Ngươi đi nói với Ty Thiên Giám. . ."
Tuân đạo nhân chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt tái nhợt.
Tô Đình đến gần đến đây, nói: "Ta không giết ngươi, xử trí ngươ như thế nào, là chuyện của Ty Thiên Giám, nhưng một chuyện liên quan tới Khảm Lăng, ta muốn ngươi nói rõ tất cả cho ta."
Tuân đạo nhân cắn răng nói: "Thần Quân đã muốn dồn ta vào chỗ chết, còn muốn bần đạo nói rõ sự thật?"
Tô Đình chậm rãi vươn tay ra, nói: "Không phải do ngươi."
Sắc mặt Tuân đạo nhân đột biến, muốn tránh né, lại phát hiện bản thân như rơi vào vũng bùn đầm lầy, không thể động đậy.
Tay Tô Đình bóp chặt lấy cổ của ông ta, chậm rãi nói ra: "Nếu ngươi không nói, không cần Ty Thiên Giám đến xử phạt, ta diệt ngươi trước."
Tuân đạo nhân cắn chặt hàm răng, giống như muốn nói cái gì.
Tô Đình lạnh lùng nói: "Với tính tình của ngươi, có thể thỏa hiệp cùng đối phương, cũng không cần giả dạng là kẻ cứng đầu trước mặt ta. . . Nếu ngươi không nói, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết!"
Sâu dưới đáy mắt Tuân đạo nhân bỗng hiện lên một tia sợ hãi.
Nho sinh trung niên dường như muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới thanh danh của vị Tô Thần Quân này, lại không dám nhiều lời.
Tô Đình không nói gì nữa, một tay khác giơ pháp ấn lên, thi triển đạo thuật.
Hắn được Lục Áp truyền thừa, mà Lục Áp có xuất thân chính là thuật sĩ, cái gọi là bàng môn tả đạo, cái gọi là thiên môn thuật pháp, tất nhiên sẽ có không ít. . . Trong đó có rất nhiều phương diện tra tấn người, để nghiêm hình bức cung thì không có gì thích hợp bằng.
"Nếm thử thủ đoạn của Tô mỗ. . ."
Tô Đình vỗ một chưởng trên đỉnh đầu ông ta, quang mang lấp lóe.
Sắc mặt Tuân đạo nhân đột biến, vội nói: "Bần đạo sẽ lập tức nói tỉ mỉ cùng Thần Quân."
Tô Đình cảm thấy không biết phải nói gì, nhưng cũng thu pháp thuật, nhìn về phía người này, gật đầu nói: "Không biết nên nói ngươi không biết thời thế hay nên nói là ngươi thức thời nữa."
Có lẽ Tuân đạo nhân cũng kết luận khó mà ngậm chặt miệng trước mắt Tô Đình, so với chuyện phải chịu nỗi khổ sống không bằng chết, không bằng thống khoái nói rõ với hắn.
Dù sau này Ty Thiên Giám xử lý thế nào, chí ít lúc này còn có thể giữ được mạng.
——
"Được, ngươi nói xem."
Tô Đình khua tay nói: "Ta cũng muốn nhìn xem là nhân vật ở đâu ra, lại dám tùy ý làm bậy, tùy ý giết người như thế."
Mà tiểu tinh linh ở trong ngực hắn vẫn luôn yên lặng im ắng, nhưng Tô Đình biết, nàng vẫn đang chú ý động tĩnh bên ngoài.
Tuân đạo nhân hơi chần chờ, dường như không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy ánh mắt Tô Đình thì không khỏi run lên, nói: "Lúc trước khi bần đạo biết được việc này, toàn bộ Lương An phủ đã có hơn tám mươi người mất tích, có dân chúng tầm thường, cũng có người tu đạo. Lúc ấy bần đạo từng đi dò xét, về sau gặp phải đối phương, bị đối phương bắt giữ, nhưng lại bỏ qua cho bần đạo. . ."
Tô Đình chậm rãi nói: "Kẻ này nói cho ngươi biết là hắn đã giết hơn tám mươi người, còn thiếu mười mấy hai mươi người là hoàn thành rồi? Sau đó lại chỉ ra lợi hại cho ngươi biết, nếu như việc này truyền đến Ty Thiên Giám, ngươi nhất định sẽ bị định tội là có giám thị bất lực, còn nếu đè việc này xuống thì tất cả đều vui vẻ? Càng quan trọng hơn là ngươi còn có thể giữ được mạng?"
Tuân đạo nhân không phủ nhận, gật đầu nói: "Đúng là như thế."
Tô Đình hỏi: "Như vậy ngươi có biết kẻ kia muốn tính mệnh hơn một trăm người kia để làm gì không?"
Tuân đạo nhân cười khổ nói: "Đối phương thâm bất khả trắc, cao không thể chạm, bần đạo đứng trước mặt đối phương chỉ như sâu kiến, sao hắn có thể có thể nói cho bần đạo? Trên thực tế, trong lòng bần đạo hiểu hắn chỉ không muốn làm lớn ch việc này, nen mới giao dịch cùng bần đạo, làm sao hắn có thể để ý tới bần đạo chứ?"
Tô Đình hơi trầm ngâm, nói: "Cho nên ngươi chân chính coi tính mệnh của hơn một trăm người kia là giao dịch, dùng chức trách người chủ sự phân bộ Ty Thiên Giám để đè ép xuống?"
Tuân đạo nhân biến sắc, rồi cười khổ nói: "Cũng không đơn giản như thế."
Tô Đình hỏi: "Còn có nguyên nhân khác nữa?"
Tuân đạo nhân hơi ngẩng đầu, nhìn Tô Đình một chút, nói: "Là bởi vì bần đạo cũng không cho rằng Ty Thiên Giám có bản lĩnh ngăn được đối phương, dù là quốc sư đích thân đến, cũng chưa chắc làm gì được đối phương."
"Cái gì?"
Nho sinh trung niên kia không khỏi trợn mắt há mồm.
Ngay cả Tô Đình, sắc mặt cũng hơi ngưng trọng chút, nói: "Đối phương là nhân vật bậc nào?"
Tuân đạo nhân thấp giọng nói: "Chính là một tôn thần."
Tô Đình hơi dừng lại, nói: "Sơn thần? Thổ địa? Thần sông? Thành Hoàng? Hay là. . . Thiên thần?"
Tuân đạo nhân thấp giọng nói: "Hình như một thiên thần."
Tô Đình bỗng nhiên phát hiện tiểu tinh linh trong ngực hình như có dị động, vội pháp lực vận chuyển, giữ chặt nàng rồi mới nhìn Tuân đạo nhân, hỏi: "Vị thần nào?"
Tuân đạo nhân khẽ lắc đầu, nói: "Bần đạo không biết."
Tô Đình lạnh lùng nói: "Không biết?"
Tuân đạo nhân vội đáp: "Vị thần này cũng không lộ ra chân dung, toàn thân bao phủ trong thần quang, bần đạo có tu vi nông cạn, khó mà nhìn thấu, chỉ biết đây là một vị thần linh không tầm thường."
Ánh mắt Tô Đình hơi biến hóa, nhưng chợt phát hiện nho sinh trung niên bên cạnh có vẻ mặt khác thường, giống như đang sợ hãi.
"Hình như ngươi biết cái gì đó?"
Tô Đình xoay đầu lại, nói: "Nói cho ta!"
Nho sinh trung niên có chút chần chờ, nhớ tới đó là một vị thần linh, rất có thể là một tôn thiên thần, lập tức có vẻ muốn nói lại thôi.
Trong lòng Tô Đình phát lạnh, dường như tiểu tinh linh có chút sát khí, hắn nhẹ nhàng vỗ để tiểu nha đầu bình tĩnh lại, mới nhìn về phía nho sinh kia, nói: "Tuân đạo nhân là người của Ty Thiên Giám, nhưng ngươi không phải. . . Ta giết hắn đúng là có mấy phần lo lắng, nhưng muốn giết ngươi cũng sẽ không phiền phức gì, chỉ như giẫm chết một con giun dế thôi."
Nho sinh trung niên biến sắc, vội nói: "Tô Thần Quân chớ tức giận."
Tô Đình không lập tức động thủ, chỉ nhìn đối phương.
Nho sinh trung niên vội nói: "Tại hạ có quen biết một vị đạo hữu, ẩn cư ở trong núi, hơn một tháng trước ta có đến thăm viếng, phát hiện hoàn toàn không có tung tích của hắn, mà trên đỉnh núi đó có mấy khe rãnh, kéo dài trăm trượng, gần như có thể xé nát cả đỉnh núi, lúc ấy tại hạ mơ hồ cảm thấy khe rãnh kia nhìn như trảo ấn."
Ánh mắt Tô Đình lấp lóe, nói: "Trảo ấn?"
Hắn niệm một tiếng, thần sắc dị dạng, mới nhìn tới Tuân đạo nhân.
Tuân đạo nhân thấy hắn nhìn mình thì vội thấp giọng nói: "Nếu như là đã đến trình độ này, bần đạo tự nhiên không cần thiết giấu diếm nữa. Đối phương chỉ nói chuyện cùng bần đạo một lần, mà trên người hắn chất chứa thần uy, khó mà cảm giác được, mà thần quang nở rộ, nên ta cũng không thể thấy rõ chân thân."
"Tạm thời tin ngươi."
Tô Đình khẽ gật đầu, chợt dựng thẳng chỉ thành kiếm, điểm vào đan điền của ông ta.
Bỗng nhiên có một tiếng sấm vang!
Nho sinh trung niên kinh hãi nhìn thấy một đạo lôi quang chói mắt, từ phía sau Tuân đạo nhân bắn ra, xuyên phá cột đá của đạo quan.
Mà toàn thân Tuân đạo nhân cứng ngắc, mặt lộ sợ hãi.
Lôi đình xuyên thấu đan điền của ông ta.
Nhưng lôi điện lại truyền khắp toàn thân.
Lôi đình nhỏ xíu nhưng sắc bén mà bá đạo, chỉ chơp mắt đã truyền khắp kinh mạch.
Mà pháp lực của Tô Đình quá cường thịnh, quá bá đạo cương liệt, khiến pháp lực của ông ta bị lôi đình pháp lực không ngừng đánh tan.
Trong kinh mạch của ông ta tràn ngập vô số lôi đình.
Mà uy lực lôi đình đánh vụn kinh mạch của hắn.
Nho sinh trung niên thấy thế, tỏa ra cảm giác thỏ tử hồ bi.
Vị lão hữu này tu hành gần trăm năm, cứ trôi theo nước chảy như vậy.
" Ty Thiên Giám ở Kinh thành có người đến."
Tô Đình đi ra bên ngoài, tiếng nói chậm rãi truyền đến: "Sau này xử trí như thế nào, chính là chuyện của Ty Thiên Giám. . . Còn có thư sinh là ngươi cũng là cá mè một lứa, trốn không thoát, vẫn nên chờ xử lý đi."