Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 391: Sơn Thần hiện thân, Tô Đình uy hiếp




     Vào đêm.

Màn đêm thâm trầm.

Không trăng không sao, cũng không gió mưa.

Trong núi yên tĩnh đến đáng sợ.

Tô Đình ngồi xếp bằng, không nhúc nhích.

Mà ở trên đỉnh đầu hắn, tiểu tinh linh ngồi ở đó, suy nghĩ xuất thần.

Tiểu bạch xà hóa thành một cự mãng màu trắng, tựa như bạch long, bảo vệ Tô Đình cùng tiểu tinh linh ở giữa.

Một tầng bên ngoài là một thiên binh, dùng đất đá ngưng tụ thành, ngoài thân lại ngưng tụ thành khôi giáp, khí thế vô cùng nặng nề.

——

Âm Thần xuất thể, biến thành thân người.

Trình độ Âm Thần của Tô Đình đã cực kì cao thâm, có thể xưng là cực hạn, kiểm tra bốn phía xung quanh cực kì cẩn thận.

"Đúng là thật sự không để lại chút dấu vết nào."

Hắn thầm than một tiếng, cảm giác hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Lúc trước không cảm giác được, bây giờ Âm Thần xuất thể, hắn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng.

Suy nghĩ chân chính của hắn là lấy Âm Thần tìm kiếm sinh linh xung quanh.

Cỏ cây khó tả, như vậy phi cầm tẩu thú, cá bơi trong sông, có lẽ có thể lấy Âm Thần để giao lưu cùng chúng nó, từ đó điều tra ra cái gì.

Tô Đình thả Âm Thần ra, nhưng lại đột nhiên chấn động, nhìn về một chỗ cách đó ba trăm bước.

Mà ở nơi đó, một lão giả thấp bé chống quải trượng đang nhìn về bên này, trong mắt cũng có phần kinh ngạc.

"Ồ?"

Tô Đình nhéo mắt lại, nhìn lão giả này.

Bây giờ hắn ở trạng thái Âm Thần chi thân, mắt thường khó mà phát hiện ra.

Nhưng lão giả này lại nhìn thấy hắn.

"Vị đạo huynh này. . ."

Lão giả thi lễ nói: "Không biết từ đâu mà đến?"

Âm Thần của Tô Đình chớp mắt đã tới, đi tới trước mắt lão giả này, đáp lễ nói: "Từ Khảm Lăng tới đây."

Lão giả nghe vậy, sắc mặt hơi biến.

Tô Đình giống như không nhìn thấy vẻ mặt của lão, chỉ đánh giá một chút.

Lão giả này có mái tóc xám trắng, trên khuôn mặt đều là nếp nhăn, nhìn như hơn bảy mươi tuổi, dáng người thấp bé, lưng có vẻ còng xuống, mà quải trượng trong tay lại là một nhánh mộc trượng, đầu trên mơ hồ giống như là sừng hươu.

"Trên người lão nhân gia dường như có một luồng khí tức không tầm thường."

Tô Đình nhíu lông mày lại, nói: "Ngươi là thần linh trong núi này?"

Lão giả khẽ gật đầu, nói: "Lão hủ đúng là sơn thần ở nơi đây."

Trong mắt Tô Đình lóe lên một tia dị sắc, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.

Dù lão giả này không phải là người, cũng không phải quỷ vật, nhưng trên người lão đúng là có thần uy, chỉ là Thần vị quá thấp, thần uy này cũng chỉ so sánh với phàm nhân thôi.

Ở trong mắt Tô Đình, bản lĩnh của lão giả này còn phải kém hơn Tuân đạo nhân mấy phần.

"Ngươi không phải là quỷ thần?"

Tô Đình nói ra: "Hay là chân thân?"

Lão giả đáp: "Đạo huynh quả nhiên mắt sáng như đuốc, lão hủ vốn là một con khỉ ở nơi đây, linh tuệ sớm mở, từng đã cứu mấy tiều phu thợ săn, nên được ngoại giới truyền là thần linh trong núi, lập ra một pho tượng để cung phụng, có hương hỏa nguyện lực, dần dần bắt đầu tu hành, cũng thay bách tính ngoài núi làm một ít việc thiện."

Dừng một chút, lão nhìn Tô Đình, nói ra: "Về sau có một đạo sĩ đi qua nơi đây, chỉ điểm cho lão hủ tu hành, cũng thượng bẩm tới Thiên Đình, dựa vào công đức, đã sắc phong cho lão hủ thành sơn thần ở nơi đây."

Tô Đình nghe vậy thì hơi giật mình, lập tức trầm ngâm nói: "Ta từ Khảm Lăng đến, vì điều tra một chuyện, ngươi đã là sơn thần nơi đây, vậy có biết ngọn núi phía trước gần như bị chém rách kia là do thần thánh phương nào gây nên không?"

Sơn thần biến sắc, liên tục lắc đầu, giống như muốn phủ nhận.

Tô Đình hơi đưa tay, nói ra: "Ngươi là sơn thần nơi đây, đừng nói cho ta là ngươi không biết việc này."

Sơn thần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Tô Đình hỏi: "Vị Thượng Nhân ẩn cư ở đây bị một vị thần linh bắt đi rồi?"

Sơn thần nghe hắn nói toạc ra như thế thì lập tức cả kinh nói: "Ngươi đã biết rồi?"

Tô Đình gật đầu nói: "Ta chính là vì chuyện này mới đến, chỉ là ta còn không biết vị thần kia rốt cuộc là thần thánh phương nào. . . Có lẽ ngươi có thể nói cho ta biết."

Sơn thần vội lắc đầu, nói: "Lão hủ không thể nói."

Tô Đình nói ra: "Hắn uy hiếp ngươi?"

Sơn thần trầm mặc, xem như ngầm thừa nhận.

Tô Đình thở ra một hơi, nói: "Vị thần này gần đây làm không ít việc ác, không nói tới phi cầm tẩu thú, tinh quái yêu vật, chỉ tính mạng người đã chết hơn một trăm rồi. Nhưng ngươi nhìn thấy hắn mà hắn lại không có giết ngươi, không phải bởi vì hắn bỗng phát thiện tâm, mà là ngươi là sơn thần được Thiên Đình sắc phong, nếu bị hắn giết chết thì nhất định sẽ kinh động Thiên Đình, đúng không?"

Sơn thần nhìn Tô Đình, trong mắt có chút kinh dị.

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Vị thần linh này có mưu đồ quá lớn, không dám kinh động Thiên Đình, cũng không dám bại lộ thân phận, nhưng ta không sợ."

Sơn thần kinh sợ thối lui một bước, nói: "Đạo huynh có ý gì?"

Tô Đình chậm rãi nói ra: "Bởi vì giới hạn do Thần vị nên bản lĩnh của ngươi có hạn, trong mắt ta vốn không có ý nghĩa, ta cũng muốn thử xem cái gọi là đồ thần có tư vị gì. . ."

Sơn thần biến sắc, nói: "Lão hủ và ngươi không có thù hận, đồng thời dù sao lão hủ cũng là thần linh được Thiên Đình sắc phong."

Tô Đình lạnh nhạt nói: "Dù ngươi được Thiên Đình sắc phong, nhưng cũng chỉ là tiểu thần mà thôi, cũng không phải chính thần trên Phong Thần bảng, ngươi cũng chỉ là nhân vật râu ria, mà ta chính là trưởng lão của tiên tông đạo phái, tự có Tiên gia cầu tình, không đến mức phải chôn cùng ngươi."

"Về phần hai chữ thù hận, bản tọa cùng vị thần kia có thù, ngươi giấu diếm thay đối phương, tất nhiên là đứng ở phe đối lập với ta."

Nghe Tô Đình nói như vậy, sắc mặt sơn thần kia liên tục thay đổi.

Trong lòng Tô Đình thầm nghĩ có hi vọng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nói: "Kỳ thật vị thần này đã rời đi, vốn chỉ là chuyện một câu nói mà thôi, nghĩ tới quá khứ ngươi tích lũy công đức bao nhiêu năm, mới có được Thần vị hôm nay, thật sự muốn từ bỏ như vậy? Đợi sau khi ngươi ngã xuống, ta cho ngươi một cơ hội luân hồi ở địa phủ, nhưng đời sau ngươi vẫn là ngươi sao?"

Lão sơn thần nghe vậy, chỉ cảm thấy kinh hãi, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Tô Đình thản nhiên nói: "Có lẽ ngươi cảm thấy ta còn trẻ tuổi, chưa hẳn đủ ngoan độc, nhưng ta cần nhắc nhở ngươi, ta tên Tô Đình, xưng là Tô Thần Quân, nổi danh vì giết người không chớp mắt, người tu hành chết trên tay ta không có một ngàn cũng có tám trăm, chỉ thiếu một thần linh để thỏa mãn lòng muốn đồ thần thôi."

Lão sơn thần hơi cúi đầu, nói: "Vị thần linh kia thần uy cuồn cuộn, Thần vị cao hơn hẳn lão hủ. Lúc ấy lão hủ ở trước mặt vị thượng thần này giống như rắn cỏ ở trước mặt Chân Long. . . Mà vị thượng thần này, toàn thân bao phủ trong thần quang, lão hủ quả thực không nhìn rõ ràng, trước khi hắn đi, đánh nát ngọn núi này, mệnh lão hủ không được với bẩm báo Thiên Đình, lão hủ tự nhiên không dám vi phạm."

Ánh mắt Tô Đình ngưng tụ, nói: "Ý của ngươi là ngọn núi này bị đánh nát không phải vì hắn bắt vị Thượng Nhân kia mà thi triển?"

Lão sơn thần không biết vì sao hắn đặt câu hỏi như thế, nhưng cũng gật đầu, nói: "Vị thượng thần kia lúc ấy bắt vị Thượng Nhân kia rất dễ dàng, không cần chiến trận lớn như thế? Một trảo làm rạn núi này, kì thực chính là đang đe dọa lão hủ. . ."

Trong lòng Tô Đình bỗng nhiên dâng lên một luồng chấn động khó tả.

Hắn vẫn cho rằng đây là bản lĩnh mà vị thần linh kia thi triển khi bắt Thượng Nhân.

Nhưng hiện tại xem ra, Thượng Nhân tầng sáu ở trước mặt đối phương cũng không chịu nổi một kích.

Mà trảo ấn đánh nát đỉnh núi kia chỉ là vì chấn nhiếp sơn thần nơi đây.

"Vị thần linh kia thật sự là thiên thần hạ giới?"

"Hoặc có lẽ là hạng người đã tu thần đạo đại thành?"

"Tuân đạo nhân nói thần uy của vị thần này còn mạnh hơn quốc sư, lúc ấy ta mơ hồ cảm thấy bản lĩnh của đạo sĩ kia nông cạn, dễ dàng bị che đậy, hiện tại xem ra cũng chưa chắc."

Tô Đình biến sắc.

Mà lão sơn thần kia cũng có chút khiếp sợ.

Tô Đình như nhớ tới cái gì, chợt hỏi thăm: "Nếu hắn làm thế để đe dọa cho ngươi, như vậy ngươi nhất định phải thấy rõ tình cảnh khi hắn xuất thủ, ngươi nói cho ta, cuối cùng là trảo ấn gì?"

Lão sơn thần nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, run lẩy bẩy, sợ hãi run giọng nói: "Lão hủ không thấy lắm rõ ràng, nhưng trong thần quang hình như. . . Hình như là. . . Vuốt sói. . ."