Thần miếu.
Đã sắp xếp xong cho biểu tỷ, Tô Đình mới rời khỏi tĩnh thất, chờ đợi Tùng lão dặn dò.
Sau một phen bận rộn, chớp mắt đã tới chạng vạng.
Vào giờ phút này, Tô Đình mới có thể chân chính đánh giá tòa thần miếu này.
Cổ xưa, tang thương, có năm tháng lắng đọng, có khí tức hương hỏa.
Thần miếu này quá nhỏ, không thể nói là to lớn hùng vĩ, nhưng đúng quy đúng củ, các loại bố trí cần có đều có, chưa từng thiếu hụt, hơn nữa hương hỏa cũng nhiều, khí tức còn sót lại dường như đầy rẫy mùi vị thần bí.
Tô Đình uống qua phù nước, kích phát Lục Áp truyền thừa, trong lòng biết thần miếu cũng không phải nơi giở trò bịp bợm, mà thật sự có thần dị chỗ, hắn không dám khinh thị, tinh tế đánh giá mới phát hiện nội đường của tòa thần miếu này, phía trên có một bảng hiệu: Thần Tiêu Lôi phủ.
"Thần Tiêu Lôi phủ?"
Tô Đình nhìn về phía tượng thần ở bên trong.
Đây là một pho tượng thần to lớn cổ xưa, hai tay chắp ở phía sau, như một ông lão sáu mươi, trên người mặc đạo bào, đầu đội mũ quan gắn thạch châu, mà trên đạo bào, có khắc rất nhiều phù văn tượng trưng lôi đình.
Không biết tại sao, Tô Đình luôn cảm thấy tượng thần này có mấy phần quái lạ.
Nhưng đúng vào lúc này lại nghe thấy Tùng lão nói: "Lấy được máu chó đen chưa?"
Tô Đình tỉnh lại, vội vàng nói: "Lấy được rồi."
Máu chó đen là Thanh Bình mua được của người khác, được một chậu đầy.
Theo lời Tùng lão nói, máu chó đen trừ tà, có thể khắc người tà ác trong Cổ đạo.
Nghe đồn hơn mấy trăm ngàn năm trước, đạo tổ hiện nay khi chưa thành đạo đã từng mượn máu chó đen để hàng phục tinh quái. . . Thậm chí cũng có lời đồn rằng máu chó đen có đặc tính có thể trừ tà, có lẽ chính là do đạo tổ hạ xuống một lời, trở thành thiên ý, vì vậy mới có chỗ thần dị.
. ..
"Thanh Bình đã rời đi."
Tùng lão trải lá bùa ra, chấp bút viết xuống, ngoài miệng lại nói: "Ta dùng chu sa là vật thuần dương viết xuống, vẽ ra lôi phù, khắc chế người trong Cổ đạo, lại dựa vào tòa thần miếu này bất phàm, theo đạo lý thì có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng đối phương rốt cuộc có đạo hạnh cao bao nhiêu thì còn không rõ lắm, chờ một lúc ngươi cần cẩn thận."
Tô Đình gật đầu nói: "Vãn bối rõ ràng."
Tùng lão nói rằng: "Ngươi cứ nấp sau tượng thần kia, có thần tượng bảo vệ, có thể bảo đảm ngươi không bị ảnh hưởng, vào lúc cần thiết có thể dùng tàn hương trừ tà. . . Nếu như ta để ngươi hỗ trợ, ngươi cứ rút hương cốt trong lư hương ra, coi như chủy thủ."
Tô Đình hơi ngẩn ra, nói: "Hương cốt? Coi như chủy thủ?"
Tín đồ làm lễ, đương nhiên sẽ có hương hỏa ngọn nến.
Tàn hương chính là tàn tro đã thiêu đốt có mùi thơm ngát kia, được hương hỏa nguyện lực thấm vào, lại có thần lực gia trì, nhất định có hiệu quả.
Còn hương cốt, kì thực chính là đoạn hương đã thiêu đốt vẫn còn, nhỏ như cây tăm, mềm mại dễ gãy.
Dùng thứ này coi như binh khí?
Làm sao cứ có cảm giác hoang đường?
"Đối với người thường thì vô dụng, đối với người trong Tà đạo lại có thể khắc chế."
Tùng lão thoáng phất tay, nói: "Ngươi phải nhớ kỹ tất cả những lời lão phu nói."
Tô Đình không dám thất lễ, nói: "Vãn bối rõ ràng."
Tùng lão lại nói: "Ta vẫn cần bố trí mấy thứ, ngươi nghe lão phu bàn giao. . ."
Tô Đình chăm chú nghe tới, theo Tùng lão nói rồi bố trí từng cái.
Theo lời Tùng lão từng nói, đây là một loại trận pháp, chỉ có điều so với trận pháp, thì có vẻ hơi nông cạn, có lẽ có thể dùng hai chữ "Phong thuỷ" để hình dung.
Thần miếu là địa giới của Tùng lão, tùy ý Tùng lão bố trí.
Đây có thể coi là địa lợi.
. ..
"Mọi việc cũng coi như gần chuẩn bị đủ rồi."
Trên mặt Tùng lão có mấy phần mệt mỏi, thờ dài một hơi mới nói: "Còn thiếu chút ngòi nổ."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Ngòi nổ?"
Vẻ mặt Tùng lão không thay đổi, bình tĩnh nói: "Máu của đồng nam đồng nữ."
Tô Đình nghe vậy, không khỏi sững sờ dưới.
"Biểu tỷ kia của ngươi, lông trên vầng trán chưa tan, eo cốt chưa lệch, tư thái còn chính, thần sắc trạng thái không có mị thái, vẫn là xử nữ . Còn ngươi. . ." Tùng lão dừng lại một chút, hỏi: "Vẫn là đồng nam đúng không?"
Tô Đình run lên một cái, nhất thời không biết trả lời thế nào, trong lòng không khỏi dâng lên một chút đau thương.
Tô Đình đời này, thân hư thể yếu, từ nhỏ đã nằm ở trên giường, khẽ gật đầu cũng đã muốn ngất, nào có tinh lực để tìm hoa vấn liễu?
Còn đời trước, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, khi bị hồ lô đập chết hắn còn không chưa từng cầm tay ai cả.
Đời trước là đồng nam, đời này cũng là đồng nam.
Hai đời gộp lại, tính thế nào cũng là đồng nam.
Chỉ có điều, nếu trực tiếp trả lời như thế, có vẻ hơi mất mặt nhỉ?
"Không cần đáp."
Tùng lão thoáng lắc đầu, nói: "Nhìn ngươi bước chân phù phiếm, sắc mặt tái nhợt, quanh mắt thâm đen, nhất cử nhất động đều mềm yếu vô lực, hiển nhiên khí huyết hư nhược, không phải người bị bệnh lâu quấn quanh thì chính là miệt mài quá độ."
". . ." Tô Đình há miệng, nhất thời không nói gì, sao hắn cứ có cảm giác trong đôi mắt vẩn đục của Tùng lão kia có mấy phần xem thường nhỉ?
"Bây giờ xem cô nương kia vẫn là xử nữ, ngươi hẳn là người bị bệnh lâu quấn quanh, nhưng lúc này thấy ngươi lời nói rõ ràng, con mắt có thần, chưa mang bệnh khí, nhưng cũng không giống có bệnh, chắc là miệt mài quá độ, còn nhỏ tuổi, thực sự là. . ."
"Chờ đã. . ."
Tô Đình khụ một tiếng, vuốt gò má, ngữ khí quái lạ, nói: "Vãn bối ốm yếu từ nhỏ, gần đây mới uống nước phù từ thần miếu, tốt hơn rất nhiều. Kỳ thực đến nay đều chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nên vẫn là. . ."
Tùng lão nghiêng đầu liếc hắn một cái, nói: "Nên?"
Tô Đình chỉ cảm thấy ánh mắt kia tràn ngập vẻ quái lạ, không khỏi mím môi môi, hít sâu một cái, bất đắc dĩ nói: "Khẳng định vẫn là."
Nói hết, Tô Đình từ từ thở ra một hơi, đưa tay ôm trán, thất vọng thở dài, hắn xem như đã nhìn ra rồi, việc riêng tư, tôn nghiêm hay mặt mũi gì đó, ở trước mắt Tùng lão, đều không tồn tại.
"Rất tốt, như thế lão phu không phải tự mình lấy máu." Tùng lão phất phất tay, nói: "Lớn tuổi rồi, mất chút máu cũng dễ dàng choáng váng, tối nay phải ứng phó với đại địch, cũng không thể tận lực."
"Ngài tự lấy máu?"
Tô Đình dường như đã phát hiện ra cái gì, sờ sờ cằm, vẻ mặt ngày càng quái lạ.
Tùng lão dường như chưa phát giác, tiếp tục sắp xếp mấy vật.
Lá bùa, bút vẽ phù, chu sa, tàn hương, máu chó, mực nước... vân vân, đầy đủ mọi thứ.
Sắc trời dần dần tối.
Ở trong miếu thờ cũ kỹ tràn ngập mùi hương này, ánh đèn mờ nhạt sáng lên.
Tô Đình bận việc một ngày, với tình trạng thân thể của hắn, khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, hắn ra bên ngoài đi mấy bước, hơi ngửa đầu nhìn trời, chỉ thấy trăng đang dần nhô lên cao, ánh trăng nhu hòa.
Chỉ là trong miếu thờ cũ kỹ kia vẫn có vẻ thập phần thần bí.
Ánh trăng có sáng hơn, dường như cũng không chiếu được huyền ảo ở trong miếu thờ.
. ..
"Giờ nào rồi?"
Tùng lão đột nhiên mở miệng hỏi.
Tô Đình ngẩn ra, nhìn ánh trăng, thoáng suy đoán, giờ này hẳn là mười giờ buổi tối.
Thời gian này ở cổ đại có mười hai canh giờ, chắc là giờ hợi.
"Chừng giờ hợi." Tô Đình như vậy đáp.
"Hắn sắp tới rồi, ngươi đi tới trốn sau tượng thần đi, chuẩn bị một chút." Tùng lão nói, trên khuôn mặt tiều tụy như vỏ cây có vẻ nghiêm túc.
"Được." Trên mặt Tô Đình cũng lộ ra vẻ trầm trọng, quay người đi vào bên trong.
Oành!
Nhưng Tô Đình mới đi rồi hai bước, đã lập tức nghe một tiếng vang trầm.
Đến rồi!
Trong lòng Tô Đình né qua một suy nghĩ như vậy.