Đêm khuya, nguyệt hắc phong cao.
Trong sân Lôi Thần miếu.
Khắp nơi trên đất bừa bộn, thanh đồng vỡ vụn, mảnh giấy rách nát, tượng gỗ không trọn vẹn, mặt đất đầy khe rãnh mà cháy đen, cùng dư uy lôi đình chưa tán đi, dường như khiến cả không khí vặn vẹo.
Mà Tô Đình đang đứng ở đằng kia, xoay người lại, nhìn Thanh Bìnhv, hơi quay đầu, lại không có vẻ muốn tiến lên trợ giúp.
"Ngươi. . ."
Thanh Bình vốn đã tuyệt vọng, tự biết lần này khó thoát khỏi cái chết, không ngờ Đại Ngưu đạo nhân danh chấn Đại Chu từ trên trời giáng xuống, không cần tốn nhiều sức, đối phương đã hóa thành tro tàn.
Trong thời khắc sinh tử này, trong lòng tỏa ra đại hỉ khiến Thanh Bình chập trùng không chừng, cuối cùng vẫn thở ra một hơi thật dài, toàn thân đều co quắp mềm nhũn ra.
Dù hắn đang bị thương nặng, nhưng lại cảm thấy rất an tâm, chỉ hơi thở dốc vài tiếng, nhìn Tô Đình rồi suy yếu nói: "Ta bị thương rất nặng, trước tiên thay ta chữa thương, ta sẽ nói tỉ mỉ việc này với ngươi. . ."
Tô Đình khoát tay áo, nói: "Không cần gấp gáp, ta không thèm để ý việc này, ngươi tiếp tục nằm đi."
Sắc mặt Thanh Bình cứng lại, thấp giọng nói: "Ngươi không cứu ta thì ta sẽ thật không chịu nổi."
Tô Đình liếc mắt, lầu bầu nói: "Chết đi coi như xong."
Hắn nghĩ như vậy, nhưng cuối vẫn tiến lên đây, đưa tay nhấn một cái, vận chuyển pháp lực, trong ngũ hành lấy sinh cơ từ mộc, pháp lực lập tức hóa thành một luồng sinh cơ liên tục không ngừng, rơi vào trên người Thanh Bình.
Thanh Bình chỉ cảm thấy khí lực toàn thân tăng lên, nhịp tim bỗng tăng nhanh, huyết dịch nhanh chóng lưu động, trong chớp mắt đã đổ đầy mồ hôi.
Tô Đình giúp hắn tăng sinh cơ, một tay kia đặt lên bộ ngực của hắn, ấn xương ngực của hắn về đúng chỗ, khôi phục tổn thương tạng phủ, mà tay kia vẫn tiếp tục rót sinh cơ truyền đến thương thế ở sau lưng của hắn.
"Nếu không phải Tô Thần Quân đến đây, lúc này ngươi đã thật sự ngỏm củ tỏi rồi."
Tô Đình ung dung nói ra: "Cũng may bản thần quân trở về sớm, xem như kịp thời, nếu là ta còn loanh quanh bên ngoài thêm hai ngày thì chỉ có thể kịp nhặt xác cho ngươi, tối đa là báo thù cho ngươi."
Thanh Bình cười khổ nói: "Đi ra ngoài lâu như vậy, ngươi mới vừa trở về, không thể trông mong ta tốt đẹp à?"
Tô Đình nhớ tới xưng hô của hắn lúc trước, không khỏi cười ha ha hai tiếng, quay đầu hỏi: "Có phải từ khi ta đoạt được vị trí đứng đầu thịnh hội ở kinh thành, danh hào 'Đại Ngưu đạo nhân' này truyền ra, khi ngươi cùng Tùng lão nhắc tới ta thì chưa từng dùng hai chữ Tô Đình, mà thay thế bằng bốn chữ Đại Ngưu đạo nhân?"
"Làm sao ngươi biết?"
Thanh Bình ngơ ngác một chút, cảm giác hơi kinh ngạc.
Tô Đình cười lạnh thành tiếng, nói: "Bộ mặt thật của hai sư đồ các ngươi, ta sớm đã nhìn thấu, nếu không phỉ báng ta ở sau lưng mới là kì quái."
Vừa nói xong, Thanh Bình lại bỗng nhiên hét thảm một tiếng, tiếng thét vô cùng thê lương.
Vẻ mặt Tô Đình như thường, nói: "Không cẩn thận ra tay hơi nặng, ngươi kiên nhẫn một chút."
Thanh Bình há hốc mồm, sắc mặt trắng bệch, không phát ra được một tiếng, trợn trắng mắt rồi hôn mê bất tỉnh.
Tô Đình cảm thán nói: "Đứa nhỏ này quá yếu đuối, người tu hành chúng ta không trải qua giông gió thì làm sao có thể trưởng thành?"
——
Một đêm trôi qua.
Mặt trời mới mọc.
Thanh Bình mở mắt ra, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, toàn thân vô cùng đau đớn, nhưng khi hắn miễn cưỡng vận chuyển chân khí lại phát hiện vận chuyển chân khí rất thông thuận, mà thương thế ở xương sống phía sau, hay ở lồng ngực đều đã khôi phục.
"Tuy rằng thương thế khôi phục, nhưng căn cơ bị đả thương, vẫn phải tĩnh dưỡng mấy ngày."
Giọng nói của Tô Đình ung dung truyền đến.
Thanh Bình nghiêng đầu nhìn lại, mới thấy Tô Đình đang ngồi trong phòng, hình như đang pha trà.
"Kia là lá trà quý Tùng lão cất giấu, để lại cho ta."
"Ừm, ta biết." . .
Tô Đình nói ra: "Lúc đầu định lưu lại một nửa cho Tùng lão, nếu đã là cho ngươi thì lát nữa ta sẽ lấy hết."
Thanh Bình há hốc mồm, cũng không biết phải nói như thế nào.
Tô Đình uống một hớp trà, mới nhìn lại, cười nói: "Mới ba ngày không gặp đã phải lau mắt mà nhìn, ta chưa từng nghĩ tới ngươi nhìn như trung hậu đàng hoàng thế mà còn hiểu lừa dối người ta, xoay người bỏ chạy."
Nói rồi Tô Đình lại vỗ tay, tán thưởng nói: "Đúng là đủ gian xảo xảo trá, hèn hạ vô sỉ, khiến người ta phải lau mắt mà nhìn, đây cũng là Tùng lão dạy ngươi?"
Thanh Bình dừng một chút, nói khẽ: " Học theo ngươi."
Vẻ mặt Tô Đình cứng ngắc, những lời chế giễu vốn đã chuẩn bị xong lập tức không nói ra được.
Tiểu tinh linh bật cười ra tiếng, trong lòng chỉ cảm thấy người tên là Thanh Bình này cũng rất thú vị, dù sao ở trước mặt Tô Đại Ngưu, ngay cả quốc sư đều tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen, mà Thanh Bình này chẳng những không rơi vào hạ phong, ngược lại còn khiến Tô Đình tức giận đến mức mặt đen lại, quả thực là cảnh tượng hiếm thấy, quả thực là công lực thâm hậu.
"Khụ khụ, bản lĩnh chạy trối chết là một môn học cao thâm, chỉ là ngươi học không tới nơi tới chốn mà thôi."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị nói: "Những những lời này để sau lại nói, ta rất hiếu kì sao ngươi lại trêu chọc được kẻ địch như thế?"
Thanh Bình cười khổ nói: "Ta làm sao biết, ngay cả đối phương là ai mà đến nay ta cũng không biết được, chỉ đành dựa vào một thanh pháp khí để đối phó lại những bóng mờ do đối phương dùng đạo thuật hiển hóa ra kia để giằng co mấy ngày thôi."
Tô Đình hơi nhíu mi, nói: "Ngươi không nhận ra đối phương, mà đối phương lại đến tấn công Lôi Thần miếu?"
Thanh Bình trầm mặc suy nghĩ rồi chợt gật đầu nói: "Ngươi nói như vậy hình như cũng không có gì không đúng."
Tô Đình trầm ngâm nói: "Bây giờ Lôi Thần miếu chỉ còn một mình ngươi? Làm sao không thấy Tùng lão?"
Thanh Bình thấp giọng nói: "Tùng lão. . ."
Nói đến đây, Thanh Bình dừng một chút, vẻ mặt hết sức phức tạp, nhìn thoáng qua Tô Đình, tựa hồ đang tính toán xem nên mở miệng như thế nào.
Tô Đình bỗng chấn động, thấp giọng nói: "Tùng lão đã hết tuổi thọ nên chết già rồi?"
Thanh Bình đang muốn nói thì bị nghẹn lại, lập tức ho đến mức sắc mặt đỏ lên, thương thế suýt nữa tái phát, may là chân khí đã khơi thông nên mới bình ổn lại được.
"Nói hươu nói vượn cái gì? Tùng lão vẫn thân nhẹ thể kiện, ai nói với ngươi là tuổi thọ của Tùng lão đã hết?"
"Còn không phải vì thấy ngươi muốn nói lại thôi." Tô Đình nhẹ nhàng thở ra, oán giận nói: "Chuyện này đều trách ngươi, dọa bản thần quân nhảy dựng."
"Ngươi. . ." Thanh Bình thật sự nói không ra lời.
"Được rồi." Tô Đình khua tay nói: "Tùng lão đã không ngỏm củ tỏi, như vậy lão nhân gia đi chỗ nào phong lưu khoái hoạt rồi? Làm sao để lại một mình ngươi lại ứng phó đại địch thế?"
"Tùng lão. . ." Thanh Bình dừng một chút, mới nói ra: "Vài ngày trước, Tùng lão nói có một vị cố nhân muốn đến đây đón ông, mệnh ta trông coi thần miếu, tạm thay chức người coi miếu."
"Cố nhân?" Tô Đình nhớ tới người mà lúc trước mình thấy, hỏi: "Là một đạo nhân trẻ tuổi?"
"Làm sao ngươi biết?" Thanh Bình càng thêm kinh ngạc.
"Chuyện này tính là gì?" Tô Đình nhìn hắn ngạc nhiên như thế, trong lòng có chút sảng khoái, không nhịn được lại nói: "Trên đời này chuyện mà Tô mỗ ta không biết quả thực không có nhiều."
"Nếu ngươi đã biết hết thì ta cũng không cần phải nói." Thanh Bình nhẹ gật đầu.
"Ngươi mập mờ cái gì?" Tô Đình tức giận nói: "Ta từng thấy đạo nhân trẻ tuổi kia, hắn tự xưng là Chính Bản, bản lĩnh cao thâm, nói là muốn tới Lạc Việt Quận, gặp Tùng lão thấy một lần. Nhưng chuyện phía sau thì ta còn không rõ ràng lắm mà thôi. . ."
"Hóa ra là ngươi từng gặp hắn." Thanh Bình hơi giật mình, chợt nói ra: "Như vậy ngươi có biết vị đệ tử này của Tùng lão tới gặp Tùng lão bằng tư thái gì không?"
"Ồ?"
Tô Đình nhíu mày một cái, nói: "Hắn có đạo hạnh cao thâm, nội tình thâm trầm, thời gian tu hành như cũng không ngắn, không phải là lấy tư thái trưởng bối, để giáo huấn Tùng lão như cháu trai chứ? Hay đây là hảo hữu của Tùng lão, nhưng vì thiên phú của Tùng lão không tốt mà đối phương đã tu thành tu vi cao thâm?"
Thanh Bình luôn cảm thấy trong giọng nói của Tô Đình tràn đầy chờ mong, giống như tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Tùng lão cúi đầu rũ mắt, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nói: "Người kia tự xưng là Chính Bản đạo nhân, đúng là cao thâm mạt trắc, nhưng sau khi hắn tới đây lại là dùng lễ đệ tử, gọi Tùng lão là sư phụ."
Tô Đình run lên, nói: "Đệ tử của Tùng lão?"
Thanh Bình gật đầu nói: "Không sai."
Tô Đình sững sờ một lát.
Lấy lễ đệ tử, tôn Tùng lão là sư phụ?
Hắn lấy lại tinh thần, thần sắc dị dạng, sờ cằm, trầm ngâm không nói.
Đạo hạnh của Tùng lão cũng không cao, tuy rằng cũng đã già nua, nhưng tuổi thì thật sự chưa tới trăm tuổi.
Mà đạo nhân trẻ tuổi kia lại có đạo hạnh cao thâm, mà từ khí thế của người này có thể thấy hắn có lịch duyệt thâm hậu, tuổi tác cũng không nhỏ.
Trừ diện mạo ra, dù từ tu vi hay số tuổi thì Tùng lão đều không đủ để làm sư phụ của người ta.
Nhưng tại sao lại có xưng hô như vậy?
"Chuyện này cổ quái nhỉ."
Tô Đình suy tư một lát, đột nhiên hỏi: "Tùng lão có từng nói hắn cùng Chính Bản đạo nhân kia đi nơi nào không?"
Thanh Bình lắc đầu nói: "Không nói rõ cùng ta, cũng không đề cập đến, lần này đi rốt cuộc là vì chuyện gì."
Tô Đình cau mày nói: "Thật sự không đề cập gì với ngươi?"
Thanh Bình thấp giọng nói: "Vị Chính Bản đạo nhân kia giao cho ta một mặt lá cờ bằng đồng, mệnh ta bảo vệ tốt Lôi Thần miếu, nhất là tượng thần bên trong miếu, không được để mất. Sau đó bọn hắn rời đi, không tới nửa tháng đã có người đột kích, cũng chính là tràng cảnh ngươi thấy. . . Nhưng ta dựa vào lá cờ bằng đồng, nhiều lần đánh lui đối phương, cho đến đêm qua, lá cờ bằng đồng chịu không nổi, triệt để vỡ vụn, ta cũng thúc thủ vô sách."
Tô Đình nghe lời này, suy tư nói: "Như vậy thì Chính Bản cùng Tùng lão chắc đều biết sẽ có người tới Lôi Thần miếu thăm dò, cho nên để lại cho ngươi một mặt lá cờ bằng đồng, lại dặn dò ngươi, để ngươi có chuẩn bị."
Thanh Bình gật đầu nói: "Không sai."
Tô Đình cười một tiếng, nói: "Xem ra Tùng lão có không ít bí mật nha, nhưng mà gia hỏa mà ngươi đối phó này không phải chân thân đến đây, đêm qua ta cũng chỉ giết được hai đạo hóa thân mà hắn khống chế, thật sự khiến người ta cảm thấy thú vị."
Thanh Bình hơi trầm ngâm một lúc rồi mới nói: "Lần đầu ta gặp phải nên có phần chân tay luống cuống, qua hai ngày, ta mới tra được một số ghi chép liên quan trong điển tịch."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Ngươi đã tra được pháp môn mà đối phương dùng?"
Thanh Bình gật đầu nói: "Ngươi thu được Ngũ Hành giáp từ trong thần miếu, ở Chính Tiên Đạo tên là thuật Vãi Đậu Thành Binh, mà đạo pháp môn này cùng thuật Vãi Đậu Thành Binh cũng có thanh danh tương tự, thủ pháp tương đương."
Tô Đình mơ hồ có suy đoán, thử thăm dò nói: "Ta nghe qua phương pháp này, chưa từng tự mình lĩnh giáo, ngươi chỉ dựa vào ghi chép trong sách lại có thể xác định?"
"Tám chín phần mười."
Thần sắc Thanh Bình nghiêm nghị, nói ra: "Xác nhận là Cắt Giấy Làm Ngựa, bí thuật của Nguyên Phong Sơn."
Tô Đình nhìn sang phía tiểu tinh linh, hai mặt nhìn nhau.
Cắt Giấy Làm Ngựa? Bí thuật của Nguyên Phong Sơn?