Tô Đình phát hiện ra đầu mối nhưng không vội vã tiến vào trong phòng tra xét.
Hắn lui lại một bước, đứng ở ngoài sân, hơi nhắm mắt, im lặng hô hấp.
Hắn hô hấp ổn định, chỉ là cả người đã ướt đẫm.
Hắn vừa chuyển đi tất cả mọi thứ bên trong phòng trống, đây vốn là một việc mệt nhọc , nếu là trước đây thì hắn đã hôn mê ngủ thiếp đi từ lâu. Nhưng bây giờ, hắn có Chân khí chảy khắp toàn thân, thể lực lâu dài, cũng chỉ chảy đầy mồ hôi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Dù sao đạo hạnh của hắn vẫn còn kém, tuy rằng mấy ngày nay tốc độ tu hành cũng vô cùng khả quan, Chân khí được bổ sung không ít, nhưng điều này cũng chỉ là khiến thể chất hắn từ từ thay đổi, được Chân khí ôn dưỡng, khiến hô hấp lâu dài, sinh cơ dần mạnh, mà không phải như võ nghệ, có thể rèn luyện thể phách, khiến hắn trở nên cường tráng.
Nói trắng ra, hắn vừa bước vào cửa này, tu thân dưỡng khí, được Chân khí ôn dưỡng, tối đa cũng chỉ tăng cao tuổi thọ thôi.
Để một đạo sĩ dưỡng sinh trường thọ so đấu thể phách và sức lực với một tên tráng hán, đùa gì thế?
"Được rồi."
Một lát sau, Tô Đình mới mở mắt ra, tinh thần sáng láng, không còn mệt mỏi.
Trong thời gian ngắn trước đó, hắn đã dùng Chân khí chạy khắp toàn thân, loại bỏ cảm giác mệt mỏi.
Phương pháp vận chuyển Chân khí này không thể nói là tu hành, chỉ có thể coi là thúc đẩy khí huyết, từ đó khôi phục tinh thần thể lực mà thôi.
. ..
Sau khi Tô Đình khôi phục, lại quan sát tỉ mỉ một lần.
Lúc trước chuyển đi hết tất cả mọi thứ trong phòng, bố cục trong phòng đã hiện ra dáng vẻ ban đầu nhất.
Thấy rõ tất cả những thứ này, Tô Đình khắp khuôn mặt là quái lạ.
Một lúc sau, hắn vươn tay ra vuốt cằm trơn bóng, bắt đầu suy tư.
Càng suy tư, sắc mặt càng quái lạ.
Lúc trước ở một căn phòng dưới đất trong cổ mộ Tây Chu, có cách sắp xếp cực kỳ tương tự căn phòng này, làm hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đội khảo cổ mời một ông lão tới, sau đó tìm thấy trong phòng dưới đất đó, ở hướng đông nam chính là một căn phòng ngầm, từ phòng ngầm mở ra con đường sâu xuống cổ mộ.
Điều này khiến Tô Đình cảm thấy hết sức quen thuộc, cũng cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Nhưng chân chính khiến hắn cảm thấy khó có thể tin chính là không phải hai thế giới xuất hiện bố cục tương tự, mà là Tô mỗ hắn lại còn hiểu được phương pháp mở ra bố cục này.
Bởi vì địa thế này, hắn từng nhìn thấy ở quyển sách mà Tùng lão cho mượn.
"Quyển sách kia cũng không dày, liên quan với trận pháp, phù pháp, phong thuỷ, đều liệt kê trong năm tờ, mà trang cuối cùng lại vẽ một bức trận đồ, dùng để trình bày quan hệ giữa ba lĩnh vực này."
Tô Đình thấp giọng tự lẩm bẩm: "Nhà cũ Tô gia được xây dựng theo trận đồ này?"
CMN, thế này có vẻ quá trùng hợp rồi?
Vận khí của Tô tiểu gia lại cường thịnh phi phàm như vậy?
Hắn sờ sờ mặt, hoàn toàn không còn gì để nói.
Nhưng dù thế nào thì hắn đã có thể xác nhận, trước mắt sắp xếp bên trong phòng chính là dựa theo trận đồ kia.
Trận đồ này tên gọi là: Thanh Long Bàn Thủy Cục.
Trận đồ này đương nhiên rất bất phàm, nhưng người kiến tạo phòng ốc này, cũng không phải cao nhân có pháp lực, mà chỉ là thợ thủ công tầm thường, chỉ có thể dựa theo trận đồ để xây dựng, cho nên chỉ là đồ có hình, không có thần.
Với cục diện trước mắt, ở trong mắt người tu đạo thì nơi này nói là trận pháp, còn không bằng nói là cơ quan mật đạo do người tài ba tạo thành mà thôi.
Chỉ có điều cấu tạo bản vẽ này dù sao cũng dựa vào trận đồ kia.
Tô Đình hơi trầm ngâm, trong lòng tính toán một lúc mới tìm được một cây gậy trúc, sau đó bước vào trong phòng, chợt quay người đóng cửa.
Hắn nhắm mắt chốc lát, vận chuyển Chân khí, rót Chân khí rót vào hai mắt, khiến hai mắt như có thần quang, trong phòng âm u mà hắn vẫn nhìn mọi thứ vô cùng rõ ràng.
"Tôn gia lưu lại những thứ này để che khuất địa phương trọng yếu, che lấp đặc thù của Thanh Long Bàn Thủy Cục, nếu chỉ nhìn lướt qua thì nhất định không nhìn ra đầu mối gì."
Hắn từ từ đi tới, đứng ở nơi đặt rương khi nãy.
Dưới đáy rương gỗ chứa đầy tro bụi, bụi bặm đã phủ lên rất nhiều dấu vết, nhưng với nhãn lực của hắn, chỉ liếc mắt đã nhìn ra mặt đất này có dấu vết đao phủ, gạch bị đục ra một cái khe.
Vết nứt này đã bị xoa một lớp chất làm đông cứng, rồi lại phủ lên một tầng bụi, khiến người ta không nhìn ra điểm lạ ở dưới.
Nếu là người bên ngoài, dù cho chuyển rương gỗ đi cũng không sẽ phát hiện ra cái gì, mà dù có phát hiện cũng chỉ cho là tổ trạch cũ kỹ, là dấu vết tổ tiên tu sửa.
"Đây là dấu vết lúc trước vì Tôn gia tìm manh mối mà dùng lực mạnh lưu lại?"
Trong lòng Tô Đình hiểu ra, nơi này kỳ thực không có điểm đặc thù rõ ràng của Thanh Long Bàn Thủy Cục, nhưng cũng có dấu vết Tôn gia lưu lại, rương gỗ đặt ở đây, chỉ khiến người ta bỏ qua dấu vết kia thôi.
Dù hắn dời rương gỗ đi, quét dọn một lần, nhưng sau khi phát hiện trang trí trong phòng đã định hình, có lẽ sẽ đưa rương về.
Theo bước chân, Tô Đình đã đi đến góc đông nam, nhưng hắn chỉ đứng đó tinh tế quan sát.
Đi vòng quanh trong phòng một chuyến lại một chuyến.
Hắn rốt cục phát hiện được mấy chỗ có thể gọi là "Mắt trận".
Trên thực tế, dùng thủ pháp khéo léo của phàm nhân, mắt trận này kì thực cũng chính là chỗ then chốt của cơ quan phòng ngầm.
. ..
Bên trong thần miếu.
Tùng lão thả cuốn sách cũ nát trong tay xuống, chậm rãi nói: "Cuối cùng cũng coi như hiểu rõ."
Thanh Bình thấy thế, không khỏi hỏi: "Tùng lão hiểu rõ cái gì?"
Tùng lão hờ hững nói rằng: "Lão phu hiểu rõ vì sao Tôn gia thiết kế mưu tính cửa hàng Tô gia. Ta cũng hiểu rõ Tôn gia mời người Cổ đạo tên là Âm Cửu kia tới là vì cái gì."
Đôi mắt Thanh Bình dần sáng, lại nói: "Như vậy ta sẽ mời Tô Đình tới đây trước rồi báo cho hắn?"
Tùng lão thoáng xua tay, nói: "Còn sớm."
Thanh Bình nhìn bên ngoài một chút, nói rằng: "Đã sắp chạng vạng, chờ một lúc nữa thì trời cũng đen, đã không sớm nữa."
Tùng lão bình thản nói: "Hắn tạm thời sẽ không tới."
Thanh Bình lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: "Vì sao?"
Tùng lão nói rằng: "Có lẽ Tô Đình đã tìm tới manh mối trong cửa hàng, giờ này ngươi đi cũng không tìm được hắn, chỉ có thể chờ đợi hắn đi ra, lại đi mời hắn."
Thanh Bình chấn động một cái, nói: "Sao có thể có chuyện đó?"
Dù hắn biết khó có thể dùng lẽ thường cân nhắc để Tô Đình, dù hắn biết Tô Đình có thiên phú cực cao, nhưng nghe nói như thế, hắn vẫn thấy khó có thể tin.
Những ngày qua, mượn thế lực thần miếu, hắn điều tra rõ từ lâu những chuyện Tôn gia làm sau đó khi chiếm cứ cửa hàng Tô gia năm đó.
Tôn gia thế lớn cỡ nào, cũng tiêu hao vô số tinh lực, mời tới mấy vị đại gia phong thuỷ, mời tới một vị thợ thủ công khóe léo, lại tốn một khoảng thời gian mới tìm được manh mối.
Bây giờ Tô Đình mới vừa đi tìm đã có thể tìm được?
Huống hồ, Tôn gia đã bày ra rất nhiều vật để che mắt.
Dù Tô Đình là thiên tài, nhưng chuyện như vậy cũng không thể không nói đạo lý như thế?
Tùng lão nhìn ra hắn vô cùng khiếp sợ, đánh lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sách sổ rồi đưa cho Thanh Bình.
"Ngươi tới xem một chút."
"Đây là. . ."
Thanh Bình biết đây là bảo điển truyền thừa các đời thần miếu, trước đây không lâu từng cho Tô Đình mượn, Tô Đình miễn cưỡng được tính là nửa chân truyền.
Tùng lão nói: "Ngươi lật đến trang cuối cùng."
Thanh Bình làm theo mở ra, chỉ thấy phía trên có vẽ một trận đồ, hắn nhìn kỹ rồi thì thầm: "Thanh Long Bàn Thủy Cục?"
Tùng lão gật đầu nói: "Không sai."
Thanh Bình vẫn nghi hoặc như cũ, nói: "Thứ này liên quan gì tới Tô gia?"
Tùng lão nói rằng: "Bởi vì cửa hàng Tô gia bây giờ, tổ trạch Tô gia năm đó, chính là do một vị thợ thủ công thiện dùng cơ quan thuật dựa theo Thanh Long Bàn Thủy Cục dựng thành."
Thanh Bình vô cùng kinh ngạc.
Tùng lão lại nói: "Mà thợ thủ công này lại có có hai phần quan hệ cùng thần miếu chúng ta."