Bây giờ Ty Thiên giám của triều đình Đại Chu cũng giống như Khâm Thiên giám ngàn năm trước.
Đa số người trong đó đều thuộc người trong đạo môn, biết xem sao trời, biết địa thế, đoán vận nước, cũng có thể định phong thuỷ, có thể luyện đan dược, bản lĩnh phức tạp.
Ty Thiên giám do triều đình hiệu lực, luyện đan cho hoàng đế, nhưng cũng có quan hệ với người tu đạo trong thế gian, để tránh chuyện có đạo nhân làm hại người đời.
Lần trước hắn thi pháp ở bên trong nhà giam, kỳ thực là chuyện Ty Thiên giám không cho phép, nhưng hắn làm thế xuất phát từ tự vệ, hơn nữa Lạc Việt quận là nơi quá nhỏ, lúc này mới không bị Ty Thiên giám phạt.
Mà trong những ngày qua, Tô Đình thường xem sách nên cũng có nghe về Ty Thiên giám ở kinh thành. Trong lòng Tô Đình cũng có suy đoán, sau lưng Ty Thiên giám không phải là hoàng thất, mà là Tổ Đình Đạo môn.
Bằng không, thế tục hoàng triều làm sao có thể điều động người tu đạo?
Rốt cuộc thế đạo bây giờ đã không giống như 800 năm trước có khí vận hỗn loạn.
Thế tục hoàng triều bây giờ, chưa chắc đã có thể hiệu lệnh những người tu đạo có thể chuyển núi lấp biển kia.
"Ty Thiên giám?" Tô Đình hoảng hốt trong chốc lát, rồi chợt hỏi: "Tru diệt người tu đạo ngoại lai, chính là Âm Cửu kia? Những chuyện này, sao Ty Thiên giám biết được?"
"Tự nhiên là do lão phu báo lên."
Tùng lão lạnh nhạt nói: "Phải biết rằng lão phu đến tòa thần miếu này, cũng ở trong danh sách kinh thành phái xuống."
Tô Đình nở nụ cười, nói: "Thì ra là như vậy."
Tùng lão nói rằng: "Âm Cửu là bàng môn tà đạo ở phương bắc, đi vào Trung Thổ ta gây hấn, coi thường uy nghiêm của Lôi Thần, đã phạm vào quy củ của Trung Thổ."
"Sau khi Âm Cửu chết rồi, lão phu lập tức bẩm báo chuyện tru diệt Âm Cửu tới kinh thành, mà sau khi đạo nhân ở Ty Thiên giám bên kia kiểm tra đã ban xuống năm cây nhân sâm, coi như cổ vũ."
"Lão phu để lại hai cây, nghĩ tới Âm Cửu là ngươi dùng Ngũ Hành Giáp đánh giết nên đưa ba cây còn lại cho ngươi."
Tùng lão nói tới đây, chỉ chỉ vào hộp gỗ kia.
Tô Đình nghe vậy, không khỏi cười nói: "Vật này chính là lần làm ăn đầu tiên mà Tô mỗ ta dựa vào bản lĩnh kiếm lời."
Tùng lão thấy hắn đắc ý như thế khi khẽ lắc lắc đầu, khoát tay nói: "Chuyện cũng đã hỏi qua, dược liệu cũng cho ngươi, cút về đi. . . Lão phu nhìn ngươi chỉ thấy đau đầu hơn."
Tô Đình sờ sờ mặt, đứng dậy đến, nói rằng: "Hiểu được, hiểu được, dù sao ngài lại không có nam sắc, thấy ta tuấn tú đẹp trai như vậy, khó tránh khỏi sẽ khó chịu."
Sắc mặt Tùng lão đen đi.
Thanh Bình liếc hắn một cái, tràn đầy bất đắc dĩ.
"Cút đi."
Tùng lão khoát tay nói: "Nhưng lão phu lại dặn ngươi một câu, Tôn gia luôn tha thiết ước mơ chuôi thần đao này, đặc biệt là Tôn gia chủ, tuổi tác hắn đã cao, một lòng muốn tu hành, tất nhiên sẽ không chấp nhận giảng hoà. Ngươi lấy được thần đao, nếu tin tức để lộ ra ngoài, hắn nhất định sẽ mạnh mẽ chiếm lấy."
Tô Đình thu lại vẻ vui cười, trịnh trọng gật đầu nói: "Vãn bối hiểu rõ, trước khi có thể chân chính thi pháp, chắc chắn sẽ không để những người khác biết được về thần đao."
Tùng lão nói rằng: "Dù như vậy cũng không thể khinh thường. Tôn gia không biết được thần đao của ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng đã thu hồi cửa hàng, lão quỷ kia nhất định vẫn muốn đoạt lấy cửa hàng của ngươi, cũng vẫn muốn dùng ngươi để luyện máu, để mở ra trận đồ Bát quái."
Nói xong, Tùng lão trầm giọng nói: "Ngươi tự lo lấy."
Tô Đình nghiêm túc nói: "Vãn bối nhất định sẽ chú ý thêm."
Dừng lại một chút, hắn vỗ vỗ ngực, cười nói: "Ngũ Hành Giáp trong tay, dù gặp chuyện gì cũng có thể tự vệ."
Tùng lão dặn dò: "Tuy nói như vậy nhưng cũng không thể chủ quan, càng không thể khinh thường Tôn gia."
Tô Đình nói rằng: "Vãn bối hiểu rõ, nên coi trọng, xưa nay vãn bối sẽ không khinh thường. Chỉ có điều cũng sẽ không tự ti, đột nhiên sinh lòng khiếp sợ."
Tùng lão đáp một tiếng.
Tô Đình tạm biệt Tùng lão, rời đi thần miếu.
Hắn liếc mắt về sau một cái, hai tay khoanh trước ngực, hơi nhíu trán.
Đến lúc này, chỗ dựa của hắn không phải là Ngũ Hành Giáp, mà là thiên tư của hắn.
Có nước do vàng ngọc sinh ra trong phòng tối kia, lấy thiên phú của hắn, việc tu thành tới tầng hai đang nằm ngay trong tầm tay.
Ngũ Hành Giáp chỉ tạm thời có tác dụng hộ thân.
Mà đến tầng hai, có thể triển khai pháp môn, như vậy các loại diệu thuật trong truyền thừa Lục Áp Đạo Quân sẽ có đất dụng võ.
Dù Tôn gia có thế lớn, rốt cuộc cũng chỉ là gia tộc chốn phàm trần.
"Tôn gia sẽ không giảng hoà?"
Tô Đình thầm nghĩ: "Ta cũng sẽ không giảng hoà!"
. ..
Tôn gia.
"Chuyện là như thế."
Tên hạ nhân kia thấp giọng nói: "Tô Đình kia từ trong cửa hàng đi ra, trên mặt đầy nụ cười, cùng đệ tử Tùng lão ở thần miếu đồng thời đi tới thần miếu."
Sắc mặt Tôn gia chủ nghiêm nghị, hơi nhắm mắt.
Đại quản sự phất tay ra hiệu cho tên hạ nhân kia thối lui, mới nhìn về phía gia chủ đang nghiêm mặt, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Gia chủ không cần lo lắng, Tô Đình có sắc mặt vui mừng như thế có lẽ là do phát hiện chúng ta lưu lại gia cụ, chính là hàng quý, là một thiếu niên nghèo khó, khó tránh khỏi sẽ vui mừng."
Tôn gia chủ mở mắt ra, trong ánh mắt có chút lạnh lùng.
Trong lòng đại quản sự rùng mình, vội hỏi: "Dù hắn là hậu nhân Tô gia, nhưng các đời Tô gia tới nay vẫn không có người nào có thể thu được cơ duyên này."
"Mà Tôn gia chúng ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức, cũng không thể lấy được chí bảo, hắn chỉ là một thiếu niên không có kiến thức, làm sao có khả năng lấy được bảo bối?"
"Lùi một trăm bước để nói, dù hắn có thể nhìn thấu bố trí trong phòng kia, mở ra đường hầm, đi tới phòng ngầm kia, cũng tuyệt đối không thể mở ra Bát quái trận kia."
"Lúc trước chúng ta cũng mua được máu tươi của hắn trên tay y sư xem bệnh cho hắn, nhưng vẫn không thể mở ra Bát quái trận kia, sau đó lấy lý do là nghiên cứu, mới mời cao nhân Cổ đạo tới, muố luyện hắn thành một giọt máu."
Đại quản sự nói như vậy, vừa là muốn thuyết phục gia chủ, dường như cũng vừa muốn tự thuyết phục chính mình.
Tôn gia chủ nghe vậy, vẻ mặt thoáng thả lỏng, khẽ gật đầu, nói: "Như vậy cũng đúng, nếu hắn có thể đi ra, thì cũng không phải là luyện chính hắn thành một giọt máu. Chí ít Bát quái trận thế kia, một dòng máu mỏng manh của hậu nhân Tô gia của hắn cũng không thể mở ra."
Nói xong, Tôn gia chủ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cũng vì gần đây lão phu ngủ không tốt, mới khiến tâm thần không yên, mới nghi thần nghi quỷ, quá mức mẫn cảm, quá mức cẩn thận."
Đại quản sự không dám phụ họa, đành phải nói: "Gia chủ luôn luôn cẩn thận, tâm tính như vậy tự nhiên là tốt, chí ít sẽ không lỗ."
Tôn gia chủ vỗ vỗ trường bào màu tím, vuốt vuốt tóc mai, chợt nói: "Nhưng dù có lui một trăm bước để, nếu Tô Đình hắn lấy được chí bảo, Tôn gia ta cũng bớt đi được rất nhiều công phu, có thể trực tiếp đoạt đến chí bảo từ trên tay hắn."
Đại quản sự cười nói: "Gia chủ nói rất có lý, nói như vậy thì tiểu nhân lại hi vọng hắn có thể thu được chí bảo kia."
Tôn gia chủ khoát tay nói: "Lời tuy như vậy, nhưng lúc trước ngươi cũng nói rồi, chính là lùi cái một trăm bước, hắn cũng không có hi vọng lấy ra chí bảo, thực sự là đáng tiếc. Chỉ có điều hắn không thể lấy ra chí bảo, vậy để chúng ta tới lấy thôi."
Đại quản sự nghe vậy, chần chờ nói: "Thế nhưng cửa hàng rốt cuộc đã ở trên người hắn."
Tôn gia gia chủ nói rằng: "Gian cửa hàng kia, lại tìm phương pháp khác để đoạt lấy của hắn một lần nữa."
Dừng một chút, dường như Tôn gia chủ nhớ tới cái gì, cười nói: "Mặc dù không đoạt đến, cũng không quan trọng, đến khi Tô Đình chết đithì cửa hàng chính là vô chủ, chúng ta tiếp nhận lại cũng không trở ngại gì."
Đại quản sự vui vẻ nói: "Gia chủ nói cũng đúng, dù thế nào thì Tô Đình cũng muốn bị luyện thành một giọt máu, để mở ra Bát quái trận kia. Khi Tô Đình chết đi, chúng ta lấy được cửa hàng tự nhiên cũng đơn giản, mà dù không lấy được cửa hàng, chỉ cần âm thầm đi một chuyến, dùng máu Tô Đình để lấy ra chí bảo, sau đó cửa hàng kia thuộc về ai cũng là không quá quan trọng."
Tôn gia chủ khẽ gật đầu, nói: "Lần này Âm Cửu chết rồi, gần đây lão phu đã tốn không ít công sức để liên lạc với trưởng bối của hắn, cũng đang ở đuổi tới. Chỉ đợi cao nhân kia đến, dùng pháp thuật giết chết Tô Đình, luyện thành một giọt tinh huyết, tất cả đều xong rồi."
Nói xong, Tôn gia gia chủ cười nhạt tiếng, nói: "Còn đám Phương Khánh Viên Khuê kia, dù cầm quyền binh triều đình, cũng chỉ là kẻ phàm trần tục nhân, đến khi đó, Tôn gia ta có thể tu hành, bọn họ cũng không đáng nhắc đến."
Đại quản sự khom người quỳ gối, nói: "Ngày sau gia chủ nhất định có thể đắc đạo thành tiên."
Tôn gia chủ liếc mắt nhìn ông ta, nói: "Ngươi đi theo lão phu nhiều năm, nếu như lão phu bước lên đạo này, cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Chờ ngày sau lão phu chân chính tu hành thành công, lại truyền pháp ở tộc nhân dòng chính, đến lúc đó, ngươi cũng có một phần cơ duyên."
Đại quản sự vui mừng vạn phần, cung kính quỳ gối, cảm kích vạn phần.