"Trần Hữu Ngữ này nhìn có vẻ nghèo túng, hóa ra lại giấu thật sâu."
Tô Đình ước lượng bạc trắng trong hộp một chút, tấm tắc nói: "Không ngờ hắn ta còn là một phú hộ ngầm."
Hộp gỗ không lớn, nhưng bên trong có không ít của cải.
Dưới đáy hộp là một tầng bạc nén, còn phía trên lại là ngân phiếu.
Triều đình Đại Chu từ nhiều năm trước tới nay luôn thái bình thịnh thế, tiền tài lưu thông, dĩ nhiên đã sinh ra tiền trang.
Nếu ở kiếp trước, trong mấy ngàn năm lịch sử Trung quốc cổ, phải đợi đến thời Tống mới xuất hiện tiền trang, rồi dần dần bắt đầu thịnh hành, nhưng hơn một trăm năm trước triều đình Đại Chu ủng hộ lập ra tiền trang, nên cũng có ngân phiếu.
"Hơn 380 lượng."
Tô Đình khép hộp gỗ lại, không khỏi có chút kinh ngạc, trong lòng cảm khái nói: "Kẻ buôn bán, không thể khinh thường."
Hắn lệnh ngũ linh đi trộm nhà Trần Hữu Ngữ, không ngờ Trần Hữu Ngữ lại có nhiều tiền bạc như thế?
Tuy nói triều đình Đại Chu nhiều năm nay thái bình thịnh thế, giá hàng hóa cũng khá cao, nhưng hơn 380 lượng này cũng là một bút của cải không thể coi thường.
Tiểu điếm của Trần Hữu Ngữ ở cách vách, chỉ kinh doanh buôn bán nhỏ, nhìn hắn ta ngày thường ăn mặc cũng khá keo kiệt, nhưng ai có thể ngờ hắn ta cũng là một phú hộ ngầm?
Cũng giống ở kiếp trước, những người làm phu hồ, làm công việc bẩn thỉu nhưng thu nhập cũng chưa chắc đã thấp hơn những người mặc quần áo ngăn nắp chỉnh tề vậy.
" Trần Hữu Ngữ này đúng là phát huy mấy chữ không lộ tiền của ra ngoài đến cảnh giới đại thành."
Sau khi cảm giác kinh ngạc của Tô Đình trôi qua, hắn ngẫm lại thì thấy cũng đúng, ngày thường kẻ này buôn bán không kém, lại không nỡ dùng tiền, có lẽ là tích góp mấy năm mới được như thế.
Huống chi, lần trước hắn ta được Tôn gia nhờ vả, tới cửa tới hỏi thăm chuyện khế ước, có lẽ cũng nhận được chút chỗ tốt.
Nhưng dù nói thế nào thì số của cải này đều thuộc về Tô Đình hắn.
"Ha ha. . . Khổ hận niên niên áp kim tuyến, vì. . ."
Tô Đình đột nhiên dừng lại, thầm lẩm bẩm: "Suýt nữa lại nói bậy."
Hắn nghĩ trong chốc lát, khẽ mỉm cười, nói: " Thải đắc bách hoa thành mật hậu, vi thùy tân khổ vi thùy điềm."
Sau khi nói xong, hắn âm thầm tự tán thưởng một tiếng, sau đó vung tay lên, Chân khí vừa bắn ra, nhất thời góc đông nam lại lóe ra vết nứt.
Tô Đình ôm hộp gỗ, xông vào trong vết nứt kia.
Sau một lát, mới thấy Tô Đình đi ra, mỗi tay cầm một nén bạc.
"Hừm, ngày hôm naynên thêm món ăn!"
. ..
Lúc sáng sớm.
Không khí trong lành.
Ánh nắng ban mai ấm áp.
Tô Đình ngồi khoanh chân, hô hấp thổ nạp, vận công tu hành, cũng từng bước luyện hóa thần đao.
Một phen công hành viên mãn, hắn thu thần đao để vào hộp ngọc, sau đó thu hộp ngọc về, rồi mới trịnh trọng thu vào trong lòng.
Khi hắn đanh định đẩy cửa đi ra ngoài, chuẩn bị điểm tâm cùng biểu tỷ, dường như lại nhớ tới chuyện gì nên trở về bái người rơm kia.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên sát vách truyền đến một tiếng hét thê thảm không gì sánh được.
"Tiền của ta!"
"Tiền của ta! Tiền của ta chạy đi đâu rồi?"
"Rốt cuộc là ai trộm tiền của ta?"
"A! Ta muốn báo quan!"
"Đúng! Báo quan!"
Nhiều tiếng gào thét bi thống không gì sánh được, chỉ nghe âm này là có thể khiến người ta tưởng tượng trong đầu cảnh kẻ kia khóc ròng ròng, đau đớn thê thảm không gì sánh được.
Nghe được tiếng kêu thảm từ sát vách truyền đến như vậy, Tô Đình nghe chốc lát, không khỏi hít một tiếng, tràn đầy đồng tình, nói: "Đúng là người đáng thương."
. ..
"Nghe nói nhà Trần thúc thúc bị trộm."
Trong khi ăn điểm tâm, biểu tỷ nói với vẻ tràn đầy lo lắng: "Chúng ta cũng phải chú ý một chút, tránh trộm tới nhà."
Tô Đình nghe vậy, không khỏi bật cười, nói: "Có ta ở đây sẽ không có trộm."
Năm tiểu quái kia chỉ nghe chính mình điều động, làm sao có khả năng đến trộm đồ ở nhà mình?
Tô Duyệt Tần vẫn còn có chút sầu lo, nói rằng: "Nói chung vẫn phải chú ý một ít."
Tô Đình gật đầu nói: "Ta sẽ chú ý."
Tô Duyệt Tần lại nói: "Chờ một lúc ngươi trở về phòng, cũng phải kiểm tra xem có bị mất gì hay không, biết chưa?"
Tô Đình gãi gãi trán, đáp: "Biết rồi. . ."
Đừng nói tới việc không thể nào bị trộm, dù có thật sự bị trộm, hiện tại Tô gia có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, ngoài ít bạc biểu tỷ dấu dưới đáy gối kia, còn có cái gì để người khác đánh cắp?
Nhưng nói thẳng cùng biểu tỷ cũng không được, nên hắn thuận thế đáp lại.
Sau khi ăn cơm xong, biểu tỷ lại nói với Tô Đình: "Nghe nói Trần thúc thúc báo quan rồi, chờ một lúc bộ khoái sẽ đến, có thể sẽ có chút ồn ào, ngày thường ngươi không thích ồn ào, hôm nay cũng phải cố nhẫn nhịn."
Sắc mặt Tô Đình quái dị, khẽ gật đầu.
Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: "Chờ lát nữa nhiều người, ta sẽ không đi qua, chờ buổi chiều, ta lại đi an ủi Hồng thẩm thẩm."
Hồng thẩm thẩm chính là thê tử của Trần Hữu Ngữ, ban đầu là một quả phụ, trượng phu của bà là trộm cướp giết người, sau đó bị Phương đại nhân phán xử quyết, sau này Trần Hữu Ngữ gần bốn mươi mới lấy quả phụ này.
Nhưng khiến Tô Đình có chút không biết nên nói gì chính là Hồng thẩm thẩm này thể trạng cường tráng, người đầy thịt, ít ra cũng có hơn hai trăm cân, mà Trần Hữu Ngữ kia thì thể hình nhỏ gầy, có lẽ vẫn chưa tới trăm cân.
"Được thôi."
Tô Đình không phản đối.
Tuy nói Trần Hữu Ngữ khiến người ta căm ghét, nhưng dân phong ở Lạc Việt quận vẫn luôn như vậy, dù trong thôn hàng xóm đánh chửi nhau một trận, quá một khoảng thời gian lại bắt chuyện thăm hỏi cũng không ít. Giống như Trần Hữu Ngữ trước đây quấy rối chuyện làm ăn của dược đường, ngày thứ hai cũng còn có thể chào hỏi.
Rốt cuộc là hàng xóm với nhau, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, Tô Đình tuy rằng không để ý tới quan hệ hàng xóm, nhưng cũng không muốn can thiệp vào việc biểu tỷ đối nhân xử thế.
Đột nhiên, sát vách lại truyền tới động tĩnh, Tô Đình nhìn về phía biểu tỷ, nói rằng: "Tỷ, bộ khoái đến bên kia rồi, ta đi xem trò vui."
Tô Duyệt Tần gật gù, lại dặn dò: "Nhớ kỹ, không thể cười trên sự đau khổ của người khác, đều là người trong thôn."
Tô Đình nghiêm túc nói: "Ta bảo đảm không cười."
. ..
Trước cửa hàng Trần gia, đám người chen thành một vòng xem trò vui.
Có một số là người qua đường, có một là người rảnh rỗi tới xem.
Tô Đình là loại người rảnh rỗi này, thu lại khí tức tầng hai, khí chất không hiện ra, giống như người thường, hắn hòa vào trong đám người, đi đến trước cửa hàng Trần gia, nhìn động tĩnh bên trong.
Trong lòng hắn không khỏi có cảm giác hưng phấn khi "Người hiềm nghi phạm tội, sau khi phạm án còn trở lại hiện trường gây án xem trò vui".
Chỉ thấy bên trong có ba bốn bộ khoái đang thăm dò chung quanh, mà đầu lĩnh lại là người quen, chính là Viên Khuê.
"Chỉ là một cửa hàng bị mất trộm, làm sao ngay cả Viên bộ đầu đều tới?"
"Nghe nói lần này cửa hàng Trần gia mất trộm rất nhiều ngân lượng, là một đại án, thậm chí ngay cả Phương đại nhân đều đã bị kinh động."
"Trần gia chỉ là cửa hàng bé thế gian, Trần Hữu Ngữ còn keo kiệt hẹp hòi thì có thể mất trộm bao nhiêu ngân lượng?"
"Ai biết, nghe nói hắn ta báo mức không nhỏ, Lạc Việt quận chúng ta do Phương đại nhân quản lý rất ít có đại án như thế."
"Viên bộ đầu đều bị kinh động, hắn là người có bản lãnh, có lẽ có thể tra ra đầu mối."
Đám người bên ngoài nghị luận sôi nổi, âm thanh ầm ỹ.
Mà ở bên trong, mấy bộ khoái thăm dò một lúc lâu, mới có một người để sát vào bên tai Viên Khuê, thấp giọng nói gì đó.
Người thường đang ở ngoài quán, xung quanh cũng đều ồn ào, tự nhiên sẽ không nghe rõ ràng, nhưng Tô Đình lại nghe được rõ ràng lời bộ khoái kia nói.
"Chúng ta tra xét trong ngoài các nơi, không thấy tung tích người ngoài."
"Trần Hữu Ngữ giấu ngân lượng ở một chỗ bị khóa kỹ, cũng chỉ có một cửa sổ nhỏ để thông khí, nhưng cửa sổ nhỏ này quá nhỏ, dù có tu luyện súc cốt công, cũng không thể tiến vào."
"Có thể kết luận, trong ngoài phòng này, đêm qua không có dấu vết người ngoài, không có người khác đặt chân."
Bộ khoái kia dừng một chút, trầm ngâm nói: "Mà căn cứ vào gia cảnh Trần gia đến xem, cũng không thể có khoản tiền kếch sù gần bốn trăm lạng bạc ròng được."
Viên Khuê cau mày nói: "Có ý gì?"
Bộ khoái kia thấp giọng nói: "Căn cứ vào thương nghị của mấy người chúng ta, sợ là Trần Hữu Ngữ báo án giả."
. ..
"Án giả?"
Tô Đình ở bên ngoài nghe được rõ ràng, nét mặt cổ quái tới cực điểm.
Hắn không nói gì, sau đó cúi đầu, nhìn xuống dưới mặt đất, nhìn hắn cúi đầu không nói, chỉ dựa vào bóng lưng thì thấy bả vai hắn không nhịn được đang rung động.
Hắn cố gắng nín cười, gần như không nhịn được.
"Án giả?"
"Không được, đã đống ý với biểu tỷ rồi, không thể cười."
"Nghiêm túc một chút, nghiêm túc lên."