Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 74: Nếu không biết xấu hổ thì đừng cần mặt mũi




     "Ngươi nói xem có phải Tùng lão không ngờ tới ta là kỳ tài ngút trời như vậy, tiến độ tu hành kinh thiên động địa như vậy, nên mới kinh ngạc thất thần, trong lúc vô tình đụng ngã lư hương?"

"Hay là lúc trước Tùng lão cho rằng ta còn muốn phải tu hành mấy năm mới thành tầng hai, nhưng ta lại tu thành từ lâu, làm ông ấy mất mặt nên mới đụng ngã lư hương?"

"Hay là nói. . ."

Ra khỏi thần miếu, vẻ mặt Tô Đình thành thật, không ngừng hỏi dò Thanh Bình.

Vẻ mặt Thanh Bình lạnh lẽo, nói: "Tùng lão có đạo hạnh mấy chục năm, có tình cảnh gì mà chưa từng thấy, sao có thể thất thần? Huống chi, từ trước đến giờ lão nhân gia người luôn thận trọng, cũng không thể bởi vậy mà thẹn quá thành giận, là ngươi suy nghĩ nhiều."

Tô Đình sờ sờ mặt, nói: "Đúng như vậy sao?"

Thanh Bình nhìn hắn không che giấu nổi vẻ đắc ý, không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, một trận mờ mịt.

Kẻ này trước đây không lâu còn là một phàm nhân, vừa mới đặt chân vào con đường tu hành, trong một khoảng thời gian ngăn ngắn đã tới tầng hai, đứng ở cùng một cấp độ với Tùng lão đã tu hành mấy chục năm.

Nhưng chính là một người có tài năng kinh diễm như thế, vì sao lại không có một chút khí khái mà thiên tài nên có nào?

Chỉ là bị Tô Đình nói nhảm như thế một phen, ngược lại đã khiến cảm giác như mộng ảo trong lòng hắn kia, loại tâm ý chỉ có thể ngước nhìn núi cao kia thoáng bớt đi một ít.

Hắn từ từ bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nhìn về phía Tô Đình bên cạnh, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi đã không biết xấu hổ như thế thì không cần luôn luôn sờ mặt."

. ..

Trong thần miếu.

Nhìn hai người bên ngoài.

Tùng lão thấp giọng nói: "Có tâm."

Những ngày qua, đạo hạnh của Tô Đình tăng trưởng đã hơn xa Thanh Bình.

Mà thời gian Thanh Bình tu hành còn hơn xa Tô Đình .

Dù cho tâm tính Thanh Bình vững chắc, không có lòng ganh tỵ, nhưng bị đả kích như thế cũng khó tránh khỏi tâm ý cụt hứng.

Bây giờ Tô Đình đã đột phá tầng hai, ngay cả tâm cảnh của người tu hành mấy chục năm như ông đều phải rung động, huống gì là Thanh Bình, đương nhiên là càng chấn động.

Nhưng Tô Đình lại dùng dáng vẻ tung bay này khiến Thanh Bình đánh vỡ sự kính nể đối với kỳ tài ngút trời, dường như hắn cũng thấy rõ thiên tài như Tô Đình bực này, cũng không phải là cao cao không thể với tới, kì thực cũng chỉ là kẻ thích tung bay nhảy múa, mỗi người có tính tình riêng.

Xoa đi cảm giác hụt hẫng này, Thanh Bình tu hành sẽ có lợi ích không nhỏ.

Liên quan với điểm ấy, Tô Đình nhìn ra, Tùng lão cũng nhìn ra.

"Làm khó cho hắn."

Tùng lão niệm một câu như vậy, nhưng sau một khắc, lại nghĩ tới tính tình ngày thường của Tô Đình, nhất thời không biết nên nói gì.

Nghĩ như vậy, thái độ khi nãy của Tô Đình là vì bản tính hắn đã như vậy, hay chỉ là vì muốn giúp Thanh Bình, Tùng lão cũng không chắc chắn.

Một lát sau, Tùng lão mới lắc lắc đầu, than thở: "Tầng hai."

Dù trong nháy mắt khi khí tức bắn ra, khiến ông lộ ra vẻ khiếp sợ khôn kể trong lòng, nhưng vào giờ phút này, sự rung động kia vẫn còn vương vấn.

Tu hành mấy chục năm, thế mà lại không bằng một hậu bối tu hành trong thời gian ngăn ngắn.

Dù là người thận trọng như ông, cũng không khỏi dao động tâm thần.

Dù Tô Đình tiến cảnh như vậy là thành quả mà ông muốn nhìn thấy, nhưng ông vẫn khó nén được cảm giác phức tạp trong lòng.

"Không hổ là Lôi Bộ chân truyền."

Tùng lão thất vọng buông tiếng thở dài.

. ..

Cửa hàng Tô gia.

Tô Đình mới đến đầu phố, từ xa đã thấy ở cửa nhà mình có một núi thịt, từ trong khung cửa nhà hắn ép ra ngoài.

Núi thịt kia rõ ràng là một phụ nhân, chỉ là cả người đều là thịt, có vẻ vô cùng mập mạp.

"Hồng thẩm?"

Đó là vợ của Trần Hữu Ngữ.

Tô Đình thấy bà ta từ trong nhà mình đi ra, có cảm giác hơi kinh ngạc.

Nhưng phụ nhân mập mạp này lại không nhìn thấy Tô Đình, mà đi trở về nhà của mình.

"Bà ta tới nhà của ta làm gì?"

Tô Đình mang theo nghi hoặc, đi vào bên trong nhà.

Bên trong cửa hàng, biểu tỷ đang lau chùi đồ vật, thấy Tô Đình trở về, thì nở nụ cười nói: "Đã về rồi?"

Tô Đình gật đầu cười nói: "Vâng."

Hắn lấy nhân sâm ra, đưa tới, cười nói: "Tùng lão lại đưa hai cây nhân sâm, vẫn là như vậy, cắt thành mảnh sâm, nấu canh uống."

"Đệ đấy, thứ quý trọng như thế, làm sao có thể lấy được?"

"Trưởng giả ban thưởng không dám từ chối mà, huống hồ ta cùng Tùng lão cũng coi như có tình cảm thầy trò, ngày sau ta cũng sẽ hiếu kính lão nhân gia."

"Nhưng thế này cũng không ổn."

"Tỷ, tỷ cứ cầm trước."

Tô Đình đưa nhân sâm tới, chỉ lo biểu tỷ lại nhắc tới việc này, lập tức nói sang chuyện khác, nói: "Nói đi phải nói lại, vừa nãy ta đến đầu đường, nhìn thấy Hồng thẩm đi từ trong nhà ta ra ngoài, bà ta đến làm gì?"

Tô Duyệt Tần nghe vậy, thấp giọng nói: "Là đến vay tiền."

Tô Đình ngạc nhiên nói: "Vay tiền?"

Tô Duyệt Tần gật đầu nói: "Đúng đấy, nhà thẩm ấy bị mất trộm, quan phủ phán định là án giả, Trần thúc thúc bị đánh một trạn, lại bị nhốt mấy ngày, phu thê còn ầm ĩ một phen, ông ta đã ngã bệnh. Bây giờ trong Trần gia cũng không bao nhiêu ngân lượng, Hồng thẩm đến mượn tiền xem bệnh cho ông ta. . ."

Nói xong, Tô Duyệt Tần có chút chần chờ, nhìn Tô Đình, nhẹ giọng nói: "Trong nhà chúng ta có chút tiền dư, ta đưa cho thẩm ấy mượn hai lượng bạc, để chữa bệnh cho Trần thúc thúc đi rồi."

Tô Đình vẫy vẫy tay, nói: "Đều là hàng xóm, nể tình Hồng thẩm, không cần tính toán."

Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, nói rằng: "Bình thường mặc dù Trần thúc thúc có chút tính toán chi li, độ lượng nhỏ hẹp, trước đó cũng không được tốt cùng cha mẹ, nhưng cũng coi như là hàng xóm, cũng có thể cho mượn chút tiền này."

Tô Đình gật đầu nói: "Không có chuyện gì, nhà chúng ta có tiền, lần sau lại đến mượn cũng không sao."

Nói tới đây, Tô Đình nghiêm túc nói: "Nhưng có một điểm phải nhớ, mỗi lần vay tiền không vượt qua hai lượng bạc, hơn nữa, nhất định phải viết giấy nợ!"

Tô Duyệt Tần gật đầu nói: "Chuyện này là đương nhiên, người như ông ta xưa nay không niệm tình cảm, chính là mượn tiền cũng giống như vậy."

Lúc trước phụ mẫu Tô gia cũng từng cho ông ta mượn mấy lần, nhưng mỗi khi Tô gia làm ăn tốt hơn, ông ta lại lộ ra bản tính, trong lòng ngột ngạt, cứ muốn quấy rối.

Lại cái gọi là một thăng gạo ân, một đấu gạo cừu, sau đó phụ mẫu Tô gia không cho mượn ngân lượng nữa, trong lòng Trần Hữu Ngữ vẫn không thích, cũng không có bao nhiêu tình cảm để nói.

Đối với chuyện này, trong lòng Tô Đình còn có chút nghi hoặc.

Trần Hữu Ngữ giấu một bút ngân lượng, nhưng không có chuyện gì lại cứ thích vay tiền, ngược lại cũng thực sự là kỳ quái. . . Nhưng kẻ này chính là tiểu nhân hàng thật đúng giá, có những cử động này cũng chẳng có gì lạ.

"Tùng lão nói việc vặt trần thế, các loại dây dưa, có lẽ chính là những việc nhỏ thông thường này?"

Nghĩ tới đây, Tô Đình dường như đã hiểu ra.

Chẳng trách rất nhiều người tu hành, yêu thích tị thế ẩn tu.

Chỉ là tháng ngày khô khan kia, có vẻ rất nhàm chán.

Tô Đình nghĩ như vậy, rồi ngón tay đột nhiên nắn vuốt, nói: "Cũng đúng, chuyện vay tiền này đối với một số kẻ tiện nhân thì đúng là không có tình cảm gì để nói, ngày hôm nay mượn ngân lượng còn không ghi giấy nợ hả, mấy nữa ta sẽ để Trần Hữu Ngữ bù đắp lại."

Nhớ tới việc ngân lượng cho mượn để ghi giấy nợ chính là trộm từ trong nhà đối phương đi ra, Tô Đình đột nhiên hắc có chút hưng phấn.

. ..

Đợi đến ban đêm, ăn cơm tối, uống canh sâm xong, tỷ đệ hai người lại rảnh nói chuyện vài câu.

Tô Đình trở về trong phòng, nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ.

"Đêm nay đến phiên Tôn gia."

Hắn cười một tiếng, xoay người lại lạy người rơm ở góc tây bắc, nói rằng: "Lão tiểu tử, ngươi để Tô gia ta lụi bại ít năm như vậy, để Tô mỗ đường đường là người tu hành, phải khổ não vì củi gạo dầu muối, cho đến ngày nay, ngươi cũng nên trả chút lãi đi."