Bóng đêm đen kịt.
Trăng sáng bị mây đen che khuất.
Không biết bao lâu sau, chợt có ánh sáng truyền đến.
Mây đen che khuất trăng sáng đã tan đi.
Ánh trăng ôn hòa chiếu xuống trong viện.
Không biết tại sao, Tô Đình đột nhiên cảm giác thấy ánh trăng giờ khắc này có chút chói mắt, hắn muốn giơ tay che mắt, đột nhiên cảm thấy cánh tay cực kỳ nặng, giống như rót chì vào vậy.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Ánh mắt Tô Đình mờ mịt.
Khi nãy không phải có lực vô cùng lớn, có thể chuyển núi lấp biển sao?
Tại sao lại biến thành ma bệnh mềm yếu vô lực rồi?
Hắn nhìn chung quanh một chút, chỉ cảm thấy choáng váng, cực kỳ khó chịu, nhưng dư quang ở khóe mắt cuối cùng cũng coi như nhìn rõ, vào giờ phút này, thân thể hắn vẫn là máu thịt.
Tất cả những chuyện lúc trước là một giấc mộng?
Hắn càng mờ mịt.
. ..
Trong viện.
Tùng lão chậm rãi đứng dậy, chống cái chổi, đi đến cái trước đống đá vỡ nát kia.
Người khổng lồ lực sĩ khi nãy, sau khi đánh giết cự mãng kia đa lập tức hóa thành một bãi đá vụn.
Mà trong đống đá vụn bụi bặm kia, có một viên minh châu trắng nõn, ánh sáng như nguyệt, tản ra ánh sáng dìu dịu.
Tùng lão lẳng lặng nhìn chốc lát, đột nhiên hít một hơi, cố gắng khom lưng nhặt lấy viên minh châu kia, đi tới trước mặtt Tô Đình.
"Tiểu tử."
"Tùng lão. . ."
"Lúc trước ngươi thể ngộ, cũng coi như không kém?" Tùng lão hít một hơi, ngữ khí phức tạp.
"Thể ngộ?"
Tô Đình đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu ra, Tùng lão đang nói tới chính là cảm ngộ của hắn lúc trước khi hóa thân thành người khổng lồ.
Đó không phải là mộng?
Đó là thật?
"Tự nhiên là thật."
Tùng lão phất phất tay, đưa minh châu tới, thả vào trong lòng Tô Đình.
Minh châu không quá nặng, nhưng rơi vào trước ngực Tô Đình, lại khiến hắn không khỏi khẽ rên một tiếng, suýt nữa đã không thở nổi. . . Làm sao hắn cứ cảm thấy Tùng lão này có chút oán khí, cố ý đập người?
Tùng lão liếc mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng nói: "Biết đây là vật gì sao?"
Tô Đình mê mang nói: "Vật gì?"
Tùng lão nói rằng: "Đây chính là thạch châu trên mũ quan ở đỉnh đầu Lôi Thần, cũng chính là bảo vật lúc trước khiến ngươi hóa thân lực sĩ, hình dáng lúc này mới là dáng vẻ chân chính của vật ấy."
Tô Đình trợn mắt há mồm, hai tay nâng viên minh châu này, chỉ cảm thấy vô cùng nặng, không nhịn được hỏi: "Đây tột cùng là bảo vật gì?"
Tùng lão trầm ngâm một chút, rồi mới giải thích.
" Đạo môn ở Trung Thổ, có hai đại chính thống, trong đó có một đạo tên là Chính Tiên đạo."
" Chính Tiên đạo có một diệu pháp, gọi là Tát Đậu Thành Binh."
"Pháp này cực kỳ bất phàm, mà vật trong tay ngươi, cũng chính là tiên đậu."
"Trên thực tế, đây là bí pháp luyện chế đan dược của Chính Tiên đạo, chỉ là ở thế hệ chúng ta, kính xưng vật ấy là. . ."
Tùng lão dừng lại một chút rồi mới nói: "Ngũ Hành Giáp!"
"Ngũ Hành Giáp?" Tô Đình sáng mắt lên, không khỏi nhắc lại.
"Ngũ Hành Giáp." Tùng lão hơi nhắm mắt, vẻ mặt có chút phức tạp, nói: "Toà miếu thờ này, chính là 800 năm trước, do một vị tổ sư Chính Tiên đạo xây lên, sau này truyền với chúng ta, kéo dài đến nay."
"Các đời truyền thừa tới nay, người coi miếu truyền miệng cho nhau biết trong miếu có một bảo bối do tổ sư Chính Tiên đạo để lại, đáng tiếc 800 năm qua, không có một người nào có thể thu được bảo vật này, lâu dần cũng chỉ nghĩ chuyện này là truyền nhầm. . . Không ngờ dĩ nhiên lại ở trên tượng thần."
Ông ngẩng đầu nhìn tượng thần, lại nói: "Những người coi miếu chúng ta, từ nhỏ đã phụng dưỡng Lôi Thần Thiên Tôn, đối với tượng thần luốn tôn kính vạn phần, người coi miếu các đời cũng không hề nghĩ tới chuyện kiểm tra tượng thần. Nhưng ai ngờ, hôm nay lại để ngươi một người ngoài đắc thủ."
Tô Đình ngượng ngùng nở nụ cười, chỉ cảm thấy minh châu trong tay như một cái củ khoai nóng bỏng tay.
Tùng lão này sẽ không giết người đoạt bảo chứ?
Hơn nữa bảo vật này vốn chính là thần miếu, nói một cách nghiêm chỉnh thì đâu chỉ là giết người đoạt bảo?
Tô Đình không ngừng suy nghĩ, do dự có nên trả lại bảo bối không.
Đúng lúc này lại nghe Tùng lão lắc đầu nói: "Bảo vật này đã dính máu trên trán ngươi, giống như ngươi đã lưu lại ấn ký, trừ phi giết ngươi, nếu không thì không thể đoạt lại được."
Tô Đình đột nhiên trợn mắt há mồm, nhất thời đưa hai tay tới.
Bảo vật tuy tốt, nhưng mất mạng rồi còn cần bảo vật làm gì?
"Được rồi."
Tùng lão xua tay nói rằng: "Ngươi cũng vô tội, lão phu sẽ không giết ngươi."
Ông hít sâu một hơi, nói: "Thôi, việc này chấm dứt ở đây, chờ lát nữa đưa thuốc giải kia cho tỷ tỷ của ngươi, sáng sớm ngày mai, thu dọn một chút rồi trở về đi thôi."
Tô Đình cười khổ nói: "Lão nhân gia ngài thấy hiện tại ta đứng dậy được sao?"
Trải qua một phen dằn vặt này, còn bị cự mãng quất đến dưới tượng thần, đầu bị đụng đổ đầy là máu, nếu là người thường cũng thôi đi, tĩnh dưỡng mấy ngày là được, nhưng hắn là ma bệnh đã lâu, không lập tức tắt thở đã tốt lắm rồi.
Đừng nói sáng sớm ngày mai, chính là ngày này sang năm cũng chưa chắc có thể khôi phục như cũ.
Tùng lão lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, bước tới hố đất kia, dường như đang kiểm tra thân thể cự mãng kia, sau một lát, trong tay móc ra một vật, màu sắc xanh đậm, to bằng quả trứng gà.
"Đây là cái gì?" Tô Đình nghi ngờ nói.
"Mật rắn, cũng chính là nội đan lúc đầu, sau khi bị người áo đen kia nuốt vào, khiến phong ấn trên người nó được giải trừ, sau đó nó lại nuốt người áo đen kia vào, nội đan trở về chỗ cũ, nó cũng là khôi phục dáng vẻ lúc đầu." Tùng lão nói.
"Ngài lấy mật rắn làm gì?" Tô Đình hỏi.
"Mật rắn vốn là vật đại bổ, mà Cổ Xà này lại chính là đã thành tinh, nó hấp thụ tinh khí đất trời, nội đan là vị trí nó tạo hóa." Tùng lão có chút không nỡ, thu tay lại rồi nói rằng: "Chờ lão phu dùng lôi phù luyện hóa độc tính, dùng để làm thuốc, thì vật này chính là thuốc bổ, có thể giúp ngươi khôi phục thương thế, cũng có thể giúp tỷ tỷ ngươi sớm khôi phục."
"Chuyện này. . ." Tô Đình hít sâu một hơi, cúi đầu nói: "Đa tạ Tùng lão."
Vị lão giả này xuất thủ cứu giúp, liều cả tính mạng để chống lại đại địch, ra tay cứu biểu tỷ.
Bây giờ bảo vật trong miếu của ông ấy bị hắn lấy, ông ấy không chỉ không giết người đoạt bảo, trái lại còn chịu dùng vật đại bổ khó gặp này để làm thuốc, cho tỷ đệ hai người.
Trưởng bối như vậy thực đáng kính.
"Ngươi cũng không cần cảm ơn ta."
Tùng lão nói rằng: "Ngươi đánh chết con cự mãng này, xem như đã cứu lão phu một mạng, huống hồ, thi thể con cự mãng này còn có tác dụng lớn đối với lão phu, mật rắn cho ngươi, thân thể còn lại thuộc về ta."
Tô Đình gật đầu nói: "Tất cả đều nghe Tùng lão."
Tùng lão có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc đầu rắn bị ngươi đập nát, bằng không một đôi mắt xà kia cũng là bảo bối."
Tô Đình nghe vậy, ngượng ngùng nở nụ cười.
Tùng lão không muốn nhiều lời nữa, vẻ mặt tràn đầy uể oải, nâng mật rắn, đi về bàn thờ trong điện.
Vẻ mặt Tô Đình thoáng thả lỏng, cũng uể oải, hắn miễn cưỡng nhìn về phía trước đi, chỉ thấy phía trước có một khe rãnh cực kỳ kinh người.
Lúc đầu chỉ có to bằng nắm tay, sau đó hướng về trước lại càng ngày càng rộng, càng ngày càng sâu, đến phần cuối, đã rộng đến một trượng, sâu nửa trượng, nhìn thấy mà giật mình, làm người ngơ ngác.
Đây chính là khi Ngũ Hành Giáp lăn về phía trước dính đất đá nổi lên, mới hình thành khe rãnh?
Tô Đình hơi nín thở, trong lòng âm thầm thán phục.
" Ngũ Hành Giáp này cũng quá kinh người."
Hắn vẫn đang chìm đắm vào tình cảnh chấn động trước mắt, bỗng nhiên thấy phía trước có một vật từ từ bay lên.
Vật kia màu sắc sặc sỡ, không khác gì một con bướm, dường như đang phá kén mà ra.
"Cái này là. . ."
Trong đầu Tô Đình đột nhiên lóe lên một hình ảnh.
Khi người áo đen kia ăn vào nội đan Cổ Xà, đã thuận tay bỏ xuống một vật.
Vật ấy dĩ nhiên ấp ra một con bướm?
Chỉ thấy con bướm kia đập cánh bay đi, từ từ mà ra.
Không biết tại sao, Tô Đình chọt rùng mình, đột ngột sinh ra cảm giác bất an, muốn hô hoán Tùng lão.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa viện đột nhiên mở ra, một người đi vào trong viện.
Người đến mặc áo xanh, diện mạo tuổi trẻ, chính là Thanh Bình.
Tô Đình không do dự, lập tức quát lên: "Mau đánh chết cái kia bướm!"
Thanh Bình ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ lại, trong tay lật một cái, chính là một tấm bùa, đánh về phía con bướm kia.
Nhưng con bướm này vô cùng nhạy bén, quay đầu bay về bên này.
Tô Đình đột nhiên trừng lớn mắt.
"CMN, lại bay đến nơi này?"
Tô Đình thầm mắng một tiếng, "Làm sao lại miệng tiện như thế. . ."
Mắt thấy con bướm kia đang đập cánh bay đến, Tô Đình muốn đứng dậy, nhưng lại không còn chút sức lực nào, thầm nghĩ trong lòng không ổn, muốn ném Ngũ Hành Giáp đi, cố gắng hộ thân.
"Tô mỗ ta có Lục Áp Đạo Quân truyền thừa, vốn là tiền đồ vô lượng, là nhân vật muốn thành tiên đắc đạo, cũng không muốn chết trẻ như thế."
Hắn ra sức giãy dụa, muốn ném Ngũ Hành Giáp đi.
Nhưng đúng vào lúc này, chợt nghe một tiếng sấm nổ vang.
Một lá bùa dán lên con bướm này.
Sau một khắc, con bướm này lập tức hóa thành một đám tro tàn, rơi xuống đất.
Tô Đình chỉ cảm thấy con mắt đau xót, vội vã khép lại.
Đám tro tàn kia vừa vặn rơi vào trên mắt hắn, giống như hạt cát rơi vào mắt, cực kỳ khó chịu.
"Không ngờ còn có loại vật này."
Giọng nói của Tùng lão truyền đến, dường như mang theo một chút nghiêm nghị.
Điều này khiến trong lòng Tô Đình dâng lên một loại dự cảm xấu.
Con bướm kia dường như không đơn giản?
Dù Tùng lão đúng lúc dùng lôi phù đánh chết nó, nhưng ngữ khí của ông còn trầm thấp hơn cả khi đối mặt với người áo đen kia.
"Thanh Bình, ngươi đỡ Tô Đình đi vào nghỉ ngơi thôi."
Khi Tô Đình còn muốn hỏi thăm, lại nghe Tùng lão lên tiếng dặn dò
Thanh Bình đáp lại một tiếng.
Tô Đình dụi dụi con mắt, nói: "Bướm này bị đốt thành tro, nếu như nó là độc vật của người áo đen kia, vậy tro tàn kia rơi vào mắt ta, sẽ không mù chứ?"
Tùng lão bình tĩnh nói: "Hẳn là sẽ không."
Tô Đình đột ngột sinh ra cảm giác bất an, hỏi: "Hẳn là?"
Tùng lão không trả lời, chỉ buông tiếng thở dài.
"Lão gia ngài trò chuyện đi, đừng dọa ta mà?" Tô Đình càng hoảng hốt.
"Trở về nghỉ ngơi, mù thì không mù, ngày mai chẳng phải sẽ biết?" Tùng lão khoát tay áo một cái.
"Nói gì vậy?"
"Không chết thì sẽ không mù."
". . ."
Tô Đình dụi dụi con mắt.
Đây xem như giải đáp sao?
. ..
Tĩnh thất.
Thanh Bình đỡ Tô Đình đưa vào tĩnh thất.
Tô Đình chậm rãi ngồi xuống, đã có thể thấy rõ sự vật, chỉ có điều con mắt vẫn đỏ chót như cũ, không thoải mái lắm, giống như bình thường bị hạt cát rơi vào mắt.
Thanh Bình dìu hắn ngồi xuống, lại nhìn biểu tỷ của Tô Đình một chút, khẽ gật đầu, nói: "Tối nay tranh đấu một hồi, Tùng lão mệt mỏi, ngươi cũng là mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy ngươi."
Tô Đình đáp lại một tiếng, lại nói tiếng cám ơn.
Thanh Bình nghe vậy, khẽ mỉm cười, nói: "Không cần khách khí, nếu tối nay có chuyện, có thể gọi ta."
Tô Đình chắp tay nói: "Làm phiền."
Thanh Bình gật gật đầu, đẩy cửa đi ra, quay người đóng cửa.
Tô Đình từ từ thở ra một hơi khí, cả người mệt mỏi tới cực điểm, buồn ngủ, hắn nghiêng đầu nhìn biểu tỷ, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Thuốc giải đã lấy được, nhưng Tùng lão dường như còn muốn dùng lôi hỏa luyện chế một phen, mới có thể chân chính giải độc.
Trì hoãn một đêm, cũng không quan trọng lắm.
Nhớ tới việc tối nay, dường như một giấc mộng.
Đây là hắn thật sự tham gia vào chuyện về thần tiên quỷ quái, quả nhiên là hoàn toàn lật đổ tất cả nhận thức.
"Ngũ Hành Giáp."
Tô Đình nhìn viên minh châu trước mắt, trong lòng đầy vui mừng.
Thế nhưng trên người bị thương thế, mệt mỏi không thể tả, hơn nữa hắn vốn là người bị bệnh lâu năm, chỉ chốc lát sau đã nặng nề ngủ thiếp đi.
. ..
Trong viện.
Thanh Bình đưa Tô Đình vào tĩnh thất xong, sau khi đi ra, mới có thể chân chính thấy rõ tình cảnh trước mắt.
Nhìn sân viện đã hoàn toàn thay đổi, khắp nơi tàn tạ, trong ánh mắt Thanh Bình lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Nhìn thấy mà giật mình a." Thanh Bình thở dài nói.
"Thật là như vậy, trận đấu pháp này, thật sự khiến lão phu bất ngờ." Tùng lão thần sắc bình thản.
"Tùng lão." Thanh Bình trầm mặc một chút, bỗng nhiên mở miệng.
"Hả?" Tùng lão vầng trán hơi nhíu.
"Xem vẻ mặt khi nãy của ngài. . ." Thanh Bình thấp giọng nói: "Tô Đình kia, dường như có vẻ không đúng?"
"Tô Đình. . ."
Tùng lão hơi nhắm mắt, nhìn về phía tĩnh thất, nhẹ giọng than thở: "Hậu bối này không sống qua tối nay."