Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 81: Hồn phách ly tán




     Trong phòng ngủ Tôn gia chủ một mảnh vắng lặng.

Ông già trên giường kia đang mê man nặng nề, nhẹ phát ra có tiếng ngáy, không giống như bị bệnh mà chỉ ngủ hơi sâu thôi.

"Hồn phách ly tán?"

Trung niên nho sinh chắp hai tay sau lưng, ánh mắt hơi ngưng, hơi nhíu mày.

Hắn ta đã tu thành Âm Thần, đồng thời thông hiểu Hồn đạo, không thiếu nhận thức đối với hồn phách người thường, nên có thể lập tức nhìn ra bệnh trạng của Tôn gia chủ chính là hồn phách không ngưng, đang ly tán gây nên.

Những thứ như canh sâm này mặc dù có thể có chút hiệu quả, chính là bởi vì nhân sâm có tác dụng an hồn phách, định tinh khí, hơn cả cấp bậc nhân sâm của Tôn gia không thấp, niên đại lâu đời mới có hiệu quả.

Chỉ có điều, nhìn tình hình trước mắt thì hồn phách của Tôn gia chủ đã càng tán loạn.

Đến trình độ này, dù có ăn vào nhân sâm ngàn năm cũng không thể ngưng tụ hồn phách, cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Lấy thủ đoạn của hắn ta, không trị được người tu hành đã tu thành Âm Thần, nhưng đối với hồn phách của người bình thường thì có thể tạm thời tập hợp lại, giúp cho người đó tỉnh táo, nhưng hắn ta không biết rõ nguyên do nên không lỗ mãng ra tay.

Dù sao hồn phách ly tán cũng nên có nguyên nhân.

Hắn ta nghĩ như vậy, xoay người lại lạnh nhạt nói: "Gia chủ nhà ngươi bị thế từ khi nào?"

Đại quản sự thoáng chần chờ, chợt phất tay để đại phu cùng thị nữ lui ra, mới khom người nói: " Mấy ngày trước, gia chủ biết trong nhà bị mất trộm, tức giận công tâm nên mới bị ngất đi."

Trung niên nho sinh nhếch miệng cười, nói: "Mất thứ gì mà có thể khiến ông ta tức giận đến ngất đi, ngay cả hồn phách đều tách ra?"

Trong lòng đại quản sự cả kinh, không dám nhắc tới hà thủ ô, chỉ thấp giọng nói: "Tiểu nhân không biết, chỉ là gia chủ đúng là biết được trong nhà bị mất trộm, mới xuất hiện bệnh trạng như vậy."

Nói tới đây, đại quản sự đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thấp giọng nói rằng: "Nhưng mấy ngày trước, trong lòng gia chủ luôn buồn bực, thường thường nổi giận."

"Ồ?"

Trung niên nho sinh trầm ngâm nói: "Trước đây đã đắc tội với người nào?"

Đại quản sự suy nghĩ một chút, đột nhiên cả kinh, nói: "Gia chủ đã từng thấy một người thiếu niên, bị hắn nói mấy câu làm cho tức giận, sau đó mới rầu rĩ không vui."

Trung niên nho sinh cau mày nói: "Thiếu niên?"

Thật sự có thể thi pháp hại người, nhất định là có đủ đạo hạnh để thi pháp, chỉ là một thiếu niên mà có bản lãnh như vậy?

Dù có là đệ tử ở những môn phái lớn kia, khi còn trẻ cũng chỉ bình thường.

Hắn ta đang hỏi dò, bỗng nhiên hơi nhăn mày, dường như nhớ tới cái gì đó.

Hắn ta nhìn về phía Tôn gia chủ, hơi kinh ngạc.

"Hồn phách ly tán, nhưng cũng không phải là bị người câu hồn, không đến mức độ hồn bay phách lạc."

Hắn ta thuộc tông phái ở phương bắc, có người tu hành Cổ đạo, cũng có tà thuật tương tự như câu hồn phách người. . . Thường thường trực tiếp câu đi hồn phách, khiến thân thể người ta bất tử, nhưng không bao giờ có thể tiếp tục tỉnh lại, chỉ làm một xác chết di động.

Vốn cho rằng Tôn gia chủ cũng như thế, nhưng nhìn kỹ thì ba hồn bảy vía của ông ta vẫn ở trong người, chỉ là tách rời nhau ra mà thôi.

"Ba hồn bảy vía không có bị người câu đi?"

Trong lòng trung niên nho sinh có suy đoán.

Tình huống này có mấy loại khả năng.

Thứ nhất là đối phương không muốn hại mệnh, chỉ để ông ta mê man thôi.

Thứ hai, có lẽ thực sự nhiễm bệnh tật gì, khiến tinh thần ông ta uể oải suy sụp, dẫn đến hồn phách bắt đầu ly tán, loại bệnh này cũng không phải không có tiền lệ.

Còn tính huống thứ ba, với đạo hạnh thượng nhân cảnh và tầm mắt của hắn ta, cũng thực sự không nghĩ ra kết cục.

Có lẽ sẽ có thủ đoạn cao thâm hơn, không cần câu đi ba hồn bảy vía mà vẫn có thể thi pháp hại người, nhưng loại pháp môn này, đã nằm ngoài phạm vi một thượng nhân như hắn ta hiểu biết.

"Nếu do nhiễm bệnh rồi bị thế này, có cứu ông ta cũng không sao. . . Nếu bị người gây thương tích, nhưng đối phương không câu hồn, hiển nhiên là không muốn giết người, ta cứu người cũng không tính được là đắc tội với người trong đạo này."

Sau một phen suy tư, trung niên nho sinh mới cảm thấy nhẹ lòng.

Hắn ta từ nơi xa vạn dặm mà đến, cũng không muốn mất hứng mà về.

Hắn ta muốn hỏi rõ một số chuyện, tên quản sự này làm hạ nhân, cũng không biết gì, chỉ có thể cứu sống vị Tôn gia chủ này rồi hỏi dò một phen.

Nghĩ như vậy một hồi, hắn ta nhìn về phía đại quản sự, nói rằng: "Bản tọa cho ngươi một phương thuốc, ngươi đi lấy thuốc, nấu dược cho ông ta dưỡng thân, đợi đến buổi tối ngày mai, bản tọa lại thay ông ta tụ tập hồn phách."

Tôn gia đại quản sự kinh hỉ vạn phần, vội vàng quỳ gối, dập đầu nói: "Đa tạ ân đức của tiên sinh."

. ..

Tô gia.

Trong mấy ngày nay, Tô Đình có thể nói là xuân phong đắc ý.

Sau khi đột phá tầng hai, lại trộm được hà thủ ô hình người này.

Bây giờ tốc độ tu hành của hắn rất nhanh, đạo hạnh tăng nhanh như gió, chỉ trong mấy ngày ngăn ngắn, một đoàn Lôi Quang trong cơ thể từ kích thước to móng tay đã tăng tới mức to bằng trứng bồ câu.

Tiến cảnh của hắn nhanh chóng, mỗi ngày đạo hạnh tăng lên, cũng có thể cảm giác được rõ ràng.

Phải biết rằng người tu đạo bình thường, chỉ có thể mỗi ngày tu hành, nhưng một tia nửa sợi Chân khí thì khó có thể phát hiện tăng trưởng, chỉ có thể từ từ tích trữ, đến trình độ nhất định mới có thể nhận ra là tăng lên.

Nhưng bây giờ Tô Đình tu hành một ngày, đã vượt xa người khác tu hành nhiều ngày.

Đây là do hắn đoạt được công pháp bất phàm, cũng là vì hắn thu hoạch được cơ duyên bất phàm, còn bởi vì thiên phú tu hành của hắn thực sự nằm trong hàng ngũ thượng đẳng.

"Luyện hóa thần đao đã thành bước đầu, bây giờ lại có hà thủ ô tẩm bổ, tiền cảnh không sai."

"Dùng hà thủ ô cắt miếng nấu canh, biểu tỷ uống vào, thân thể của nàng cũng từ từ khôi phục."

"Nhưng Kim ngọc chi thủy trong phòng tối cũng bị ta luyện hóa rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế, nhiều nhất là một năm nữa là sẽ bị luyện hóa hết."

"Kim ngọc chi thủy, hà thủ ô hình người, đều là cơ duyên hiếm thấy, đủ khiến ta tu hành ở tầng hai không cần lo lắng, tiết kiệm cho ta rất nhiều công phu khổ tu."

Hắn chỉ cảm thấy Lôi Quang trong cơ thể lấp loé, vạch ra một đường sáng.

"Đợi đến khi ta tu tới đỉnh phong tầng hai, lại mài giũa căn cơ một chút, củng cố nền tảng, là có thể thử nghiệm ngưng pháp."

"Sau khi ngưng pháp, Kim ngọc chi thủy này, còn có hà thủ ô hình người vẫn có thể giúp pháp lực của ta tăng lên, giúp đạo hành của ta sớm tăng lên đỉnh điểm tầng ba, đến mức kia cũng là cực hạn của thân thể người, đạt giới hạn ở nơi trần thế."

Bây giờ tình cảnh của Tô Đình đã rất tốt, rốt cuộc hắn đã có thể thi pháp, ở Lạc Việt quận này trừ Tùng lão ra, không ai có thể tránh khỏi pháp thuật của hắn.

Còn chuyện chính diện tranh đấu, có Ngũ Hành Giáp trong tay, dù võ đạo Đại tông sư đến cũng không cần sợ hãi.

Ở mảnh đất nhỏ Lạc Việt quận này, hắn đã không cần lo lắng nhiều.

Dù cho là đại tộc như Tôn gia, gia chủ đều bị hắn dùng thuật Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, bái lạy đến hồn ly phách tán, tử kỳ sắp tới.

Bây giờ mỗi ngày Tô Đình bộ cương đạp đấu, thư phù kết ấn, một ngày ba bái, chưa từng gián đoạn.

Không lâu nữa, cũng là đến thời điểm thu mệnh.

"Tiểu Đình."

Khi Tô Đình đang đắc ý thầm nhủ, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của biểu tỷ, kêu: "Nhanh đi ra ăn cơm."

Tô Đình cười đáp một tiếng, thu hà thủ ô về rồi lại đặt thần đao vào hộp ngọc, đi ra ngoài phòng, lập tức có mùi hương bay tới.

"Tỷ, trù nghệ của tỷ càng ngày càng tốt."

Tô Đình đi tới, cười nói: "Hôm nay chúng ta ăn cái gì?"