Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 84: Gai loại pháp môn




     "Hai loại pháp môn?"

Tô Đình vừa mừng vừa sợ, bận bịu là hỏi: "Phương môn gì?"

Tùng lão nói rằng: "Một là pháp môn chí dương chí cương, để khắc chế hàn khí, dần dần đánh tan cơ sở, hoàn toàn tẩy đi hàn khí trong Hàn Đỉnh thân. Thứ hai, là pháp môn âm hàn, có thể dùng hàn khí tu hành, từ từ đánh tan, hóa thành đạo hạnh của bản thân, nếu là vậy thì Hàn Đỉnh thân sẽ có lợi đối với việc nàng tu hành."

Nói tới đây, Tùng lão lại thở dài, nói: "Nhưng hai loại pháp môn này, chỉ là suy đoán của lão phu dựa vào chút đạo hạnh và kiến thức thô thiển ấy mà thôi."

Sắc mặt Tô Đình không ngừng biến ảo, hắn nghe đến đây, cũng hiểu rõ ý trong lời nói của Tùng lão.

Trong cơ thể chất chứa hàn khí, dùng hai loại phương pháp tu hành này đúng là tốt hơn, nhưng nếu chọn sai con đường, thì chính là vạn kiếp bất phục.

Ví dụ như chí pháp môn dương chí cương, có lẽ có thể đánh tan hàn khí, nhưng rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng âm dương xung đột lẫn nhau, như nước với lửa. Một khi xuất hiện tình huống như thế, nhất định sẽ làm âm dương tan vỡ, dễ dàng khiến thân thể yếu đuối của biểu tỷ không chịu nổi mà lập tức chết đi.

Còn pháp môn âm hàn kia, rất có thể chính là hàn thêm hàn, như chó cắn áo rách, tu hành chưa thành mà nàng đã bị đông chết.

"Kiến thức của lão phu cũng có hạn chế, không đủ để thay nàng chọn một con đường."

Tùng lão buông tiếng thở dài, nói: "Chỉ có điều, dù nàng thật sự có thể tu hành, sao ngươi có thể gánh nổi?"

Tô Đình đang trầm tư suy nghĩ, nghe thấy lời này, đột nhiên mở miệng hỏi: "Làm sao không gánh nổi?"

Tùng lão nói rằng: "Tán tu đương nhiên là tiêu dao tự tại, nhưng không thể so với đệ tử ở những tông môn kia, ngươi phải tìm tòi từng bước, cũng từng bước gian nan, trước đó ta đã căn dặn ngươi vài lần, dù chỉ có một mình ngươi tu hành, đã là gánh nặng rất lớn, nếu như lại có thêm một người tu hành, thì nên làm như thế nào?"

Tô Đình bỗng nhiên nở nụ cười tiếng, nói: "Tiên lộ dài đằng đằng, thời gian dài không gì sánh được, nếu như ngày sau ta đắc đạo thành tiên, nhưng chỉ có một thân một mình, trôi nổi ở tam giới lục đạo, vậy thì có gì khác cô hồn dã quỷ đâu?"

Nói xong lời này, hắn lại trầm giọng nói: "Năm đó ta bệnh nặng, biểu tỷ chưa từng bỏ rơi ta, ta cũng tuyệt đối không thể bỏ rơi nàng . Còn trở ngại tu hành. . ."

Hắn khẽ ngẩng đầu lên, ngữ khí cao lên, hiện ra vẻ kiêu căng khó thuần: " Không ngăn được ta!"

Ánh mắt Thanh Bình đột nhiên co rụt lại, giống như đang nhìn thấy một tòa núi cao.

Đây là một mặt khác mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên người Tô Đình.

Đây mới là dáng vẻ nên có của hạng người kinh tài tuyệt diễm.

Không sợ nguy hiểm, tự tin vang dội.

"Đây mới là hắn?"

Trong lòng Thanh Bình đột nhiên lóe lên một ý niệm như vậy.

Ngày thường luôn vui cười hí hửng chính là hắn.

Lúc này hào khí vang dội cũng là hắn.

Chỉ là hắn thường lấy dáng vẻ trước để gặp người, mà ẩn giấu dáng vẻ phía sau mà thôi.

Dù thái độ kiêu ngạo bực này không lộ ra ngoài, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc hắn không có ngạo khí.

Trong lòng Thanh Bình lóe qua rất nhiều tâm tư.

. ..

Tùng lão nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nói: "Có niềm tin như thế, không phải chuyện xấu."

Tô Đình cúi chào Tùng lão, nói: "Vãn bối trở về, cần cân nhắc một phen, nếu như thật sự là như thế thì cần để gia tỷ bước lên con đường tu hành, mới có thể bảo mệnh, như vậy không lâu nữa, vãn bối sẽ cùng gia tỷ rời đi Lạc Việt quận, tầm tiên phóng đạo."

Tùng lão hơi trầm ngâm, nói: "Lạc Việt quận chỉ là một bể nước nhỏ, không dưỡng được Giao Long, sớm muộn gì ngươi cũng phải đi ra ngoài xông xao một phen, bây giờ ngươi đã tu thành tầng hai, cũng có bản lãnh này. Chỉ có điều, nếu ngươi thật sự không muốn mặc kệ nàng, lão phu kiến nghị ngươi có thể đi Khảm Lăng một chuyến trước."

"Khảm Lăng?" Tô Đình hơi ngạc nhiên.

" Tô gia ở Khảm Lăng!" Tùng lão gật đầu.

"Vì sao?" Tô Đình hỏi.

"Trước khi biểu tỷ ngươi tu hành , ngày đêm sẽ bị hàn khí ăn mòn, không quá tốt. Lão phu đọc ghi chép trên cuốn sách cổ kia, trước đây thật sự có tiền lệ Hàn Đỉnh thân tu hành, nhưng trước khi đối phương tu hành, đã dùng một loại dược liệu để áp chế hàn khí trước."

"Dược liệu? Dược liệu gì?"

Tô Đình nghe vậy, bận bịu là hỏi.

Hà thủ ô hình người không tầm thường, đúng là có thể áp chế hàn khí cho biểu tỷ.

Nhưng một cây hà thủ ô kia, hiệu lực chỉ có thể bồi bổ thân thể nàng, mà không thể phải loại trừ Hàn Đỉnh chi thân của nàng.

Cứ như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày hà thủ ô bị ăn hết, đợi đến lúc đó, một khi hàn khí của biểu tỷ phát tác, hắn cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.

Bây giờ hắn đã biết ban đêm biểu tỷ bị hàn khí dày vò, thì không thể lại để hàn khí tùy ý bắn ra như lúc không biết được.

Lúc này nghe Tùng lão nói thế, không khỏi có chút kinh hỉ.

"Loại dược liệu này đến từ chính cực bắc, được xưng là Liệt Nguyên Hỏa Mộc."

Tùng lão trầm ngâm nói rằng: "Loại dược liệu này có thể nói là vô cùng quý giá, bởi vì loại dược liệu này khi trồng đến cực hạn, có thể sinh tồn ở bên trong dung nham, được xưng là Cửu Liệt Nguyên Dương, chính là vật cực dương, thậm chí là bảo bối có thể đưa đến tác dụng cho chân nhân đã tu thành Dương Thần. Đương nhiên, đây chỉ là một lời đồn đại, nhưng cũng vì thế mà loại dược liệu này vang danh hơn không ít, cũng quý giá hơn rất nhiều."

Tô Đình nghe vậy, hít sâu một hơi, nói: "Vãn bối dẫn biểu tỷ lên phía bắc tìm dược?"

Tùng lão lắc đầu nói: "Phương bắc mênh mông mấy vạn dặm, chuyến này đi cũng không thoả đáng. . . Còn nữa, ngươi đến phương bắc, làm sao tìm được dược liệu này? Dược liệu như thế vốn vô cùng quý giá, chính là dùng tiền tài đều không vđược, ngươi muốn đi trộm? Hay là đi đoạt? Hay là chính là trực tiếp giết người cướp của?"

Tô Đình hơi nhắm mắt, buông tiếng thở dài: "Vậy Tô gia ở Khảm Lăng kia là thế nào?"

Tùng lão liếc mắt nhìn hắn, mới nói: "Lão phu từng tới kinh thành, ở trong kinh thành từng có Liệt Nguyên Hỏa Mộc, chính là cống phẩm mà bộ lạc ở phương bắc dùng để dâng lễ cho Đại Chu."

Hai mắt Tô Đình ngưng lại, nói: "Tô gia ở Khảm Lăng có bản lãnh lấy được vật ấy trong tay hoàng thất ở kinh thành?"

Tùng lão gật đầu nói: " Tôn gia Lạc Việt quận ở bên ngoài có thế lực không nhỏ, mà Tô gia ở Khảm Lăng cũng là đại tộc mấy trăm năm, tự nhiên không kém. Theo như lão phu biết, đại công tử của Tô lão quỷ của Tô gia ở Khảm Lăng kia là Hộ bộ Thị Lang ở kinh thành, mà chất nhi dòng chính của Tô lão quỷ cũng chính là ở chi nhánh Tô gia có hai vị là người trong thái y viện."

Dừng một chút, Tùng lão nhìn Tô Đình, nói: "Chỉ cần Tô gia dám to gan động thủ thì sẽ có bản lãnh kia, có thể theo lấy được một ít Liệt Nguyên Hỏa Mộc trong cống phẩm."

" Tô gia ở Khảm Lăng. . ."

Tô Đình cúi đầu, im lặng một lúc lâu, mới hít một tiếng, nói: "Bọn họ dựa vào cái gì mà giúp ta?"

Tuy rằng Tô gia ở Khảm Lăng cùng Tô gia ở Lạc Việt quận vốn cùng là tộc nhân Tô thị, cùng một tổ tông, nhưng từ xưa đến nay đã quá mức xa xôi.

Nếu như không phải từ trong phòng tối phát hiện ra ghi chép, hắn cũng sẽ không biết Tô gia ở Lạc Việt quận cùng Tô gia ở Khảm Lăng có quan hệ. . . Mà Tô gia ở Khảm Lăng kia cũng chưa chắc biết được còn có tầng quan hệ này, dù cho có biết, cũng chưa chắc đã coi trọng.

Thường nói, một đời là thân, hai đời là biểu, ba đời là không còn.

Lời này mặc dù có chút khuyếch đại, nhưng thân thích qua bốn, năm đời, cũng đã nhạt như không có dấu tích. . . Mà ở thế đạo vượt qua ba đời đã cho phép hậu nhân kết thân này thì càng không cần nói.

Mà Tô Đình nơi này và Tô gia ở Khảm Lăng, đâu chỉ cách ba đời?

Chỉ sợ cách hơn ba mươi đời ấy.

Quan hệ như vậy, hầu như không thể nói tới hai chữ thân thích nữa, chỉ có thể nói là người dưng.

Hơn nữa, muốn lấy Liệt Nguyên Hỏa Mộc được bộ lạc phương bắc coi như cống phẩm từ trong tay hoàng thất ở kinh thành, không biết phải phí bao nhiêu công phu.

Việc khó như vậy, đừng nói lấy quan hệ bây giờ, dù Tô Đình hắn kỳ thực là tử tôn trực hệ của đương đại gia chủ Tô gia ở Khảm Lăng, cũng là không có sức nặng như thế.

Tô Đình nhìn về phía Tùng lão, trong mắt tràn ngập nghi vấn.

"Không phải giúp ngươi."

Tùng lão thần sắc như thường, nói: "Là giao dịch."