Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 93: Người đáng thương muốn đòi lại công đạo




     Tôn gia, Vương gia, thậm chí là Đường gia vốn không có liên hệ cùng với vị Tô tiên sinh này, thế mà giờ lại dây dưa cùng một chỗ, trong này có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, Phương Khánh là vị quan phụ mẫu ở Lạc Việt quận khó tránh khỏi phải để bụng.

Vốn tưởng rằng Tô Đình rời đi, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Nhưng hiện tại xem ra, chưa chắc Tô tiên sinh đã đồng ý giảng hoà.

Nhưng cũng may là hắn không có ý chủ động ra tay, chỉ muốn ôm cây đợi thỏ.

Chỉ cần mấy con thỏ kia có thể có tự mình biết mình, có lẽ cũng sẽ không có vấn đề lớn.

Trong lòng Phương Khánh, không biết là mừng hay lo.

"Uống trà đi."

Tô Đình nở nụ cười.

Hiện tại, những chuyện này đối với Tô Đình đều không phải chuyện lớn cần quan tâm.

Dù là Tôn gia, Vương gia, hay Đường gia, kỳ thực đều không khác gì nhau, từ khi hắn đột phá tới tầng hai thì bọn hắn đã không thể uy hiếp được hắn nữa.

Nhưng hắn rất cảm kích Phương Khánh, cũng không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này khiến cuộc nói chuyện giữa hai người không vui, hắn cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa, ngược lại bắt đầu hàn huyên chút việc nhà vô bổ.

Phương Khánh cũng không nghĩ nhiều nữa, vui vẻ cùng hắn nói chuyện phiếm.

Lần này nói chuyện phiếm cùng Tô Đình, giao tình giữa hai người lại tăng thêm.

Tô Duyệt Tần đưa tới một bếp lò nhỏ, dùng để nấu nước thêm trà, thấy Tô Đình cùng Phương Khánh trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng nàng vẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Phương Khánh lớn tuổi hơn Tô Đình tới hai giáp, hơn nữa ngài ấy còn có chức quan, địa vị cũng cao, thiếu niên tầm thường thấy ngài ấy tất nhiên sẽ một mực cung kính, trong lòng bất an, nhưng Tô Đình lại không có dáng vẻ gò bó gì, ngược lại là vị Phương Khánh đại nhân này, trong lời nói có vẻ hơi cẩn thận.

Lại nghĩ tới lời nói khi nãy của Phương Khánh, Tô Duyệt Tần càng mê hoặc, nhưng dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nàn vẫn cũng không đặt câu hỏi ở trước mặt Phương Khánh.

Nàng thêm nước trà xong, lại nghe hai người nói chuyện, một lát sau thấy mình là nữ tử mà ở đây nghe hai người nói chuyện thì không thỏa đáng lắm, nên cũng xin lỗi một tiếng, trở lại trong phòng mình.

Tô Đình nhìn theo bóng lưng biểu tỷ rời đi, trong lòng suy nghĩ một số chuyện, mãi đến khi Phương Khánh hỏi chuyện, hắn mới tỉnh táo lại.

"Phương đại nhân nói cửa hàng này?"

Tô Đình cười nói: "Cửa hàng này vốn muốn đóng cửa như thế, đợi ta từ Khảm Lăng trở lại rồi tính, nhưng gia tỷ vô cùng tiết kiệm, cảm thấy để hoang thì không tốt, muốn cho thuê nửa năm. . . Dù sao trong nhà cũng không có bao nhiêu đồ vật đáng giá gì nên cũng không sợ."

Kỳ thực nói là không có đồ vật đáng giá gì cũng không đúng, nơi này cũng có một bộ gỗ sưa do Tôn gia đưa đến, xem như là tương đối quý.

Chỉ là Tô Duyệt Tần không nhận ra đây là gỗ sưa, mà bây giờ Tô Đình cũng không chú ý.

"Cho thuê?"

Phương Khánh cười nói: "Tiền tài không nhiều nhưng tốt xấu cũng kiếm được chút, ngược lại cũng rất tốt, dù sao cũng là đường ngay."

Lần trước chuyện về Trần Hữu Ngữ, rồi cả Tôn gia bị mất trộm, làm Phương Khánh biết vị Tô tiên sinh này có bản lĩnh điều động quỷ thần mà trộm tiền tài nhà người khác, nếu hắn muốn có phú quý thì dễ như ăn cháo.

Nhưng hắn ta làm quan chức triều đình, cũng nên khuyên nhủ một phen, tiền tài nên làm lụng ra, không nên luôn nhờ vào thi pháp, sẽ phá hỏng luật pháp.

Tô Đình nở nụ cười, nói: "Thụ giáo."

Phương Khánh thấy Tô Đình nghe ra thâm ý trong lời nói, trong lòng hoảng hốt, đứng lên nói: "Phương mỗ nói lỡ."

Tô Đình cười nói: "Nên nói là lời nói thực mới đúng."

Phương Khánh không tiện nói tiếp, chỉ đành lúng túng, nhưng hắn ta rốt cuộc cũng là kẻ già đời trà trộn quan trường bao lâu nay, lập tức lại nói: "Không biết cửa hàng này tiên sinh đã cho thuê chưa? Nếu không có, bản quan cũng có thể giúp chút việc nhỏ, tiền thuê cũng có thể cao chút."

Tô Đình hơi xua tay, cười nói: "Cho thuê rồi, tiền thuê không cao, nhưng người thuê cũng tình nguyện."

Ngày hôm qua hắn thông báo sẽ cho thuê cửa hàng tầm nửa năm, bởi vì cửa hàng này nằm trên đường phố phồn hoa náo nhiệt, nên cũng không ít người tới cửa tới hỏi, trong đó còn có cả Trần Hữu Ngữ.

Trong nhà Trần Hữu Ngữ đã không còn bạc tích trữ, muốn đến tố khổ rồi ký sổ nợ đòi thuê cửa hàng, cuối cùng bị hắn đuổi chạy về.

Nhưng sau khi bị hắn đuổi đi, sáng nay Trần Hữu Ngữ lại mang theo tiền đến, có thể là hắn ta mượn đông mượn tây, cũng có thể là Tôn gia cho hắn ta, muốn mượn tay của hắn ta để nhận lại cửa hàng Tô gia, sau đó cướp đi thần đao.

Tô Đình vốn không có hảo cảm đối với Trần Hữu Ngữ, cũng không thèm để ý, chỉ cho một nhà khác thuê cửa hàng.

Mà nhà này chính là nhà của đứa bé trai đã chạy tới báo tin cho Tô Đình chuyện biểu tỷ té xỉu kia. . . Khi ở trên công đường nó cũng giúp Tô Đình nói chuyện, mấy ngày trước khi tỷ đệ hai người chuyển tới cửa hàng, đứa bé kia cũng từng góp sức.

Sau đó Tô Đình đã cho hắn mấy xâu kẹo hồ lô, cũng coi như là người quen.

Mà cha mẹ của đứa bé này năm đó khi tỷ đệ Tô gia gặp khó khăn, cũng từng tiếp tế vài lần.

Lần này nên trả ân.

. ..

Cùng lúc đó, ở sát vách Tô gia.

Trong hậu viện cửa hàng Trần gia.

Trần Hữu Ngữ ngồi trong viện, ngơ ngác ngây người.

Trước đó bị mất trộm, khiến hắn ta bị mất số bạc đã tích trữ cả nửa cuộc đời, nhưng không hiểu sao lại biến thành án giả, trên công đường hắn ta phải chịu một trận hèo, lại bị nhốt mấy ngày. . . Thật vất vả mới chịu đựng được, sau khi về nhà, còn phải chịu đựng bà nương căm ghét.

Nếu là người khác, chịu nỗi oan ức bằng trời này, không chừng sẽ vung lên phong độ của đại trượng phu, trên giường dưới phòng, dùng côn bổng đánh đập, nhưng vì thân thể hắn ta suy yếu, sắc mặt tái nhợt, mà bà nương của hắn ta lại cường tráng như núi, nói riêng về cân nặng thì rõ ràng gấp đôi hắn ta.

Những ngày qua, hắn ta có thể nói là có khổ mà không nói được, nước mắt phải nuốt ngược vào trong, thật sự phiền muộn tới cực điểm.

Nhưng hôm qua lại đột nhiên nghe nói, Tô tiểu tử sát vách muốn cho thuê cửa hàng, nhất thời làm hắn ta nổi lên tâm tư.

Đáng tiếc bạc tích trữ trong nhà đều bị trộm, hắn ta muốn kể lại chuyện tình cảm năm đó với Tô tiểu tử, để ghi sổ nợ thuê cửa hàng, vậy mà tên tiểu tử vô liêm sỉ kia lại thấy tiền sáng mắt, không thấy ngân lượng là không muốn cho hắn ta thuê.

Sau đó hắn ta chắp đông vá tây, nhưng Tô gia tiểu tử lại không cho thuê.

Bây giờ tiểu tử Tô Đình kia lại cho một nhà khác thuê cửa hàng rồi.

Mà nhà này cùng nhà Tô Đình cũng không có bao nhiêu quan hệ thân thích, chỉ là bởi vì khi Tô gia gặp khó khăn, nhà này đã tiếp tế vài lần cho phụ mẫu Tô gia cùng với tỷ đệ Tô gia sau đó mà thôi.

Rồi tới sau này, đứa bé nhà này còn cắn kẹo hồ lô, giúp Tô Đình chuyển nhà một lần.

Chỉ thế mà thôi!

Nếu sớm biết như vậy, trước đây, dù Trần mỗ yếu đuối thế nào, cũng phải đến đưa hai túi gạo, cũng phải giúp Tô Đình dọn nhà một hồi.

Đáng tiếc bây giờ nói thế nào thì cũng đã chậm.

Hắn ta càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng là tức.

"Tên tiểu tử khốn này không ưa người trưởng bối là ta như thế, hắn mới đến không lâu mà nhà ta đã bị mất trộm. . . Kẻ trộm không phải hắn thì cũng nhất định là hắn đưa tới."

Trong lòng Trần Hữu Ngữ đầy tức giận, thầm nói: "Viên Khuê tuy được xưng là thiết diện vô tư, nhưng lần trước cũng bị Tôn gia thu mua, tới công đường chỉ chứng Tô Đình, nói không chừng lần này cũng bị Tô tiểu tử thu mua, cũng làm chuyện bất công, không chân chính."

Hắn ta càng nghĩ như vậy, trong lòng càng mừng rỡ.

Việc này là do Viên Khuê làm, nhưng lại làm không đúng.

Mà trước mắt vị quan lớn nhất ở Lạc Việt quận là Phương Khánh Phương đại nhân.

Đây cũng là quan trên của Viên Khuê.

Việc này tốt nhất là tìm Phương đại nhân, có lẽ có thể sẽ đòi lại được công đạo!

"Dù không phải Tô tiểu tử, ta cũng phải phúc thẩm!"

Trần Hữu Ngữ nghĩ tới chính mình thật sự bị mất trộm, thế mà lại bị người khác coi như án giả, chịu một phen hành hạ, về nhà còn bị khinh thường, ngủ sàn nhà nhiều ngày, lạnh đến thấu tâm.

Hắn ta càng nghĩ càng oan ức.

Lần này dù không vì vu oan Tô tiểu tử, cũng phải chính danh vì chính mình, cũng phải đòi hỏi công đạo vì chính mình.

Hắn ta đột nhiên đứng dậy, đi ra bên ngoài.

"Này, ngươi muốn làm cái gì?"

Hồng thẩm vội kêu một tiếng.

Trần Hữu Ngữ cũng không quay đầu lại, giọng nói tràn ngập tức giận, vừa đi ra ngoài, vừa hô: "Ta muốn báo quan! Ta muốn chứng minh trong sạch!"

Hắn ta đi ra cửa hàng, muốn đi tới cuối đường, đi tới quý phủ của Phương đại nhân để trần thuật oan tình.

Vậy mà mới vừa bước ra khỏi cửa hàng, lai phát hiện cửa hàng Tô gia sát vách cũng đồng thời mở ra, một người từ bên trong đi ra.

Hắn ta nhìn một chút, dường như bản thân bị hoa mắt khiến hắn ta kinh ngạc một lát.

"Phương đại nhân?"

Trần Hữu Ngữ ngẩn ra, chợt vui mừng khôn xiết.

Thực sự là số phận đến rồi, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Lúc này hắn ta vừa muốn đi tìm Phương đại nhân, Phương đại nhân này lại đang ở trước mắt.

Điều này hiển nhiên là cơ hội trời cho, lần này nhất định trả lại trong sạch cùng công đạo cho hắn ta!

Hắn ta vừa kinh hỉ, lại kích động, muốn gọi Phương đại nhân.

Nhưng đúng lúc này, bên trong Tô gia lại có một thiếu niên bước ra, thần sắc nhàn nhã, bước chân nhẹ nhàng, ý cười ngâm ngâm.

Đến rồi! Tô Đình đến rồi! Chính chủ cũng ở!

Trần Hữu Ngữ giơ tay lên, muốn lên tiếng.

Nhưng chỉ thấy vị quan phụ mẫu Phương Khánh Phương đại nhân ở Lạc Việt quận kia xoay người, cúi chào Tô Đình rồi nói: "Tô tiên sinh dừng chân."

Mà Tô tiểu tử kia, trên mặt mang theo ý cười, vẻ mặt bình thản, thản nhiên nhận lễ này, chỉ mỉm cười nói: "Phương đại nhân đi thong thả."

Trần Hữu Ngữ đột nhiên cảm thấy mắt của mình có chút vấn đề, giống như xuất hiện ảo giác, chẳng lẽ là do mấy ngày gần đây bị bệnh sao?

Hắn ta mới nghĩ như vậy, lại nhìn thấy một màn càng khiếp sợ hơn.

Chỉ thấy Tô tiểu tử giơ tay lên, vỗ hai lần trên bả vai Phương đại nhân, như trưởng bối đối với vãn bối vậy, lời nói đầy ý vị sâu xa: "Sát khí trong lao ngục đã tán, chính địch cũng không thể tìm lý do ngăn trở ngươi lên chức, ngày sau con đường làm quan của ngài thông thuận, nhất định sẽ một bước lên mây."

Phương Khánh nghe vậy thì đại hỉ, khom người nói: "Tạ tiên sinh chúc phúc."

Tô Đình mỉm cười nói: "Đại nhân khách khí."

Hai người lại hàn huyên một phen, mới thấy Phương Khánh cáo lui rời đi.

Mà Tô Đình nhìn theo Phương Khánh rời đi, rồi mới quay đầu nhìn lại, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, nói: "Trần thúc thúc có chuyện gì sao?"

Sắc mặt Trần Hữu Ngữ tái nhợt, hai mắt vô thần.

Hắn ta há miệng, nhất thời không biết nói gì.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Chính hắn đều không tin!