Một già một trẻ vừa đi vừa trò chuyện với nhau.
Tô Duyệt Tần là một nữ tử thông tuệ nên cũng không có theo, nàng để Thanh Bình dẫn đường đi vào miếu dâng hương làm lễ.
Mà Tô Đình cùng Tùng lão lại đi đến hậu viện.
"Bản lĩnh không nhỏ."
Tùng lão đứng ven hồ nước, nhìn cá chép trong ao, chậm rãi nói rằng: "Chuyện về Tôn gia, lão phu đã đích thân đi một chuyến, kiểm tra một lần, dĩ nhiên cũng không tra ra đầu mối, vẫn không nhận ra ngươi rốt cuộc đã dùng phương pháp gì."
Tô Đình không che giấu nổi nụ cười trên mặt, khiêm tốn nói: "Trò mèo. . . Trò mèo. . . Quá khen quá khen."
Tùng lão liếc hắn một mắt, nói: "Vốn dĩ lão phu chỉ nghĩ ngươi bình thường chỉ biết chém gió, không nghĩ ngươi cũng thật sự có bản lĩnh."
Tô Đình gãi gãi đầu, không nói tiếp.
Tùng lão nói như thế này thì hắn nên nói tiếp thế nào?
Ai bình thường chỉ thích khoác lác chứ?
Tô mỗ bình thường đều nói thật.
Hai vị ở tòa thần miếu này, càng ngày càng không biết nói chuyện.
"Ngươi nói có thể khiến ngay cả chân nhân đều không thể phát hiện ra dấu vết, lão phu vốn cũng không tin, bây giờ cũng cảm thấy, ngươi dùng pháp môn này đúng là rất thần bí."
Tùng lão trầm ngâm nói: "Nhưng lần trước ngươi thi pháp, Tôn gia thay ngươi đè xuống, bây giờ Tôn gia chủ đã chết vì đạo pháp của ngươi, Tôn gia nhất định sẽ báo cáo lên Ty Thiên giám. Dù có tra được đến trên đầu ngươi hay không, nhưng người của Ty Thiên giám đến nhất định sẽ không đơn giản, thế nên lão phu lại phải thu dọn hậu quả cho ngươi."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Thu dọn hậu quả?"
Tùng lão bình tĩnh nói: "Gần đây Tôn gia mời một vị cao nhân, nhưng cao nhân kia đến không hai ngày, mà ngươi lại đúng lúc chú sát Tôn gia chủ, nên hắn ta bị ngươi dọa sợ phải chạy đi. Mà lần này, lão phu viết một phong thư, đưa tới Ty Thiên giám, nói rõ người này là bàng môn tà đạo ở Bắc Vực, chưa qua thông bẩm lại dám lẻn vào Trung Thổ, hành hung giết người, đẩy cái chết của Tôn gia chủ lên trên đầu hắn ta."
Nói xong, Tùng lão bình tĩnh nói: "Hắn ta từ nơi này muốn trở lại phía bắc, cũng phải đi cả vạn dặm, Ty Thiên giám chỉ cần ra tay nhanh một chút thì kẻ này không hẳn có thể bình yên trở lại."
Trên mặt Tô Đình có chút kinh ngạc, sau một chốc mới nói: "Lần trước Tôn gia mời Âm Cửu tới, bây giờ còn mời một vị cao nhân?"
Tùng lão gật đầu nói: "Vị này chính là tông chủ Cổ đạo ở phương bắc, Âm Cửu chẳng qua chỉ là một đệ tử tầm thường của bọn hắn mà thôi, căn cứ vào tin tức thu thập được thì người này có đạo hạnh cao thâm, trong số các Thượng nhân cũng không tầm thường."
Nói tới đây, Tùng lão từ từ thở phào một hơi, nói: "Cũng không biết sao Tôn gia có thể mời tới nhân vật như vậy, nếu không phải lần này hắn ta bị ngươi dọa sợ mà bỏ chạy thì có lẽ hắn ta sẽ vì Âm Cửu mà tìm tới cửa, chờ đến lúc đó, với bản lãnh của hắn ta, dù là ngươi hay ta đều không tránh khỏi kiếp số."
Tô Đình khẽ cau mày, thấp giọng nói: " Thượng nhân chân chính sao?"
Lần trước ở trong đấu hắn, hắn dùng Trảm Tiên Phi Đao chém chết một tia Âm Thần của Thượng nhân.
Nhưng hắn hiểu rõ nếu như không có Trảm Tiên Phi Đao, dù cho hắn có đạo hạnh như bây giờ, khi đối mặt với một tia Âm Thần của Thượng nhân đều vô cùng nguy hiểm.
Mà lần này, người đến dĩ nhiên là một vị Thượng nhân chân chính, là tông chủ một tông.
Tùng lão chậm rãi nói: "Lần này, ngươi thật sự đã cứu lão phu một mạng."
Tô Đình nói một tiếng không dám, nhưng trong lòng lại nhớ tới bệnh trạng của Tôn gia chủ.
Chẳng trách hai ngày gần đây, ngọn đèn hồn của Tôn gia chủ lại sáng lên một chút, giống như tỉnh lại, hắn vốn tưởng rằng do đạo hạnh của chính mình không đủ, mà thuật này còn chưa nghiên cứu sâu, trình độ còn nông cạn.
Ngoài ra, ở trong ấn tượng của hắn, bệnh trạng lúc tỉnh lúc ngủ này cũng không tính là khác thường.
Nhưng hôm nay nghe Tùng lão nói thế thì hắn mới nghĩ ra có lẽ là do vị Thượng nhânnày, ra tay thay Tôn gia chủ tụ tập hồn phách.
Dù sao cũng chỉ là hồn phách của người bình thường, lấy đạo hạnh của Thượng nhân, muốn tụ tập lại cũng không quá gian nan.
Tô Đình thầm nghĩ: "Có thể tụ tập hồn phách, có lẽ trình độ Âm Thần, đã không thấp, chẳng trách Tùng lão nói hắn ta ở trong số các Thượng nhân cũng không tầm thường."
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng dâng lên một luồng suy nghĩ khó tả.
Vị Thượng nhân này thực sự là lợi hại. . . Nhưng Tô mỗ ta có thể dọa sợ Thượng nhân đến mức phải bỏ chạy, chẳng phải là càng lợi hại hơn?
"Thượng nhân thì thế nào, không phải Tôn gia chủ kia vẫn bị ta bắn giết ở trước mặt của hắn ta sao?"
Tô Đình cười đắc ý, trong lòng nghĩ: "Thượng nhân thì sao? Còn không phải vẫn bị ta doạ chạy? Đinh Đầu Thất Tiễn Thư của Lục Áp Đạo Quân quả thực là dễ dùng, không hổ là vcó thể chú chết thần tiên."
Lại nghĩ tới lời Tùng lão nói, trong lòng hắn càng muốn cười.
Bây giờ vị Thượng nhân này vượt vạn dặm xa đi tới Lạc Việt quận để đòi lại "Công đạo", kết quả còn chưa kịp ra tay, đã bị chính mình dùng một chiêu Đinh Đầu Thất Tiễn Thư dọa sợ phải chạy đi.
Mà hiện tại càng thê lương, việc Tôn gia chủ chết lại bị Tùng lão đẩy lên trên đầu hắn ta.
Vị tông chủ Cổ đạo đạo hạnh cao thâm này có thể sống sót trở lại phương bắc hay không, vẫn còn chưa biết.
Trong lòng Tô Đình không ngừng hiện lên đủ loại suy nghĩ, cuối cùng chỉ cảm thán một câu.
"Vạn dặm xa xôi chạy tới tìm cái chết, cũng đúng là làm khó hắn ta."
"Cũng may là pháp môn của ngươi đủ huyền ảo, có thể dọa sợ hắn ta phải chạy đi, bằng không lão phu cũng gặp tai ương, mà ngươi. . . Vì Tôn gia chủ thỉnh cầu dưới, cuôi cùng chắc chỉ còn dư lại một giọt máu." Tùng lão nói như vậy.
"Như thế ngược lại cũng đúng, vẫn là pháp môn của Tô mỗ lợi hại." Tô Đình tràn đầy đồng cảm.
"Ngươi. . ."
Tùng lão há miệng, nhất thời không biết nên trả lời làm sao.
Tuy rằng Tô Đình mèo khen mèo dài đuôi, nhưng cơ bản đều là lời nói thật.
Pháp môn này thực sự lợi hại tới cực điểm.
Tùng lão không thấy được.
Mà vị Tần Tông chủ kia cũng không nhìn ra.
Chính bởi vì ngay cả Tần tông chủ kia cũng bị dọa sợ mà bỏ chạy đi, Tùng lão mới cảm thấy lúc trước Tô Đình nói câu "Đương triều Quốc Sư đều không tra được" cũng không phải lời nói dối.
Dù sao đạo hạnh của Tùng lão vốn không cao, pháp môn mà ông không thấy được, chưa chắc chân nhân đã không thấy. Nhưng vị Tần Tông chủ này không phải Thượng nhân tầm thường có thể so sánh, lại là chưởng giáo một tông, ngay cả một đại nhân vật như thế cũng bị động tĩnh do Tô Đình thi pháp gây ra dọa sợ bỏ chạy đi, đủ thấy pháp môn này không tầm thường cỡ nào.
Chỉ là Lôi Bộ chi pháp từ trước đến giờ quang minh chính đại, dù cho là thi chú giết người cũng là lôi đình từ trên trời giáng xuống, sét đánh tại chỗ mà chết, sao lại có pháp môn nham hiểm khó dò như thế?
Trong lòng Tùng lão tràn đầy nghi hoặc, nhưng mấy chục năm ông tu hành, cũng biết cấm kỵ, không tự ý mở miệng hỏi dò bí pháp của Tô Đình.
Mà đang lúc này, Tô Đình bỗng nhiên sờ tay vào ngực, hai tay nâng lên một bình sứ, bao bọc một tầng Chân khí.
"Những ngày qua, làm phiền tiền bối quá nhiều, vãn bối không có gì báo đáp, một chút lễ vật xem như là bày tỏ tâm ý."
"Đây là cái gì?"
"Kim ngọc chi thủy!"
Tô Đình thấp giọng nói: "Chính là một loại nước sinh ra do sắt thần chạm đến ngọc thạch."
Ánh mắt Tùng lão hơi ngưng tụ, nói: "Kim sinh thủy?"
Ông nghe Tô Đình nói thế, lập tức biết loại nước này đến từ thần đao trong lời đồn đãi của Tô gia kia.
Tô Đình gật đầu nói: "Không sai, loại nước này vô cùng ác liệt, vì vậy cần dùng Chân khí bao lấy. . . Vãn bối tu hành chính là đạo gia chính thống Lôi Bộ chân truyền, bá đạo cương liệt, có thể luyện hóa Kim ngọc chi thủy này, dùng để tăng thêm tu hành, có thể so với thiên tài địa bảo."
Dừng một chút, Tô Đình nói rằng: "Nhưng vãn bối không biết Tùng lão tu luyện pháp môn nhất mạch nào, có thể luyện hóa Kim ngọc chi thủy này không, vì vậy chỉ mang tới một bình, trước hết để Tùng lão thử nghiệm."
Tùng lão khẽ gật đầu, nói: "Có tâm."