Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 959: Phách Thiên Thần kiếm Tạ Cảnh Văn




     Nước giếng chính là đầu nguồn uống nước, trong rất nhiều gia đình, thậm chí chùa chiền đạo quan, một cái giếng chính là vô cùng quan trọng yếu.

Vì để tránh cho bị người đầu độc, rất nhiều đạo quan sẽ thả tôm cá rùa ba ba vào giếng nước.

Chỉ cần có người đầu độc, những tôm cá rùa ba ba này tự nhiên sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Nhưng thời gian lâu dài, tôm cá rùa ba ba trong đạo quan nghe đạo nhân giảng pháp, mượn đạo quan sát động tĩnh nước, dần mở Linh tu hành, từ đó dưỡng thành giao long.

Một đầu giao long của Minh Nguyên Đạo Quan này chính là được sinh ra như thế.

Nếu nói nước không cần sâu, có rồng thì linh.

Có giao long này, phong thuỷ trong đạo quan đúng là nhận được lợi.

Bởi vậy Minh Nguyên Đạo Quan lâu dài nuôi dưỡng, nhưng lại không ngờ một ngày kia lại dưỡng thành họa lớn, không người nào có thể trấn áp.

Cuối cùng là Thanh Nguyên tổ sư xuất thủ, bày ra trận pháp, luyện thành Tỏa Long trụ, mới trấn áp được giao long.

Thiên hạ ngày nay, ở các nơi không chỉ là trong đạo quan chùa miếu có người tu hành, ngoài núi động phủ, ngay cả nhà giàu sang trong thế tục phàm trần cũng đều bắt chước bố trí như vậy, bày ra Tỏa Long trụ.

"Tỏa Long trụ là Đạo Tổ luyện thành."

Minh Nguyên Quan chủ khẽ lắc đầu, nói ra: "Chân Quân có biết, vì sao bản môn nuôi dưỡng giao long này, đến tận khi gần như tạo thành tựu họa lớn?"

Tô Đình trầm giọng nói ra: "Vì phong thuỷ."

Minh Nguyên Quan chủ gật đầu nói ra: "Lúc đầu là vì phong thuỷ, vì giúp người trong môn tu hành, bất đắc dĩ mới nuôi dưỡng giao long, dù tự biết nuôi rồng là mối họa, cũng không đành lòng từ bỏ, về sau bản môn có bốn vị tiên thần, cũng không sợ giao long ở dưới giếng này, có thể an tâm xuống dưới. Nhưng an ổn nhất vẫn là Tỏa Long trụ..."

Tô Đình trầm mặc một lát, nói ra: "Tỏa Long trụ này tuy là vật trước khi Đạo Tổ thành đạo luyện chế, nhưng từ khi Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, vết tích trong quá khứ, đều như vết tích đại đạo, vật này cũng giống như thế."

Minh Nguyên Quan chủ nói ra: "Tỏa Long trụ là thủ bútcủa Đạo Tổ, mà Đạo Tổ chính là đại đạo, đây mới là căn cơ bản môn, nó sớm đã thay thế tác dụng của giao long... Nó còn quan trọng so với giao long."

Tô Đình thở dài một tiếng, nói ra: "Xem ra hôm nay Tô mỗ vẫn không thể đạt được Tỏa Long trụ này."

Hắn chậm rãi nói ra: "Vốn cho rằng việc trấn áp giao long, Tô mỗ tự mình hàng phục nó, ép nó lưu lại Minh Nguyên Đạo Quan, khiến cho phong thuỷ trong đạo quan không thay đổi, ngày càng tiệm thịnh, là có thể lấy đi Tỏa Long trụ... Không ngờ bây giờ bảo vật chân chính trong Minh Nguyên Đạo Quan không còn là một đầu giao long, mà là Tỏa Long trụ."

Minh Nguyên Quan chủ thi lễ nói: "Xin Chân Quân thông cảm."

Lưu Khê Vân lên tiếng nói ra: "Lấy đi Tỏa Long trụ, đạo quan này cũng chỉ có thể làm đạo quan bình thường, giống như ngươi hủy đi căn cơ trong động thiên phúc địa của Nguyên Phong Sơn vậy... Muốn Tỏa Long trụ, trừ phi Nguyên Phong Sơn ngươi nguyện ý nhường lại động thiên phúc địa kia."

Tô Đình nhẹ gật đầu, nói ra: "Căn cơ của Sơn môn, Tô mỗ vẫn hiểu rõ, ta không bắt buộc là được."

Minh Nguyên Quan chủ nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Không biết Chân Quân muốn lấy Tỏa Long trụ này làm gì?"

Tỏa Long trụ là căn cơ của Minh Nguyên Đạo Quan, Tô Đình muốn Tỏa Long trụ làm gì, ông ta làm chủ đạo quan, nhưng cũng vô cùng hiếu kỳ... Trên thực tế, cũng không phải hiếu kì, mà là điều tra.

Dù sao có người ngấp nghé căn cơ của bản môn, nếu không thể hỏi thăm rõ ràng, khó tránh khỏi sẽ có thường xuyên bị người thương nhớ.

Nếu như chỉ là hữu dụng đối với Tô Chân Quân, hôm nay nguyện ý thối lui thì cũng được.

Nhưng nếu không phải Tô Chân Quân muốn, như vậy người ngấp nghé căn cơ bản môn vẫn còn, còn không thể yên tâm.

"Trong Tỏa Long trụ có một kỳ vật."

Tô Đình nói ra: "Lần này Trung Thổ chống cự Ma tông, tử thương đông đảo, mà người bị thương nhiễm ma khí, thời gian lâu dài rất dễ rơi vào ma đạo, phòng ngừa như thế, Tô mỗ cần dùng vật này để cứu người..."

Minh Nguyên Quan chủ chần chờ một lát, nói ra: "Chuyện về kỳ vật thì bần đạo cũng biết được... Lần này Chân Quân là vì cứu người, suy nghĩ này là đại thiện, công đức vô lượng, chỉ là liên quan đến căn cơ bản môn, tha thứ cho bần vì không thể đồng ý."

"Ai nói không thể đồng ý?"

Đúng lúc này, giọng nói của một nữ tử lãnh đạm vang lên.

Bầu không khí giữa sân bỗng nhiên ngừng lại.

Tô Đình nhìn về phía bầu trời.

Chỉ cảm thấy một luồng áp lực khó tả, chèn ép tới.

Một luồng áp lực này đã vượt qua mười hai Ma Tôn, trăm ngàn trưởng lão, cùng mấy vạn ma đạo đồ của Ma tông ngưng tụ thành đại trận trước đó không lâu.

Nhưng khi Tô Đình muốn bảo vệ biểu tỷ, lại phát hiện vẻ mặt biểu tỷ vẫn như thường.

Mà người của Minh Nguyên Đạo Quan cũng đều cũng không cảm nhận được áp bách.

Một cỗ uy thế tựa như vạn trượng sơn nhạc ép xuống này, đúng là chỉ tác dung tới Tô Đình mà thôi.

"Quả nhiên là Chân Tiên, nàng ở Tử Tiêu Cung đã thành tựu Chân Tiên."

"Một cỗ uy thế này trong hàng Chân Tiên, chỉ sợ cũng thuộc thượng tầng, chưa hẳn đã kém hơn Thanh Đế của bản môn."

"Lần đầu gặp mặt, đến ra oai phủ đầu sao?"

Mồ hôi trên người Tô Đình đổ như mưa, đã hiểu người đến là ai.

Vị Tiên gia cường đại nhất trong Minh Nguyên Đạo Quan- Phách Thiên Thần Kiếm Tạ Cảnh Văn.

Chỉ có vị nữ tiên này mứoi có uy thế này, có thể khiến Tô Đình đã đặt chân nửa bước vào Chân Tiên cảm thấy nặng nề như vậy.

Càng khiến Tô Đình cảm thấy kinh hãi chính là, áp lực cường đại như vậy, đủ để khiến sinh linh ngàn dặm đều chết bất đắc kỳ tử, nhưng lại bị giới hạn trên người hắn.

Dù là biểu tỷ Tô Duyệt Tần cách mình chỉ có một bước, cũng đều không phát hiện ra.

Có thể cô đọng uy áp đến trình độ như vậy, trong hàng ngũ Chân Tiên cũng là người nổi bật.

——

Trên bầu trời.

Chỉ thấy một nữ tử hạ xuống.

Nữ tử này đeo một thanh kiếm, thần sắc lãnh đạm, dáng người cao gầy, y phục nhạt bạch, mặt mày lộ ra vẻ cực kì sắc bén.

"Tham kiến sư tổ."

Đám người Minh Nguyên Đạo Quan nhao nhao thi lễ.

Chỉ có Lưu Khê Vân thi lễ, gọi một tiếng sư phụ.

Vẻ mặt Tạ Cảnh Văn lạnh nhạt, ánh mắt rơi trên người Tô Đình.

"Sớm đã nghe nói ngươi được công pháp độc môn của Lôi Bộ Tổng binh sứ giả- Cổ Thương, xem như đệ tử duy nhất của hắn."

Tạ Cảnh Văn nói ra: "Đổi lại là người khác, muốn chí bảo mà Đạo Tổ lưu tại bản môn, bản cô nương đã sớm chém hắn một kiếm, dù là Thiên Tiên cũng giống vậy... Nhưng ngươi xem như một ngoại lệ, Cổ Thương cùng ta có thể tính quen là biết cũ, lại nể tình ngươi chống cự Trung Thổ không dễ, đưa ra việc này là vì cứu người bị thương các tông, xem như một việc thiện, đã như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. "

Tô Đình nghiêm sắc mặt, nói ra: "Tiền bối cứ nói thẳng."

Tạ Cảnh Văn lấy ra một kiện sự vật, giao cho Tô Đình trong tay.

Tô Đình tiếp nhận vật này, lộ ra vẻ hỏi thăm.

Tạ Cảnh Văn nghiêm mặt nói ra: "Đạo hạnh của ngươi còn thấp, nhưng tương lai ta sẽ để ngươi làm một chuyện, lúc này ngươi chỉ cần thề, chỉ cần nhận lời ta là trong nháy mắt làm được."

Tô Đình cau mày nói: "Trong nháy mắt làm được?"

Trong nháy mắt, hoàn thành chuyện mà Tạ Cảnh Văn nói, đó căn bản là không để hắn cân nhắc.

Việc này là việc gì?

"Chuyện này..."

"Ta hứa với ngươi, việc này sẽ không hại ngươi."

"Có thể nói với Tô mỗ, đây là chuyện gì hay không?"

"Tạm thời không thể, nhưng sau này ngươi sẽ biết được, việc này đối với ngươi có lợi mà vô hại." Tạ Cảnh Văn dừng lại, nói ra: "Ta có thể thề với trời."

"..."

Tô Đình chau mày.

Trong nháy mắt này, Tiên gia Nguyên Thần, hiện lên vô số suy nghĩ.

"Đạo Tổ lưu lại kỳ vật, đổi lại Tô Đình làm một chuyện, tự nhiên là Tô Đình kiếm lời."

Hắn buông tiếng thở dài, nói ra: "Nhưng nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì, trong lòng Tô mỗ tự có suy nghĩ."

Nếu như là không còn cách nào khác, nhất định phải dùng kỳ vật này đổi Ngọc Linh tiên tử xuất thủ, mới có thể cứu những người kia, như vậy Tô Đình còn phải cẩn thận suy nghĩ một phen.

Nhưng lúc này Ngọc Linh tiên tử cũng không yêu cầu hắn nhất định mang tới vật này.

Tô Đình cũng không thể là vì vật này mà đồng ý yêu cầu như vậy.

"Ta không bắt buộc."

Tạ Cảnh Văn ngừng tạm, nói ra: "Ta đưa cho ngươi tín vật, ngươi tạm thời thu, ngày sau ngươi sẽ rõ... Đến lúc đó, lamfhay không, toàn bằng chính ngươi."

Tô Đình nghe vậy, đột nhiên gật đầu, nói ra: "Được."