Mũi kiếm lóe lên!
Dưới đáy trấn long trụ đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng!
Tạ Cảnh Văn chậm rãi thu kiếm, chỉ là sắc mặt đã hơi tái nhợt.
Đường đường là Chân Tiên, chỉ chém ra một kiếm mà có hao tổn rõ ràng như thế.
Đủ thấy kiếm này huyền diệu đến mức nào.
Khi kiếm chém ra cũng không có gợn sóng hay uy thế trăm ngàn dặm, mà là đều thu liễm trong mũi kiếm.
Để Tô Đình cũng không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương.
"Kiếm này thật là lợi hại."
"Đúng là rất lợi hại."
Tạ Cảnh Văn thở ra một hơi, nói ra: "Nhưng một kiếm này cũng không phải là chân truyền, là ta học trộm được, chỉ tính là da lông mà thôi. . . Sở dĩ khiến ta hao tổn như thế là vì hủy đi vật của Đạo Tổ, phá hư vết tích đại đạo, xem như hành vi nghịch thiên."
Tô Đình nghe vậy, không khỏi ngơ ngác, nói: "Học trộm?"
Tạ Cảnh Văn chậm rãi hướng về phía trước đi, ung dung nói ra: "Ngươi có biết một kiếm này ta học trộm từ trong tay ai không?"
Tô Đình trầm ngâm xuống, nói ra: "Tử Tiêu Cung, Thanh Nguyên tổ sư?"
Tạ Cảnh Văn cười ha ha một tiếng, nói ra: "Đạo Tổ chính là thiên địa, ngài không muốn ta học, ta học trộm như thế nào? Nếu lão nhân gia nguyện ý cho ta học, ta cần gì phải học trộm?"
Tô Đình càng cảm thấy kinh hãi.
Lúc đầu Tạ Cảnh Văn chính là đệ tử ký danh của Đạo Tổ, nghe đồn nàng cực kì kiêu căng, tự cho mình có tài học cực cao, còn không thèm để ý tới phương pháp tu hành bình thường. . . Mà kiếm thuật có thể khiến nàng bỏ qua tư thái phải đi học trộm, lại là pháp thuật kinh thiên cỡ nào?
"Một kiếm này cực kì bất phàm, không thua gì pháp thuật của Đạo Tổ."
Tạ Cảnh Văn bình tĩnh nói ra: "Trong tay ngươi có tiên thuật đệ nhất tam giới lục đạo, chưa chắc có thể phá giải kiếm này."
Tô Đình ngưng trọng nói: "Ngài học trộm kiếm này từ chỗ nào?"
Tạ Cảnh Văn nói ra: "Tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên của Chính Tiên Đạo."
Tô Đình lập tức siết chặt bàn tay.
Cái tên này xuất hiện ở đây, cũng không tính là ngoài ý muốn.
Chỉ là khiến Tô Đình cảm thấy áp lực trở nên nặng hơn rất nhiều.
Kiếm thuật kinh người như vậy, là sở học của tiểu Tiên Ông Cát Chính Hiên.
Ngay cả ký danh đệ tử của Đạo Tổ đều không tiếc bỏ qua tư thái, học trộm kiếm này.
Mà kiếm này chỉ triển lộ da lông, đã khiến Tô Đình cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Nếu như là Cát Chính Hiên tự mình thi triển, lại là cảnh tượng kinh thiên động địa như thế nào?
Chí ít Tô Đình hiểu được nếu như giờ này khắc này hắn đối mặt với Cát Chính Hiên đã thành tựu Chân Tiên, đối mặt một kiếm này thì căn bản là không thể chống cự được.
"Sau khi Cát Chính Hiên thành tựu Chân Tiên không lâu, đã từng đến Minh Nguyên Đạo Quan một lần."
Tạ Cảnh Văn chậm rãi nói ra: " Một vị trích tiên sinh ra mà làm tiên của Thủ Chính Đạo Môn trước đó đã phế bỏ. . . Ta rất muốn biết một vị trích tiên này kinh tài tuyệt diễm như thế nào, cho nên xuất thủ so tài một chút."
Dừng lại một chút, nàng mới nói: "Hắn dùng một kiếm này, ta sử dụng một kiếm mà mình tự sáng tạo để đọ sức với hắn, ta nhận thua."
Cát Chính Hiên mới tu hành mấy chục năm, mà Tạ Cảnh Văn đã có đạo hạnh chín trăm năm.
Cho nên nàng nhận thua.
"Kiếm này tên gì?"
Tô Đình đột nhiên hỏi.
Tạ Cảnh Văn trầm giọng nói: "Tru quỷ thần!"
——
Trong Chính Tiên Đạo.
Tiểu Tiên ông Cát Chính Hiên lại lần nữa bế quan.
Trước đó hắn tọa trấn ở phương tây, là vì phòng ngừa Tô Quan Nhi từ phía Tây lẻn vào Trung Thổ.
Nhưng sau khi Ma tông bị phá hủy, hắn đã trở về tông môn, chuẩn bị tu hành.
"Kinh Phong Vũ! Tru Quỷ Thần!"
Cát Chính Hiên ngồi xếp bằng, trên gối đặt một cây kiếm.
Thần sắc hắn nghiêm nghị, nhìn về phía bầu trời.
Thủ Chính Đạo Môn thâm tàng ba thức pháp kiếm.
Kiếm thứ nhất, Kinh Phong Vũ, hắn đã tu luyện đến đại thành, tùy tâm sử dụng.
Kiếm thứ hai, Tru Quỷ Thần, sau khi thành tựu Chân Tiên, hắn cũng đã tu luyện đến tình trạng tùy ý thi triển.
Duy chỉ có kiếm thứ ba, trước khi hắn tu thành Chân Tiên cũng không có đầu mối, mà sau khi thành tựu Chân Tiên cũng chỉ bồi hồi ở ngoài cửa.
Kiếm thứ ba đến nay vẫn không có tiến triển!
"Kiếm này chất chứa ý nghĩa, tuyệt đối không phải thái thượng tổ sư cất giấu."
Cát Chính Hiên cau mày nói: "Tuy nói Đạo Tổ không lường được, nhưng kiếm ý của thái thượng tổ sư, nhưng xưa nay không thuộc ý này. . . Đây là kiếm thuật của vị Đạo Tổ nào?"
Trong lòng của hắn dâng lên một cảm giác khó tả.
Từ nhỏ đến nay, dù là bất kỳ công pháp đạo thuật gì, hắn đã gặp qua là không quên được, gặp được là học được, tuỳ tiện luyện cũng có thể đại thành.
Sau này dù là tiên thuật thâm ảo đến đâu đều đã không làm khó được hắn.
Năm đó Vô Thượng tổ sư lưu lại các loại tiên thuật, hắn đều có thể tuỳ tiện tu thành.
Ngoài ra, trình độ luyện đan của hắn cũng gần bằng Đạo Huyền Tiên Ông.
Thế nhưng là Cát Chính Hiên tự nhận là vạn pháp đều thông, khi lấy được ba kiếm này, tìm hiểu hơn mười năm mà mới chỉ tu luyện hai kiếm đến đại thành, còn kiếm thứ ba đến nay vẫn không nhập môn.
Trong lòng hắn không khỏi có chút cảm giác thất bại.
——
Trong Thủ Chính Đạo Môn.
"Lại giết một vị."
Chưởng giáo xóa đi một cái tên bên trong, thần sắc lộ ra càng ngưng trọng.
Đây cũng là danh sách thần linh chuyển thế, đã bị hắn giết hơn một nửa.
Nhưng mà đúng vào lúc này, lại nghe được đạo đồng đến báo.
"Huyền Không Cốc có đạo đồng truyền tin."
"Mời tiến đến."
Sau một lát.
Chỉ thấy một đạo đồng tầm mười hai mười ba tuổi đi vào đại điện của Thủ Chính Đạo Môn.
Đạo đồng này tuổi không lớn lắm, thế nhưng đi vào trong đại điện của tông môn đệ nhất Trung Thổ, đối mặt với chưởng giáo của tông môn đó lại vẫn giữ được vẻ không kiêu ngạo không tự ti.
"Bái kiến Thủ Chính chưởng giáo Chân Nhân."
"Không cần phải khách khí, từ trước đến nay Huyền Không Cốc cùng Thủ Chính Đạo Môn không gặp nhau nhiều, không biết cốc chủ phái ngươi đến đây là vì sao?"
"Vãn bối không biết, chỉ là cốc chủ mệnh ta truyền phong thư này đến."
"Trình lên."
Thủ Chính chưởng giáo lấy ra phong thư này.
Bút tích ngoài bìa rõ ràng là Huyền Không Cốc chủ tự tay viết.
Hắn chần chừ một lúc, mới lấy thư ra.
Chữ trên thư không nhiều.
"Thời cơ sắp tới, sau Cát Chính Hiên thì lại không có người nào có thể ngộ ra ba kiếm này. . . Lập tức phong tồn tín vật Đạo Tổ, dùng hương hỏa cung phụng, dùng tín niệm nuôi dưỡng, nếu như Cát Chính Hiên không ngộ kiếm được, ngày sau lấy vật này ra, hiện ra kiếm thứ ba."
"Chuyện này. . ."
Thủ Chính Đạo Môn chưởng giáo trợn mắt há mồm, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng.
——
Trong Minh Nguyên Đạo Quan.
"Kinh Phong Vũ, Tru Quỷ Thần."
Tô Đình thở dài: "Hai thức kiếm pháp này thật kinh người."
Tạ Cảnh Văn bình thản nói: "Kiếm ý không ngưng, phía sau chỉ sợ còn có một thức kiếm pháp nữa."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm nghị, nhưng không mở miệng.
Tạ Cảnh Văn lcũng không tiếp tục nhiều lời, đưa tay thăm dò vào bên trong trấn long trụ.
Nàng đưa tay lấy ra một vật, quang mang hỗn độn, không thấy rõ bộ dáng.
"Đây là rễ cây tiên liên."
Tạ Cảnh Văn nói ra: "Ngũ sắc tiên liên, đồng căn mà sinh, Tử Liên hóa thành khí vận đạo môn, Kim Liên hóa thành khí vận triều đình của Thiên Đình cùng nhân gian, bạch liên trở thành Ngọc Linh, hắc liên trở thành Ma Tổ, Thanh Liên có thể thai nghén thần khu. Vật này có thể xưng là kỳ vật đệ nhất tam giới, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Tô Đình hai tay tiếp nhận vật này, vẻ mặt nghiêm túc, nói ra: "Tô mỗ hiểu rõ."
Tạ Cảnh Văn nhìn về phía đáy giếng.
Tiếng hét thảm của giao long đã vô cùng yếu ớt.
Lúc này Tô Đình mới đưa tay, thu hỏa diễm về, tản đi Cổ Nhạc Lục Thần Chỉ.
"Đa tạ tương trợ, vãn bối cáo từ."
Tô Đình thi lễ.
Tạ Cảnh Văn ngừng tạm, nói ra: "Không nên quên tín vật ta đưa cho ngươi, ngày sau ngươi sẽ hiểu rõ."
Tô Đình nói ra: "Chỉ cần không vi phạm ý nguyện của Tô mỗ, nhất định ta sẽ hết sức."