Hôm sau.
Sáng sớm.
Ngọc Linh tiên tử muốn kiểm tra nội tình đệ tử của Nguyên Phong Sơn, việc này đã truyền khắp Nguyên Phong Sơn.
Chỉ là có tư cách đấu cùng Vân Cung, cũng thực sự chỉ có mấy người.
Dù Vân Cung đồng ý tự phong tu vi, ở cùng cảnh giới chiến một trận, nhưng mà dưới Dương Thần căn bản không có tư cách xuất thủ.
Cuối cùng Tô Đình chỉ có một cách.
Dù Vân Cung tự phong tu vi, nhưng bên trong Nguyên Phong Sơn có thể dùng m Thần suy nghĩ phản ứng để đấu với Dương Thần đỉnh phong thì cũng không có mấy người.
Về phần Dương Thần, cũng không có mấy người.
Ngay cả chân truyền đệ tử cấp Bán Tiên cũng không có nắm chắc thắng được Vân Cung.
Còn đệ tử tầng bảy tầng tám, trình độ Dương Thần đã không bằng Vân Cung, dù là Vân Cung tự phong tu vi, pháp lực tương đương cũng không có bao nhiêu hi vọng thủ thắng.
"Kỳ thật Vân Cung quen thuộc pháp lực cấp độ Bán Tiên, cũng quen thuộc phương thức đấu pháp cấp độ Bán Tiên, phong bế pháp lực đến tu vi tầng bảy, nàng sẽ bó tay bó chân, rất nhiều bản lĩnh vốn có thể thi triển cũng có chút khó lòng, thế là ở phương diện đấu pháp sẽ không thể kịp phản ứng, hơi trì trệ một chút."
"Năm đó ta có thể lấy tu vi tầng bảy đấu một trận cùng Bán Tiên, chính là dựa vào pháp lực hùng hậu, cùng uy năng của tiên thuật đệ nhất tam giới lục đạo, còn có khả năng nắm chắc thời cơ của ta."
"Nhóm này đệ tử xem như xuất sắc, nhưng pháp lực không bằng ta, càng không có loại bảo vật như thần giáp này, cũng không học được bí thuật đệ nhất tam giới lục đạo, càng không có ý thức nhạy cảm."
"Đưa mắt nhìn khắp Nguyên Phong Sơn, ước chừng chỉ có Tô Tân Phong là có pháp lực cùng ý thức như thế."
Tô Đình nhìn xuống phía dưới, trong số chân truyền đệ tử thế hệ trẻ tuổi của Nguyên Phong Sơn dần dần thua trận.
Sắc mặt Ngọc Linh tiên tử như sương, nàng có chút xa lánh đối với Nguyên Phong Sơncũng không cho rằng đây là Đạo Tổ truyền thừa, thế nhưng dù sao Nguyên Phong Sơn lại lấy danh nghĩa Đạo Tổ để tồn tại, cho nên trong lòng nàng cũng muốn thấy tòa sơn môn này cường thịnh kiệt xuất, không phụ danh tổ sư đạo thống.
Nhưng hiện tại mới thấy chẳng có gì hơn cái này.
Vvẻ mặt chưởng giáo nghiêm túc đến cực điểm.
Ông ta có thể hiểu được ý trong mắt Ngọc Linh tiên tử.
Ngoại trừ một Tô Đình, ngay cả một đệ tử Nguyên Phong Sơn có thể cầm ra cũng không có sao?
Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh không mở miệng, cũng muốn nhìn xem đệ tử Nguyên Phong Sơn có bản lĩnh như thế nào.
"Vân Cung cô nương vốn là hạng người kiệt xuất."
Tô Đình bỗng nhiên nói ra: "Bây giờ lại được tiên tử dạy bảo, có lẽ trong số các Bán Tiên của Hoán Hoa Các cũng là người ở hàng ngũ đứng đầu."
Ngọc Linh tiên tử tự nhiên hiểu được ý của hắn, chậm rãi nói ra: "Nam Phương Vô Sắc Vô Vụ Thiên Quân đã thoát ly thế ngoại, Hoán Hoa Các tuy có Đạo Tổ truyền thừa, lại không có Đạo Tổ tọa trấn, cũng không có Đạo Tổ khí vận, nhưng Nguyên Phong Sơn dựa vào Đạo Tổ duy nhất hiện nay để uy áp các phương, không người nào dám can đảm ngăn trở... Chẳng lẽ lại không khác gì Hoán Hoa Các sao?"
Thâm ý trong lời nói này, dù là Tô Đình hay chưởng giáo đều hơi biến sắc mặt.
Đạo Tổ vẫn còn, lại nhìn như không?
"Nếu là lúc trước, Vân Cung cô nương chưa hẳn đã thắng được Bán Tiên của Nguyên Phong Sơn ta."
Tô Đình thi lễ nói: "Hoán Hoa Các tuy không còn Đạo Tổ, nhưng Ngọc Linh tiên tử được tổ sư chân truyền, lại dạy bảo Vân Cung cô nương, mới có chênh lệch như vậy... Trên thực tế, Nguyên Phong Sơn ta cũng không phải không có người, chỉ là thời gian tu hành ngắn ngủi, không có đạo hạnh cao bằng Vân Cung cô nương, bây giờ đang ở bên ngoài, Tô mỗ triệu hắn trở về, ở cùng cảnh giới tranh đấu một trận với Vân Cung cô nương."
Vân Cung thấp giọng nói: "Ta vốn đã tu luyện tới Dương Thần đỉnh phong, tự phong tu vi đánh với hắn một trận cũng là đã chiếm tiện nghi."
Ngọc Linh tiên tử khua tay nói: "Nguyên Phong Sơn có Đạo Tổ, mà Hoán Hoa Các không có, ngươi chiếm chút tiện nghi thì thế nào?"
Tô Đình cười một tiếng, chợt đưa tay vỗ.
Oanh!
Hư không vỡ vụn!
——
Ven bờ duyên hải phía đông Trung Thổ.
Trong Thanh Đế Phong Ma Trận.
Ma khí um tùm, ngay cả những hoa cỏ cây cối tạo thành trận pháp cũng chịu ảnh hưởng, trở nên cực kì dữ tợn đáng sợ.
Người tu hành bên trong, thân ở bên trong ma khí, sớm đã nóng nảy không chịu nổi.
Gần như đã có tám phần đạo nhân nhập ma, có ý đồ giết chết Tô Tân Phong.
Tô Tân Phong tầng tầng bảo vệ bản thân, không để đám người làm hại.
Nhưng ma khí ở khắp mọi nơi.
Cho dù là hắn cũng dần dần bực bội.
Nhưng hắn vẫn không nhập ma.
Bởi vì hắn là đệ tử của Tô Đình.
Tô Đình từng chỉ điểm hắn về Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan.
Có thể bảo vệ bản thân, thanh tịnh tự thân.
"Trở về!"
Bỗng nhiên có một tiếng gọi truyền đến.
Tô Tân Phong mở hai mắt ra.
Oanh!
Hư không trước mắt đột nhiên vỡ vụn!
Thanh Hư cảnh!
"Sư tôn?"
"Tiến vào Thanh Hư cảnh, trở về sơn môn!"
"Vậy Thanh Đế Phong Ma Trận ở đây thì sao?"
"Vi sư đã bố trí hai mươi dặm ở bên ngoài, sau khi ngươi rời đi, Thanh Đế Phong Ma Trận hủy đi, nhưng hai mươi dặm xung quanh sẽ có hỏa thần tướng phong bế."
"Vâng."
Tô Tân Phong đứng dậy, bước vào bên trong.
——
Trong Nguyên Phong Sơn.
Hư không vỡ vụn.
Vân Cung lộ ra sắc mặt khác thường.
Ngay cả Ngọc Linh tiên tử cũng thoáng nhíu mày.
Nàng chính là Chân Tiên đỉnh phong, xem như thân truyền đệ tử của Đạo Tổ.
Sở học nhận biết của nàng chính là tuyệt đỉnh nhất tam giới lục đạo, mà bản thân nàng cũng có đại thần thông phá toái hư không.
Nhưng môn đại thần thông này của Tô Đình hiển nhiên có chút khác biệt.
"Đây là xây dựng một phương hư không, dùng cách phá toái hư không để chuyển hướng, mà không phá toái hư không."
Ánh mắt Ngọc Linh tiên tử ngưng lại, nhìn chằm chằm vào Tô Đình một cái.
Mà đúng lúc này, giữa hư không vỡ vụn có một người chầm chậm đi ra.
Đây là một người trẻ tuổi, mặc đạo bào, vẻ mặt đầy mỏi mệt, ánh mắt không ánh sáng, mà trên người đầy ma khí.
Ngọc Linh tiên tử chau mày, nhìn xem đạo nhân tuổi trẻ tỏa ra ma khí âm u kia, quay đầu nhìn về phía Tô Đình, nói ra: "Đây chính là đệ tử kiệt xuất nhất của Nguyên Phong Sơn ngươi? Một hậu bối rơi vào ma đạo?"
Chưởng giáo biến sắc.
Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh cũng không khỏi nhíu mày.
Tô Đình cười một tiếng, không có trả lời.
Mà đúng lúc này, Tô Tân Phong thi lễ, không kiêu ngạo không tự ti, ôn hòa nói: "Đệ tử Tô Tân Phong, tham kiến Ngọc Linh tiên tử."
Một tiếng này vô cùng bình tĩnh, cũng rất cung kính, còn mang theo ba phần lạnh nhạt.
"Toàn thân ngươi tỏa ra ma khí mà tâm trí như thường?"
Trong mắt Ngọc Linh tiên tử lấp lóe quang mang, nhìn xem đạo sĩ trẻ tuổi kia.
Tô Tân Phong nói khẽ: "Đệ tử bị ma đạo mai phục, vì vây lại ma khí, không để ma khí ô uế các phương đã dùng Thanh Đế Phong Ma Trận của bản môn để phong bế ma khí, tự cũng ở bên trong, chủ trì trận pháp... Nhưng đệ tử có Dương Thần kiên định, học được Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan, cho nên không bị xâm hại."
Ánh mắt Ngọc Linh tiên tử ngưng trọng, nói ra: "Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan?"
Tô Đình ngậm cười nói ra: "Đây là bí truyền của Tử Tiêu Cung, sở học năm đó của Đạo Tổ, từng lạc ấn ở Thông Huyền Giới mà Đạo Tổ từng ở, cũng là bí địa sâu nhất của Nguyên Phong Sơn... Tô Đình may mắn học được, cũng truyền cho đệ tử này, đi tìm đến Lục Nguyệt Bất Tịnh Quan."
Ngọc Linh tiên tử đánh giá cđạo sĩ trẻ tuổi này, vung tay lên một cái.
Chỉ thấy bạch quang rơi xuống.
Ma khí tiêu tán.
"Cuối cùng cũng có kẻ hợp mắt."
Ngọc Linh tiên tử chỉ vào Vân Cung, nói ra: "Tiểu bối, nếu ngươi có thể đánh bại nàng, ta lại truyền cho ngươi một môn thần thông của Tử Tiêu Cung."